Chương 2: Gia đình hiện tại.

Minh!

Chương 2: Gia đình hiện tại.

Lật lại cơ thể săn chắc đầy những khối thịt cùng với hàng chục vết sẹo to nhỏ tồn tại trên thân thể (hắn đang không mặc áo), thiếu niên mở mắt nhìn trần nhà.

"Sẹt sẹt…" quái lạ thay, đôi mắt thiếu niên không hề giống người thường hay có
màu đen, đỏ, xanh, hồng gì, đôi mắt hắn lúc vừa mở ra này chính là mang hình dạng như là một lá bài ảm đạm thất sắc đang bị vô số những sợi xích đầy chú ngữ cổ xưa trói chặc lại không cho nhúc nhích.

Thế rồi chỉ là cái chớp mắt, đôi mắt hắn lập tức trở lại hình dạng nhãn cầu màu đen tuyền như bao người bình thường khác, hắn nhìn đến nơi có những quyển sách đang cười đùa vờn quanh, tung tăng nhảy múa trên đó.

- Ạcccc thật tức chết mà.

Hắn hét lên một tiếng buồn bực, nắm lấy cái đồng hồ ném mạnh về một phía không biết khiến bức tường nơi đồng hồ va vào phát ra những tia gợn sóng, đồng hồ không hề bị tổn thương. Hắn nhanh chóng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa phòng nơi có một ánh mắt xinh đẹp đáng yêu đầy nghịch ngợm đang dòm ngó thông qua một cái lỗ bằng kính trong suốt nằm tại trên cửa phòng.

- Tiểu Yến, muội lại phá ta!

Gương mặt tuấn tú và đầy kiên nghị (kiên cường, nghiêm nghị) của hắn nổi lửa.

Thiếu niên này tên là Dương Sở Minh, năm nay 15 tuổi, hắn chính là một người có ma pháp.

Bên ngoài căn phòng kia, một thiếu nữ chỉ khoảng 15 tuổi xinh đẹp cực kì với làn da trắng buốt như tuyết mịn, gương mặt hoàn mỹ bao gồm cặp mắt xanh da trời to tròn đầy vẻ trong sáng, thanh thuần, cặp môi nho nhỏ đỏ mộng quyến rũ, sống mũi cao cùng với chân mày nhè nhẹ như lá liễu phấp phơ trong gió tạo nên một vẻ đẹp cực kì mê hồn cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy nàng.

Đây là một tuyệt tác khuynh thành mà thiên nhiên ban tặng cho thế giới đàn ông.
Đứng bên ngoài, thân hình nhỏ bé thon gọn tràn đầy mềm mại có lồi có lõm của tuổi mới lớn đang khoác lên trên mình một bộ váy học sinh (tựa như học sinh bên Janpan) làm lộ ra một phần cặp đùi trắng mịn (vì có mang vớ đen) nhìn Minh, trên ngực áo sơ mi màu lam nhạt của nàng liền có logo "Trường Ma Pháp
Trương Dương", nàng lấy tay kéo nhẹ mí mắt, cái lưỡi nhỏ nhắn lè ra một cái lộ vẻ tinh nghịch trêu tức Minh sau đó liền như là giận hờn bỏ đi.

Nàng ta tên là Liễu Như Yến, em họ của Minh bởi mẹ nàng là em ruột của mẹ hắn, và hơn 1 năm nay, hắn cũng là đang sống tại nhà nàng, chính xác hơn là sống tại nhà của dì hắn.

Nhìn hành động đáng yêu đó, hắn là có chút giật giật khóe miệng, nhưng rồi cũng phải cố kiềm nén lại cơn giận, tiếp đến hắn lại lộ ra một nụ cười nhẹ

- Haizz, chẳng phải ngày nào cũng như thế?

Hắn mặt dù chỉ vừa đến đây hơn 1 năm trước, nhưng mà hồi nhỏ hai người chơi rất thân, sau này lớn lên chút cũng có qua lại, nên khi về chung một nhà tình cảm lại được gắn bó, thân thiết hơn, trong mắt người xung quanh, họ đúng như là hai anh em ruột.

Lắc đầu một cái, hắn quay qua nhìn lại chính căn phòng với những thứ dụng cụ thường ngày đang bay nhảy lung tung.

Đây vốn chỉ là những thứ dụng cụ bình thường hằng ngày, chúng đáng lẽ sẽ không bao giờ được tung bay, nhảy múa nếu như không phải do tiểu Yến đụng tay đụng chân vào. Pháp lực của nàng thuộc hệ "Quang", cho một vật vô tri có tự thân ý thức trong một khoảng thời gian chính là một năng lực khó thực hiện (đối với người khác) mà nàng có thể thi triển, khi còn nhỏ liền đã được người người pháp sư kêu gọi là "Thiên tài", và đặc biệt, cái pháp thuật vừa rồi là do hắn dạy nàng.

Thường thì người ta dùng năng lực này để trợ giúp cái gì đó có nghĩa, còn nàng lại dùng nó để trêu hắn, hắn cũng bó tay.

Bỏ mặc "chúng nó", Minh bước ra ngoài phòng để đánh răng, rửa mặt.
Không lâu sau, khoác trên mình một bộ đồ áo sơ mi xanh tay ngắn có thắt cà-vạt xanh đậm cùng với quần tây đen có đeo dây nịch kết hợp cùng với cơ thể săn chắc do luyện tập ngày đêm khiến hắn trông rất tuấn tú, hắn mang theo cái bộ mặt tựa hầm hầm đi xuống lầu một

- Yến nhi, con lại chọc phá tiểu Minh à?

Một thiếu phụ xinh đẹp ăn mặc lịch thiệp, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo trắng bên trên có logo S.P.U ngay trước ngược, đang tại bàn ăn với những món ăn sáng do chính nàng dậy sớm nấu, nhìn thấy Minh một bộ mặt liền có chút tội nghiệp, nàng nhanh chóng quay qua hỏi con gái bản thân, trong lời còn có chút tức giận.

"Tội nghiệp thằng nhỏ, tối qua vừa mới tập luyện mệt nhọc, ngủ không đủ sức, sáng liền bị quấy phá rồi, àiii" nàng thở dài trong lòng.

Thiếu phụ này không ai khác chính là em ruột của mẹ thiếu niên, là dì hắn, là mẹ của Như Yến tên là Lâm Ngọc Diệp, nàng là một giáo sư trực thuộc trụ sở S.P.U của chính phủ và là một người bình thường, không hề có pháp lực.

- Đáng đời, ai bảo hôm nay là ngày khai giảng, cũng là ngày đầu nhập học trường Ma Pháp Trương Dương nổi tiếng thứ ba trong thành phố mà huynh ấy còn ngủ lỳ, hứ.

Như Yến ngồi kế bên thiếu phụ Ngọc Diệp bĩu môi kể lễ lý do, nàng có liếc mắt nhìn Minh đang xuống với vẻ hờn dỗi Minh, nàng giận hắn không chỉ vì hắn ngủ trễ, mà cũng vì hắn quên lời hứa với nàng.

- Nhưng mà…

- Diệp tỷ, ta không sao đâu, chỉ đùa vui chút thôi mà.

Minh chợt giãn mặt ra cười, ngăn cơn tức giận của Ngọc Diệp, hắn biết nàng ta là lo lắng cho hắn không đủ sức để hoạt động bình thường, đêm qua hắn có bài luyện tập rất mệt nhọc.

"Diệp tỷ" hắn gọi cũng là thành quen rồi, bởi Ngọc Diệp tuy đã 43 tuổi nhưng nhìn vào vẫn là cảm thấy trẻ đẹp như đôi mươi, Ngọc Diệp và mẹ hắn cách nhau đến tận 17 tuổi.

- Haizz, nếu ngươi chịu được nó thì ta cũng không nói gì.

Ngọc Diệp thở dài về tình hình của Minh, chuyện Minh đêm nào cũng phải luyện tập trong "thế giới ảo" liền chỉ duy nhất trong nhà là Như Yến không biết, bởi vậy sáng nào thức dậy sớm Như Yến liền qua phòng hắn chọc phá hắn dưỡng sức dù nàng đã nhắc, đã cấm, đã mắng nhiều lần.

Minh nhìn chỉ cười trừ mà ngồi vào ghế

Hắn quay đến nhìn gương đẹp đẽ kia đang không thèm nhìn hắn, nói

- Được rồi, coi như ta có lỗi, đợi lúc về, ta liền dắt muội đi tham quan bù, sẵn lại mua món kem mà muội thích, được chưa?

Lời hứa đến trường sớm và đi tham quan cùng nàng, hắn chưa có quên, chẳng qua là cơ thể mệt quá, gượng sức không dậy được.

- Hông thèm.

Như Yến còn dỗi, quay mặt đi không né xa đối diện mặt hắn

Mình và Ngọc Diệp nhìn nhua cười khổ, con gái mới lớn, tính cách còn ương bướng.

- Coi như muội thắng, ta sẽ dạy thêm một thuật mới thế nào?

Minh chịu thua, cách này có lẽ chính là cách tốt nhất để dụ dỗ nàng.

- Thật?

Nghe được câu này, hai mắt Như Yến ngay lập tức sáng lên một màu đẹp đẽ vui vẻ mà nhìn về phía Minh, có lẽ kế hoạch ban đầu tính toán của nàng đã thành công, vui vẻ cũng phải.

- Thật, được chưa, giờ mau ăn sáng rồi còn đến trường dự khai giảng.

Minh hết cách, hắn cười đắng gật đầu như đang đối phó với tiểu công chúa.
Bây giờ chắc khoảng 7h 30’, trường thì khai giảng lúc 8 giờ, bởi vậy, bọn hắn cũng chỉ còn chưa đến 30 phút để ăn và đến trường, tất nhiên nó còn tùy thuộc vào loại phương tiện di chuyển.

- Hứ, coi như tha cho huynh lần này, hì hì.

Mọi giân hờn chỉ vừa mới lúc nãy liền tan biến một cách nhanh chóng, Như Yến trông hí hửng vô cùng.

- Haizzz.

Ngọc Diệp nhìn hai người mà chỉ biết thở dài.

Minh, hắn chẳng có gì để nói với cái tính này của Như Yến, hắn biết rõ.

"Cả nhà một ngày tốt lành"

Kẹp đôi đũa vào giữa hai lòng bàn tay, ba người nhìn lẫn nhau mà cầu chúc.
Tiếp đến họ dùng bữa.

10 phút sau, Đan và Như Yến đứng tại cái sân trong nhà, nơi mà tại đó có một vòng tròn chứa đầy những kí tự ma thuật in dấu lên đất cát, đây là truyền tống trận theo kiểu đơn giản (dễ dùng và chỉ dịch chuyển được tối đa hai người) được kết hợp bởi công nghệ và pháp thuật. Nó đã được thiết lập là kết nối từ nhà Ngọc Diệp đến trường Ma Pháp Trương Dương.

- Tiểu Minh.

Ngọc Diệp đứng tại cửa nhà gọi Minh đến.

Minh quay người lập tức đi lại.

- Ngươi đã mang đầy đủ dụng cụ chưa?

Nàng hỏi nhỏ, cái này không thể để Như Yến nghe được.

- Diệp tỷ, ta đã mang đủ.

Minh cười nhẹ, hắn lấy tay chỉ vào một cái bông tay hình chữ thập nhỏ nhắn có màu bạc như bạc thật bên tai trái, lại giơ tay trái lên chỉ chỉ vào hai chiếc nhẫn cũng màu bạc, cuối cùng là mở ra một cái khuy áo nơi ngực để lộ một sợi dây chuyền có hình mặt trăng bị khuyết đi 1 phần tư màu bạc bên trong. Đây là đúng ba món trang sức phong ấn pháp lực của hắn.

- Hừ, rõ là còn thiếu.

Ngọc Diệp trừng mắt lên với hắn, hắn nhíu mày tựa như đang cố hiểu lý do vì sao.

- Còn cái này, ngươi quên à.

Ngọc Diệp lấy ra một thanh kiếm tựa không bình thường đã được một lớp vải màu đen bọc lại bằng một sợi dây thừng nhỏ cuốn lại hai đầu (tạo ra một cái dây nối để đeo lên vai) ra đưa cho Minh.

- À, xin lỗi Diệp tỷ, ta lại quên.

Nhìn thấy thanh kiếm, hắn sực nhớ bản thân quên cái gì, hắn rõ là quên ông bạn già đã cùng chung sống bao năm tháng khi hắn bị phong ấn pháp lực, có lẽ do dạo này hắn giết người mà không cần kiếm nên lâu lâu cũng quên mất rồi, thật lú.

- Ngươi nha, cẩn thận một chút, ta nghe nói ở trường ma pháp chỉ toàn là đánh nhau thôi, ngươi mà không có mang theo nó liền lấy cái gì mà đánh với người ta, đánh với người có ma lực (= pháp lực) đây.

Ngọc Diệp, người lớn lên tiếng nhắc nhở.

- Lần sau không quên, chắc chắn không quên.

Minh gật gù đáp

- Được rồi các ngươi đi đi.

Đến đây, Ngọc Diệp liền quay vào nhà, nàng cũng cần chuẩn bị để đến trụ sở làm
việc.

Minh trở lại bên cạnh Như Yến.

- Huynh và mẹ ta nói chuyện gì vậy?

Nàng hiếu kì hỏi, cái tình trạng này nàng cũng đã bắt gặp nhiều lần rồi, nàng quả thật rất tò mò.

Minh chỉ chỉ thanh kiếm đang đeo trên vai

- Chỉ vậy, chúng ta đi.

Như Yến nhận được đáp án hoàn toàn là không hài lòng, nhưng nàng cũng chỉ bĩu môi, không có đào móc sâu vào.

Hai người bước vào vòng tròn.

Như Yên lập tức đưa tay ra, pháp lực từ trong thân thể nàng nhanh chóng tràn ra mà hóa thành những dòng chảy (tuy nói vậy nhưng không thể thấy) nhập vào những ký tự bên dưới.

Vòng tròn vốn ảm đạm đột ngột dần sáng lên, càng lúc càng mạnh.

3, 2, 1…

- Xin lỗi muội.

Chỉ còn một chút xíu nữa truyền tống trận liền hoàn thành dịch chuyển hai người, nhưng Minh tự dưng nhảy ra ngoài khỏi vòng tròn.

- Huynh…

Hắn nhảy ra quá nhanh, vòng tròn cũng đã khởi động, Như Yến không kịp ngừng lại, nàng mang theo sắc mặc khó hiểu nhìn Minh một cái, sau đó nàng hoàn toàn bốc hơi, biến mất tại trong vòng tròn.