Chương 11: Giết Thây Ma Alpha
Thây ma Alpha đúng là bước đầu có trí tuệ, nhưng bị giới hạn trong phạm vi cực nhỏ, chỉ có thể chỉ huy đám thây ma thấp kém hơn chứ không hề cảm nhận được nguy hiểm hay sợ hãi trước kẻ địch mạnh. Chính vì vậy, trông thấy Vương Nam tấn công nó vẫn cứ đứng im tại chỗ điều khiển bầy thây ma chậm rãi bao vây hắn vào trong.
Nắm bắt được điểm này, Vương Nam càng quyết tâm thực hiện ý định giết con thây ma Alpha đó rồi mới xử lý đám cản đường sau.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tốc độ di chuyển được Vương Nam đẩy lên cao nhất, Sức Bền theo đó điên cuồng giảm xuống, chưa đầy mười giây từ 322 điểm giảm còn 250.
Ngay cả bản thân Vương Nam cũng khó thở trước sự hao hụt quá đáng này, có điều, may mắn là hắn không cần phải giữ trạng thái ấy quá lâu, bởi vì lấy tốc độ đáng sợ đó, khoảng cách gần trăm mét kèm theo mười mấy thây ma cản đường cũng bị Vương Nam dễ dàng loại bỏ.
- Chịu chết!
Mồ hôi đã bắt đầu chảy, Vương Nam không thèm để ý, hắn giơ cao Thiên Kích rồi bổ xuống với lực lượng mạnh nhất mà mình nắm giữ.
Tốc độ đánh của Triều Thiên Kích là 5.0, nếu Vương Nam biết được đây đã là tốc độ thuộc top vũ khí trắng thì hắn sẽ hiểu được rằng, trong giai đoạn khởi đầu, quái chưa phát triển được nhiều thì thực lực của hắn là vô địch, thế công không thể đỡ.
Đương nhiên thây ma Alpha cũng không nằm ngoài số quái chưa phát triển ấy, nó không có cách nào né tránh dù trí tuệ có cao hơn đi nữa. Bất quá, loài Alpha lại có cách thức riêng để bảo vệ mình...
Trong khoảnh khắc Thiên Kích chuẩn bị bổ đôi người thây ma Alpha thì nó làm ra hành động kỳ quái, chỉ thấy nó nghiêng người qua một bên sau đó để mặc cho Thiên Kích nặng nề chém xuống.
Rẹt!!
Thanh âm xương cốt cùng với da thịt bị cắt đứt vang lên có vẻ dị thường chói tai, tưởng chừng cơ thể thây ma Alpha sẽ bị chia ra làm hai sau đòn tấn công cực mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không thể. Thiên Kích nằm gọn giữa vùng bụng dưới của nó, phải cần thêm chút lực nữa mới có thể đến đích thành công.
Đối với việc này Vương Nam không có gì bất ngờ, HP của con Alpha này lên tới 500, vượt khỏi tầm sát thương cao nhất mà hắn có thể gây ra, cho nên dù có cắt đôi được người nó thì nó cũng không chết.
Ngược lại, thứ khiến Vương Nam cảm thấy đau răng là con Alpha ấy lại tự tách nửa người có cái đầu ra, lúc phần thân đổ xuống vừa vặn trúng ngay con thây ma vệ sĩ đứng cạnh, miệng nó há ra cắn vào cổ con thây ma vệ sĩ đó.
Ngay lập tức, cặp mắt đục ngầu của thây ma vệ sĩ trở nên sáng hơn rõ rệt, cái miệng chảy đầy máu đen luôn há ra cũng tự động đóng lại, vẻ mặt thì lạnh nhạt chẳng khác gì con Alpha vừa nãy.
Vương Nam còn không biết hành động này có ý nghĩa gì thì thật uổng cho bộ óc phán đoán siêu đẳng từ trước đến nay, đồng dạng hắn cũng hiểu được mình vừa để cho cuộc chơi tăng thêm phần khó khăn.
Bây giờ muốn kết liễu nốt con Alpha mới toanh trước mặt thì cũng không còn kịp nữa, bầy đàn sau lưng đã đuổi kịp rồi.
- Xem ra sau này phải cẩn thận hơn với chủng loài Alpha mới được...
Vương Nam lẩm bẩm tự nhắc nhở bản thân, hắn thầm nghĩ ngay chính mình còn khó khăn khi chém giết với một bầy có tồn tại Alpha chỉ huy, vậy thì không biết những người khác sẽ biến thành cái dạng gì. Nếu không có kinh nghiệm thì chắc chắn hết 90% là gia nhập với bọn chúng.
Trở về thực tại, Vương Nam lựa chọn rời khỏi vị trí trước khi bị vây quanh lần thứ hai, tuy có thể sử dụng trò cũ để tiếp cận thây ma Alpha, nhưng ai biết quanh đây còn con quái khó chơi nào hay không, MP cạn thì lấy gì xoay sở.
Tuy nhiên, chạy được vài bước thì Vương Nam khựng người lại.
- Sao mình lại quên đi nó được nhỉ.
Vương Nam thầm mắng bản thân đảng trí, từ trong không gian cất chứa, hắn lấy ra một bình nước nhỏ, kích thước chỉ bằng chai yakult (mọi người ai không biết thì search).
'Nước tăng lực'
Trừ bánh bao hồi máu dễ đọc dễ hiểu ra thì món này Vương Nam vẫn chưa biết dùng để làm gì, lấy kinh nghiệm chơi game ít ỏi của mình, hắn đoán rằng cái này có lẽ là hồi MP, vì hai thứ hồi HP và hồi MP thường đi chung với nhau.
Không dám suy nghĩ lâu, Vương Nam đặt bình nước lên miệng một hơi uống cạn, thanh Mp nhanh chóng từ 10/20 tăng lên 20/20.
- Đồ tốt!
Vương Nam cười phấn khích, một khi không phải lo về vấn đề cạn MP thì hắn chả còn gì cần lo lắng nữa cả.
- Bọn bây mau đến đây chịu chết.
Vương Nam xoay người thực hiện một chiêu Quét Tan đầy hoa lệ, trận hình thây ma đông đảo đang đuổi theo sau lưng chớp mắt bị phá hủy.
Chiếm được lợi thế, Vương Nam không bỏ qua cơ hội lao vào giết thẳng một đường, chỉ cần có dấu hiệu bị vây công hắn liền không chút do dự sử dụng tuyệt kỹ hóa giải. Ở cấp độ thấp bé như thế này, kỹ năng mà hắn sở hữu xác thực là vô đối.
Chẳng mấy chốc, con Alpha mới toanh nọ đã ở ngay trước mắt, mà xung quanh Vương Nam cũng chẳng còn bao nhiêu thây ma.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Vương Nam không vận toàn lực vào đòn công kích đầu tiên để rồi bị khựng lại, không thể tiếp tục ra đòn trong thời gian ngắn.
Điểm yếu dễ tấn công nhất là đầu và cổ, lấy phòng thủ bằng 0 của thây ma Alpha thì chẳng khác gì miếng đậu hủ trước Thiên Kích. Vương Nam dễ dàng lấy đầu nó xuống trong một lần chém.
Mất đầu nhưng thân hình nó vẫn đứng vững, còn phát động công kích đánh về phía Vương Nam.
Mọi sự đều nằm trong dự đoán của hắn, cho nên chỉ cần lách nhẹ liền tránh thoát một cách thoải mái, tốc độ mấy con Alpha này nhanh hơn hẳn thây ma bình thường, bất quá, so với Vương Nam thì vẫn là một trời một vực, hắn đẩy tốc độ bản thân vượt qua 50 là có thể ung dung đùa giỡn với nó rồi, mất hơi nhiều Sức Bền nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của Vương Nam.
Sau khi tránh thoát móng vuốt bẩn thiểu, Vương Nam vung Thiên Kích kết liễu số HP ít ỏi còn lại của nó.
Thân hình không đầu ngã xuống, lập tức một dòng thông báo ngắn gọn hiện lên.
* + 10 kinh nghiệm
- 10 điểm kinh nghiệm, con Alpha này nhiều kinh nghiệm thật, mình giết hai con, vậy là bằng 20 con bình thường rồi.
Vương Nam gật đầu hài lòng, Alpha khó giết hơn loại bình thường không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm nhận được đương nhiên phải hơn hẳn.
Không muốn mất thêm thời gian, hắn dây dưa ở đây cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, cho nên, ánh mắt sắc bén quét qua đám thây ma còn lại sau đó cầm Thiên Kích nhanh chóng xử lý nốt.
Năm phút sau, Vương Nam quay trở về chỗ ẩn nấp kế bên bậc cấp dành cho người đi bộ.
Hàn Thanh Tú nghe tiếng bước chân, tâm tình trở nên gấp gáp không biết phải làm gì, đang tính kéo bạn gái bỏ chạy thì bị giọng nói quen thuộc kéo về.
- Xong rồi, ra đây đi, chúng ta tiếp tục lên đường.
- Xong rồi?
Hàn Thanh Tú cảm thấy không dám tin, vội vàng chạy ra xem xét tình hình.
Quả đúng như lời Vương Nam nói, khắp quảng trường đều là xác thây ma hoặc những bộ phận bị cắt rời, cảnh tượng chả khác gì lò mổ trông khủng khiếp vô cùng.
Hai người Hàn Thanh Tú không dám nhìn quá năm giây liền chạy đi tìm một góc nôn thốc nôn tháo, mãi lâu sau mới mang khuôn mặt tái nhợt trở về bên cạnh Vương Nam.
Hàn Thanh Tú hít sâu mấy hơi cố lấy lại bình tĩnh, thực ra trong lòng hắn khiếp sợ trước sự mạnh mẽ của Vương Nam hơn là ám ảnh cảnh tượng huyết tinh kia. Giết một vài con thây ma là đã có thực lực không tầm thường rồi, đằng này Vương Nam giết hơn trăm con, mà chỉ dùng sức một mình, thời gian còn chưa được một canh giờ nữa đấy. Mạnh đến mức biến thái như này thì không sợ mới là chuyện lạ.
"Nếu được anh ta che chở thì thật tốt quá."
Hàn Thanh Tú là người thông minh, hiểu rõ bản thân mình cần gì và có cái gì, cho nên hắn không hề ghen tị trước thực lực siêu cường của Vương Nam mà chỉ có chút ao ước nhỏ là được hắn bảo vệ.
Cùng suy nghĩ đó còn có Phạm Thu Nhiên, bất quá nàng đã xem Hàn Thanh Tú là bạn trai, là người quan trọng trong đời, quyết định giao mình cho hắn, cho nên Hàn Thanh Tú chưa có ý kiến thì nàng tuyệt đối không mở miệng nửa câu.
Chỉ riêng cách suy nghĩ như vậy thôi cũng đủ chứng tỏ, Vương Nam không hề cứu lầm người, ít nhất, Hàn Thanh Tú và Phạm Thu Nhiên không thuộc loại có tư tâm hay tính cách nhỏ nhen.
Giữa lúc Hàn Thanh Tú đắn đo không biết có nên thỉnh cầu hay không thì Vương Nam chợt lên tiếng.
- Hai người xong chưa, chúng ta cần đến trường Công Nghiệp càng sớm càng tốt, bộ hai người không lo lắng cho bạn mình sao?
Hàn Thanh Tú giật bắn mình quên luôn ý định dang dở, lời Vương Nam nói đã cảnh tỉnh hắn, đúng vậy, tính mạng của các bạn hắn còn quan trọng hơn việc nhờ cậy cường giả bảo vệ, hèn nhát trong hoàn cảnh hiện tại không hề sai, nhưng phải đúng lúc mới được.
Nghĩ vậy, Hàn Thanh Tú vội vàng gật đầu.
- Anh nói đúng! Chúng ta cần phải lên đường ngay, bọn họ chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.
Nói xong, Hàn Thanh Tú kéo tay Phạm Thu Nhiên chạy trước dẫn đường, Vương Nam khẽ gật đầu không nhanh không chậm rảo bước theo sau.