Chương 12: Lực lượng kì dị.

Minh!

Chương 12: Lực lượng kì dị.

Nhìn gương mặt đẫm lệ của Như Yến, lại nhìn một bàn tay của bản thân đang vuốt ve gương mặt nàng tựa như hình ảnh trong giấc mộng kia, Minh là một hồi hơi thở trở nên gấp gáp, nặng trĩu, hắn như vừa thoát ra khỏi "Địa ngục môn", mồ hôi bắt đầu ứa ra khắp cả cơ thể.

Cái khung cảnh vừa rồi vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn, nó như nhắc hắn phải luôn nhớ về một thế giới quỷ dị, kì bí.

- Minh ca, huynh đã tỉnh, thật tốt quá.

Thấy hắn đã hoàn toàn tỉnh dậy, Như Yến lập tức ngừng khóc, vẻ mặt vui mừng hiện lên.

Cố gắng áp chế cảm giác tựa như hồi hộp khó tả này, Minh gượng cơ thể đầy đau nhức đang khoác lên một lớp vải băng rất dày mà ngồi dậy, hắn dựa lưng vào đầu giường nhìn xung quanh.

Ngoài Như Yến, ghế, cửa sổ, thanh kiếm của hắn, một số dụng cụ y tế cần thiết thì bên trong cũng đã không còn gì, đây là một căn phòng nhỏ, có lẽ là ở bệnh viện hoặc cũng có lẽ là khu y tế của trường.

- Ta đã nằm ở nơi này bao lâu rồi?

Tạm gác chuyện kia qua một bên, hắn đưa tay xoa đầu hỏi, hắn cũng không có nhìn vào mặt Như Yến, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện Như Yến làm khiến cơn giận của hắn chợt bộc phát.

- Ba ngày, huynh đã nằm suốt ba ngày, huynh khiến muội thật lo lắng.

Như Yến lộ vẻ rất quan tâm hắn mà đáp, ba ngày qua, sau khi tan học nàng lúc nào cũng qua chăm lo cho hắn mà mát ăn mất ngủ, cơ thể của nàng lúc này khá là gầy gò, phờ phạt.

Liếc mắt nhìn nàng, Minh đã hình dung ra nàng cực khổ ra sao, hắn cảm thấy đau xót.

- Muội ngồi lại gần đây.

Để nàng lại gần hơn, hắn đưa tay lau đi một ít nước mắt còn vươn lại trên gương mặt xinh đẹp của nàng

- Muội có biết nguyên nhân vì sao ta ngất đi không?

Hắn cười chua xót mà nói ra lời này, nếu không phải Như Yến làm trái lời hắn dặn thì hắn chỉ cần duy trì thêm một đoạn thời gian khí công sẽ ổn định lại, nào ngờ, hắn chuẩn bị lộ ra cơn giận.

- Muội có biết, nghe bác sĩ nói, huynh bị hỗn loạn pháp lực bên trong cơ thể nên gây ra mất kiếm soát pháp lực, pháp lực tự bộc phát khiến huynh bị thương nặng, may sao hiệu trưởng đã ngăn cản quá trình này kịp thời, nếu không tình hình huynh sẽ rất tệ.

Như Yến nào hiểu được dụng ý của hắn, nàng ngây thơ nói ra những gì nàng biết vì tưởng hắn thật muốn nghe nguyên hắn bất tỉnh, trong lời nói này, nàng cũng lộ vẻ lo lắng cho hiện trạng của hắn.

Minh da mặt hơi run, tay chân là đang cố nắm chặt lại, hắn đã dự sẽ hét toán lên "Không, ta bị như thế này là do muội, muội khiến ta tức chết" nhưng nhìn gương mặt khánh khiết, ngây thơ đang quan tâm hắn, lại suy nghĩ một chút về tính tình cùng lứa tuổi "tinh nghịch" của nàng, hắn chợt sửng người lại như có điều suy nghĩ, đôi mắt rực lửa của hắn dịu xuống, cuốn họng căn ra muốn la hét dần nghẹn.

- Thì ra là vậy.

Hắn chỉ có tự cười khổ bản thân vì quá tin vào Như Yến sẽ thực hiện lời hứa.
Cố gắng bình thường nhất có thể, hắn hỏi qua chủ đề khác, chủ đề liên quan đến Như Yến.

- Trong cái quá trình kiểm định, muội có thực hiện như lời ta nói?

Như Yến lập tức e dè nhìn hắn chút, sau đó liền cuối gằm mặt xuống khúm núm nói

- Muội…muội chỉ hấp thụ có một chút xíu thôi

"Một chút xíu mà lên được đến 71%? Chút xíu của muội là hơn 5 giây hay 7 giây"
"Chúng ta có lẽ sẽ chẳng còn được ở bên nhau lâu, nhưng như vậy thì cũng tốt khi muội rời xa ta, có điều ta lại không biết phải ăn nói với Ngọc Diệp tỷ thế nào?"

Những lời này, hắn chắc chắn sẽ không nói rõ với Như Yến

- Ta biết rồi.

Nhẹ xoa đầu nàng như tha thứ, hắn lại hỏi

- Sau đó, có ai đến bắt chuyện với nàng?

Hắn biết chắc sẽ có khá nhiều người và hắn cần điều tra thông tin gia cảnh của những người này, đây chỉ là một biện pháp phòng trừ của hắn, đều hắn thật sự lo ngại nhất chính là "lão quái vật", cha của Như Yến, có lẽ lão chuẩn bị đưa người tới "bắt" nàng đi, bởi lâu lâu, hắn lại phát hiện có một Pháp Tông theo dõi nàng.

Cảm thấy dễ chịu khi được hắn xoa đầu, biết hắn tha lỗi, nàng vội mỉm cười xinh đẹp vui vẻ gật đầu

- Có, là hiệu trưởng.

"Lão này cũng rất nhanh đi" Minh nhíu mày.

- Lão nói gì với muội?

- Cũng không có gì nhiều, hiệu trưởng chỉ hỏi gia cảnh muội một chút rồi giới thiệu sơ về trường vài câu, sau đó hiệu trưởng có hỏi muội có thích học ở học viện không, nếu có hiệu trưởng sẽ giúp.

Như Yến nhanh chóng thành thật kể ra.

- Sau đó là có rất nhiều nam sinh muốn làm quen muội nha.

Nhìn sắc mặt Minh chút, nhưng không thấy biến hóa gì, nàng buồn bã bĩu môi

- Nhưng muội đều từ chối hết.

"Học viện? không ngờ lão già này cũng có thân phận ghê gớm, ta chắc cần điều tra một hồi" không chú ý mấy câu sau của Như Yến, Minh có chút trầm tư.

Học viện chính là một cái nơi chuyên dạy ra những ma pháp sư giỏi nhất quốc gia, đại lục. Ma pháp sư muốn vào học viện không những cần phải có độ tương thích vượt 50% mà còn phải có bối cảnh to lớn sau lưng, nếu không thì dù có độ tương thích cao đến đâu đều vô vọng.

Theo Minh suy đoán thì nhắm chừng lão hiệu trưởng đang cố dụ nàng gia nhập gia tộc hắn, sau đó hắn sẽ quẳng nàng vào học viện để trông chờ ngày "lên hương" khi nàng dần lớn mạnh.

- Ba ngày nay, muội có quen được bạn mới nào không?

Nhìn sắc mặt chợt không vui của Như Yến, hắn không biết làm sao nên chỉ đành đổi chủ đề, những thứ hắn cần biết đã đủ, còn lại là việc hắn phải giám sát và túc trực bên cạnh Như Yến nhiều hơn bình thường, vì thông tin rất dễ bị đoạt, thế giới ma pháp không phải chỉ có người tốt.

- Có, nhưng chỉ một người là Mộc Hoa tỷ. Hừ, nhắc đến muội mới nhớ, cái tên ngày trước chặn muội ở ngoài cổng cũng có trong lớp, hắn tối ngày cứ làm phiền muội, tức chết đi được.

Như Yến lộ ra vẻ chán ghét vô cùng nói.

Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện đôi chút, hắn liền biết rằng hắn đang ở tại khu y tế của trường. Đến khoảng hơn 15 phút sau, Minh trấn an nàng đừng lo cho hắn, rồi hắn cố gắng đuổi mãi nàng mới chịu đi về nghỉ ngơi.

- Như Yến, muội hãy mang theo thanh kiếm này bên người, nó sẽ bảo vệ muội nếu có gì bất trắc.

Như Yến ủ rũ gần bước đi ra khỏi cửa, Minh nhanh chóng gọi nàng lại lấy thanh kiếm của hắn vẫn đang còn nằm trong vỏ bọc.

Nhìn Minh thêm chút, nàng rốt cuộc ôm thanh kiếm rời đi.

Trong thanh kiếm đó có ẩn chứa một thứ do chính hắn tạo, nếu gặp chuyện, hắn dựa vào cảm ứng từ thanh kiếm sẽ nhận biết được mà nhanh chóng đến.

Cửa phòng đóng lại, Minh lập tức chỉnh đốn lại cơ thể, hắn muốn sử dụng pháp lực để chữa thương.

Chốc lát…

"Cái…cái quái gì thế này, sao trong cơ thể ta lại tự có thêm một loại lực lượng kì dị" đổi mắt hắn trừng to lên đầy vẻ không thể tin tưởng, ngoài khí công cùng với pháp lực, hắn có thêm một loại sức mạnh không hiểu.

Hắn ngờ nghệch, chìm đắm vào rất nhiều ý nghĩ.

Lát sau,

"Mặc dù không biết là gì nhưng nó cũng không có ảnh hưởng đến các sức mạnh khác, ta cứ tạm thời gạt qua một bên, giờ ta cần chữa trị trước"

Pháp lực nhanh chóng tụ, cơ thể hắn dần khôi phục bên trong lẫn bên ngoài.

Hơn 1 giờ sau, cơ thể hắn đã bình ổn như lúc thường, hắn thở ra một hơi rồi lại bắt đầu tiếp tục hấp thụ pháp khí tăng lên bù trừ vào khoản vừa dùng vào để chữa trị, dự là vài chục phút sau sẽ rời khỏi nơi này, trở về nhà với Như Yến.

Ngạc nhiên lại đến, hắn chợt phát hiện một thứ khác lạ ẩn trong không khí, ngoài pháp khí ra thì tự nhiên đột ngột có thêm một loại khí không rõ, nhưng khi hấp thụ đồng loạt cả ba loại khí (không khí, pháp khí, khí X), hắn cảm giác ngoài khí công thì pháp lực và lực lượng quỷ dị kia cũng đang tăng lên chút ít,.

"Khí này chắc là dành để tu luyện cho lực lượng bí ẩn kia" hắn đưa ra kết luận.

"Xem ra là trời ban cho ta một loại lực lượng riêng biệt, cho nên ta không cần quá bận tâm về nó, bây giờ ta chỉ còn tìm ra cách vận dụng và tu luyện như thế nào liền được"

Dù không không biết nguyên nhân gì, do đâu hoặc có ai giống hắn không, nhưng hắn biết rõ ràng cái lực lượng này không hề có hại, có lẽ trong thời gian sắp tới, nó còn rất có ích đối với hắn nếu hắn biết cách dùng, đây là món quà tạo hóa ban cho hắn.

Thật ra thì trong quá trình suy nghĩ, hắn cũng có liên kết với giấc mộng vừa rồi, bởi kể ra, khi hắn từ trong mộng thoát ra, thứ lực lượng này mới xuất hiện,đem so sánh lực lượng này và lực lượng hắn cảm nhận được trong mộng kia thì kết quả là hai đẳng cấp khác nhau. Lực lượng này chỉ như ma pháp nhưng lại có chút khác biệt, cụ thể khác biệt thế nào thì hắn không biết, còn chờ thời gian kiểm chứng.

Đại khá gần 20 phút sau, hắn đã khôi phục đầy đủ, hắn muốn xuất giường.