Chương 19: Trường Học Địa Ngục (2)
Vương Nam hét lớn, xa xa phía trước cách vị trí của hắn gần hai mươi phòng là một toán sinh viên trẻ tuổi tầm bảy người, đang bao vây họ hai bên là mười mấy con thây ma. Trong nhóm sinh viên có ba người là cầm dao bầu và gậy gỗ chống trả kịch liệt, bốn người còn lại thỉnh thoảng giơ chân đạp mấy con thây ma tới gần ra, cố gắng duy trì khoảng cách.
May mắn hành lang khá hẹp, bình thường chỉ đủ cho bốn năm người chen chúc đi qua, vì vậy bảy sinh viên kia mới có khả năng chống đỡ tới giờ phút này mà không bị vây giết. Dù là vậy, nhắm chừng cũng không thể cầm cự lâu hơn nữa.
Tình huống cấp bách, Vương Nam không chờ Hàn Thanh Tú xác định có phải là bạn của mình hay không tay cầm Thiên Kích một mình lao lên, hắn đã đáp ứng tới trường học cứu người vậy thì dù có là ai hắn vẫn cứu hết, tính Vương Nam là vậy, không làm thì thôi, một khi đã quyết làm thì phải hoàn thành cho bằng được.
Lực lượng cuồng bạo bùng nổ, Vương Nam xẹt qua khoảng cách hai trăm mét trong vài giây, chớp mắt hắn đã tới ngay tuyến sau của bầy thây ma, không nói hai lời Vương Nam giơ cao Thiên Kích, trầm trọng bổ xuống.
Rắc!
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên thật êm tai, hai con thây ma bị đập thành thịt vụn, một chiêu này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ nhân vật trên hành lang. Nhóm sinh viên thấy có người tới viện trợ, mặt mày ai nấy đều vui mừng khôn xiết, bất quá khi thấy chỉ có một gã đàn ông cầm vũ khí dài xông tới thì xìu xuống, vẻ tuyệt vọng nhanh chóng ùa về. Không ai nghĩ tới một người thì có bao nhiêu bản lĩnh để hóa giải cục diện tất chết như bây giờ.
Nhưng chỉ vài giây sau thì mớ suy nghĩ tiêu cực đó lập tức bay đi đâu mất, bởi vì họ thấy được, gã đàn ông vừa tới mạnh đến mức biến thái.
Thiên Kích không thể phát huy trong không gian hẹp, tuy nhiên với Vương Nam thì lại không có bao nhiêu cản trở cả, hắn dùng hai tay xoay tròn thân kích biến nó thành một mũi khoan cự đại.
Thiên Kích đi tới đâu liền khoét bay một mảng lớn máu thịt ở đó, Vương Nam tay cầm kích như hổ lạc vào bầy dê, hết khoan chỗ này rồi đục khoét chỗ kia, ngắn ngủi mấy nhịp thở đã có không dưới mười thây ma gục xuống, thi thể không còn hình dạng hoàn chỉnh nữa.
Diệt sạch cánh bên trái, Vương Nam chạy tới trước mặt bảy sinh viên nọ, ánh mắt lướt nhanh qua từng người một sau đó trầm giọng ra lệnh, hoàn toàn bỏ qua vẻ ngây ngẩn không dám tin của họ.
- Theo sau tôi!
Không quan tâm họ có theo hay không, Vương Nam tiếp tục công cuộc giết chóc tàn phá của mình, chẳng mấy chốc cả Hàn Thanh Tú và Phạm Thu Nhiên cũng chạy tới nơi, có điều vì tiêu hao không ít sức bền nên nhìn vẻ mặt hai người có chút trắng bệch, mồ hôi chảy đầy trán.
- Thanh Tú?
Đã có người trong nhóm sinh viên nhận ra người quen, dù sao Hàn Thanh Tú cũng có chút tiếng tăm ở trường, cậu là chủ lực đội bóng rổ đại diện cho trường đi thi đấu cấp quốc gia, không nổi không được.
Nghe tiếng gọi, Hàn Thanh Tú không quay đầu cũng không dừng lại chỉ lớn tiếng hô.
- Muốn sống thì mau theo sát Vương Nam đại ca!
Đám sinh viên kia hai mắt nhìn nhau, rốt cục cũng lựa chọn chạy theo, tình hình bây giờ rất nguy hiểm, ra ngoài trường chưa chắc đã được an toàn, có người bảo hộ vẫn là tốt nhất.
Chạy được một đoạn, Vương Nam bỗng nghe tiếng hét thất thanh ở dãy lầu trên đầu.
- Chết tiệt!
Thầm mắng một câu, Vương Nam cầm Thiên Kích ngước đầu nhìn lên trần nhà, tay đột nhiên phát lực phóng thẳng Thiên Kích lên cao, lực đạo mạnh mẽ phá tan lớp tường dày đồng thời chẻ đôi thây ma xui xẻo ở bên trên.
Một cái động to đùng được hình thành, Vương Nam quyết đoán nhảy người lên trên, xuyên qua cái động trực tiếp tiến nhập hành lang lầu ba.
Dù là tầng trên nhưng mức độ hỗn loạn lại hơn xa bên dưới, thây ma đông đúc chật cứng đường đi, Vương Nam vừa hiện thân đã phải tung song quyền đấm nát đầu hai con thây ma bên cạnh.
Tóm lấy thân kích vẫn còn rung rung do lực đạo chưa tan, Vương Nam xoay người toàn lực chém ra một chiêu Quét Tan mãnh liệt, nguyên bức tường ngoài phòng học lẫn tường che nắng ở lan can đều bị chém nát, càng đừng nói đến hàng thây ma đông nghẹt. Có ít nhất hai mươi con chết thảm trong kỹ năng Quét Tan.
Vương Nam không dừng lại một đường chém giết xông vào càn quét, một tay nâng Thiên Kích chém loạn, một tay liên tục đấm nát đầu thây ma cản trở. Nhất tâm nhị dụng được Vương Nam phát huy đến tận cùng, nhờ vậy tốc độ tiêu diệt thây ma tăng lên rất nhiều.
- AAA! Hồ Phượng!!
Lại một tiếng hét thảm thiết nữa vang lên, đích xác là chất giọng trước đó Vương Nam nghe, mà hắn lại cực kỳ quen thuộc, chính là giọng của cô gái bạn thân của Cát Lâm.
"Hai nàng học ở trường này?"
Suy đoán thoáng qua rồi tiêu thất, thời gian không cho phép Vương Nam kịp nghĩ nhiều, hắn tận lực giết nhanh nhất có thể, cơ mà số lượng của chúng thật sự quá đông, cộng thêm hành lang dài hẹp, muốn trong thời gian ngắn tới được chỗ mấy người kia là không thể nào.
Thầm quan sát hoàn cảnh chung quanh, Vương Nam chợt chú ý đến lan can được làm bằng kim loại.
"Chỉ còn cách này thôi..."
Vương Nam quyết đoán nhảy lên trên, thân hình 80kg của hắn không mấy khó khăn đứng thăng bằng trên lan can, khẽ nghiêng người về phía trước, Vương Nam chạy thẳng tới trước, vững vàng giống như dân chuyên nghiệp đi trên dây vậy.
Một đường chạy thẳng mặc kệ đám thây ma bên dưới thò tay ngăn cản, chỉ cần trước mặt hiện lên bức tường dài che nắng Vương Nam liền vung kích phá tan mở rộng lối đi.
Hành động của Vương Nam rất táo bạo, rất nhanh đã đưa đến sự chú ý của đám người đang bị thây ma vây giết.
- Kia là?
- Ông trời phái siêu nhân xuống cứu chúng ta chăng?
- Thật con mẹ nó quá lợi hại đi chứ.
Mấy tên sinh viên nam nữ nhao nhao hô to gọi nhỏ, duy có cô gái tay cầm đại đao uy mãnh không biết từ đâu ra là sững sờ.
- Sao anh ấy lại có mặt ở đây?
Không đợi nàng kịp định hình thì hai con thây ma đã vọt đến, biết mình mắc sai lầm chết người, cô gái xoay đao hất văng một con, con còn lại thế công không giảm trảo tới ngực nàng.
Mắt thấy cánh tay gớm ghiếc sắp đục ra một lỗ máu trên thân hình hoàn mỹ, một mũi kích dùng tốc độ mắt thường không thể thấy phá không mà tới, cắm xuyên thân thể thây ma kéo nó bay ngược về sau, lực đạo chưa hết tiếp tục xỏ qua ba con nữa rồi mới mạnh mẽ cắm xuống đất.
Cảnh tượng giống như xiên thịt quay khiến người ta nhìn không được rùng mình vài lượt.
Một thân ảnh từ trên cao hùng dũng đáp xuống trước người cô gái cầm đại đao, thanh âm quen thuộc khẽ vang làm thân hình nàng run lên nhè nhẹ.
- Em không sao chứ, Cát Lâm?
Vương Nam sắc mặt lạnh lùng nhìn lướt qua người Cát Lâm sau đó chầm chậm đánh giá đội ngũ này một chút, trong khi đó Cát Lâm lại nhìn hắn chằm chằm. Đây là lần thứ hai trong ngày Vương Nam cứu nàng, hơn nữa đã nói chia tay đường ai nấy đi, tự chiếu cố bản thân, vậy mà chưa tới nửa ngày đã gặp lại nhau, hơn nữa là hắn tiếp tục cứu vớt lấy các nàng.
Dưới hoàn cảnh thời gian là tiên dược, mọi người không thể trao đổi tâm tình với nhau được, Vương Nam mỉm cười nhìn Cát Lâm nói.
- Còn chiến đấu được không?
Cát Lâm giật mình, bị lời nói của hắn kéo về hiện thực, nàng vội vàng gật đầu.
- Vâng! Sức bền của em còn 60 lận, sẽ không làm vướng chân anh đâu.
- Ông anh! Tôi cũng chiến đấu được.
Một nam sinh viên cao to mặt mày chất phát bỗng nhảy ra chen vào một câu, trên tay gã cầm thanh kiếm dài trước đó Vương Nam tặng cho Cát Lâm.
Mắt Vương Nam ngưng tụ trên người nam sinh viên.
*Thông tin cá nhân:
+ Tên: chưa đặt
+ Chức nghiệp: chưa có
+ Đẳng cấp: 1
+ Bậc: chưa có
+ HP: 200/200
+ MP: 20/20
+ Sức bền: 82/150
+ Sát thương vật lý: 60/80
+ Sát thương pháp thuật: 0
+ Phòng ngự vật lý: 80
+ Phòng ngự pháp thuật: 80
+ Tốc độ di chuyển: 50
+ Tốc độ phản ứng: 130
*Thuộc tính cơ bản:
+ Sức mạnh: 4
+ Nhanh nhẹn: 10
+ Trí lực: 2
+ Linh mẫn: 13 (quyết định khả năng phản ứng và mức độ nhạy cảm với những thứ xung quanh)
Những thuộc tính mới mẻ kia đương nhiên là do hiệu quả của Chi Tiết Hóa, vốn nó ở trạng thái ẩn nhưng sau khi Vương Nam có được kỹ năng mới thì mọi thứ đã nổi lên bề mặt, nhờ vậy hắn có thể đánh giá cụ thể thực lực của một người.
Nam sinh viên này còn mạnh hơn cả Cát Lâm nữa (chương trước tác có ghi sai phòng ngự của Cát Lâm, từ chương này trở đi sửa thành 60, tốc độ cũng sửa thành 60).