Chương 18: Trường Học Địa Ngục (1)
Thấy không sai biệt lắm vào khoảng 3 - 3h30p, Vương Nam khẽ gật đầu trầm giọng nói với hai người Hàn Thanh Tú.
- Thời gian không còn sớm, chúng ta một đường vừa chạy vừa giết cũng sắp tới khu vực hai dặm quanh trường học rồi, từ bây giờ tránh giao tranh nhỏ lẻ, không nhất thiết phải dây dưa với đám dị hợm ấy nữa.
- Rõ!
Hai người đồng thanh đáp ứng, bọn họ biết thời khắc này cực kỳ quan trọng, cứu người vẫn phải đặt lên hàng đầu. Cả hai đều hiểu rõ không phải vô duyên vô cớ Vương Nam lại trích ra chút thời gian chỉ dạy vài kỹ năng chiến đấu cho hai người đâu, dựa vào câu nói trước đó của hắn thì đoán chừng nhiệm vụ giải cứu không đơn giản chém giết hơn trăm con thây ma là xong, chắc chắn ẩn rập không ít nguy hiểm mà chưa ai biết tới.
Vương Nam bảo lưu tốc độ 20 để cho Phạm Thu Nhiên theo kịp mà không tiêu hao sức bền, đồng thời tận lực tránh thoát những tụ điểm tập kết trên hai mươi con thây ma, còn nếu ít hơn, hắn đương nhiên không ngại đại khai sát giới thu thập điểm kinh nghiệm.
Sau mười phút cắm đầu chạy không ngừng nghỉ, ngôi trường đại học Công Nghiệp rốt cục cũng hiện ra trước mặt ba người, có điều cảnh tượng đang diễn ra tại đây lại khiến họ sững sờ, miệng há to nhưng không cách nào nói nên lời.
Đại học Công Nghiệp là một ngôi trường được đầu tư trọng điểm ở Hà Minh, chất lượng về mọi mặt đều thuộc top đầu cả nước, cho nên công trình kiến trúc tự nhiên không thể lạc hậu được, chỉ tính riêng khuôn viên tập thể dục, giải trí cũng đã rộng gần 500m vuông, chưa kể đến phòng ốc, thiết kế xinh đẹp, thoáng mát, có thể nói là hiếm có ngôi trường nào sánh bằng, dù là chung cư cao cấp nhất cũng chỉ đến vậy là cùng.
Và cái khuôn viên thông thoáng, rộng rãi đó vậy mà giờ đây bị chen lấn bởi hàng trăm hàng ngàn con thây ma, số lượng khủng khiếp khiến người ta nhìn vào chưa cần chạm mặt đã sinh ra áp lực không tên rồi.
Thậm chí Vương Nam còn thấy được mấy chục bóng đen xẹt tới xẹt lui trong bầy thây ma đông đúc đó, chắc hẳn là thây ma Tốc Độ đáng sợ. Có một vài chỗ còn tụ tập quần cư bu dính sát rạt lại với nhau, trận hình này ngoài thây ma Alpha khó chơi mà Vương Nam từng trảm qua hai con thì còn ai vào đây.
Bất quá số lượng quá nhiều làm cho ngay cả Vương Nam cũng nhịn không được than thở, hắn không ngại quân địch quá đông, mà chỉ ngại sức mình không đủ để giết hết.
Lấy 400 điểm sức bền hiện tại thì Vương Nam có thể tiêu diệt được một phần năm quân số của chúng cũng là điều kỳ tích, đây là loại bỏ khó khăn xảy ra trong quá trình, nếu tính thực tế thì con số sẽ giảm xuống ít nhất là phân nửa. Một phần mười, giết xong rồi chết? Vương Nam đã có thể tưởng tượng ra được thảm cảnh của mình nếu cường xông vào đó.
Không thể làm bậy, Vương Nam đánh mắt ra hiệu cho hai người Hàn Thanh Tú theo sát mình. Tổ đội ba người cứ thế nấp vào sau cánh cổng trường to đùng, toàn bộ thây ma đã tụ tập ở bên trong, phía ngoài không còn một mống nào cả, vì vậy Vương Nam không sợ bị con thây ma chết tiệt nào đó làm bại lộ vị trí.
- Tình hình hiện tại cực kỳ xấu, hai đứa cũng thấy rồi đó, không thể xông vào từ bên ngoài được, làm vậy chính là đi tìm chết.
Hàn Thanh Tú có phần gấp gáp.
- Nhưng nếu không vào thì bạn của em sẽ...
Không chờ cậu nói hết câu, Vương Nam đã cắt lời.
- Không cần lo lắng, bọn quái vật này tụ tập tại đây hẳn là có nhiều con mồi hơn những chỗ khác, cho nên trong trường hẳn là có không ít người, tuy chưa thể xác định bạn em có trong số đó hay không nhưng ít nhất vẫn còn hy vọng.
Cặp mắt ảm đạm của Hàn Thanh Tú sáng bừng, chỉ cần còn một tia hy vọng cậu vẫn sẽ cố gắng hết sức, Vương Nam nhìn nhìn gật đầu rồi nói tiếp.
- Bất quá nếu muốn xâm nhập vào trong trường cũng không phải chuyện dễ dàng gì, em học ở đây có biết ngoài khuôn viên này còn con đường nào khác vào được hành lang các phòng học không?
Hàn Thanh Tú không chút do dự trả lời ngay.
- Có, hai dãy tường rào hai bên, nhưng nó cao hơn năm mét lại thiết kế thêm lớp rào kẽm gai nữa, không thể leo lên được, trừ khi có thang.
- Dẫn anh tới đó.
Hàn Thanh Tú khom người chạy phía trước, Vương Nam và Phạm Thu Nhiên bám sát theo sau, chừng ba phút bọn họ đã đứng trước bờ tường dài không thấy điểm cuối, chiều cao càng khỏi phải nói, chỉ có ngước thẳng cổ lên trời may ra mới thấy được đỉnh của nó.
- Chính là đây!
- Rõ rồi! Hai đứa lại đây.
Vương Nam trái phải mỗi tay ôm chặt một người, hắn sử dụng lại trò cũ đã từng làm với hai cô gái xinh đẹp lúc sáng. Dựa vào sức bật mạnh mẽ của mình nhảy qua.
Nhìn bề ngoài bức tường phía trước cao gấp đôi hàng rào căn nhà an toàn kia, tuy nhiên đối với một người kinh nghiệm đầy mình như Vương Nam mà nói, thật sự chả có gì khó khăn cả.
Hắn co người đạp lên bức tường, tưởng chừng như lực đạo khủng bố nhưng thực chất lại nhẹ vô cùng, một chiêu bích hổ du tường phát động, Vương Nam dễ dàng chạy hẳn ba bước trên bức tường sau đó chụm hai chân nhảy ngược lên trên thay vì lộn mèo lui sau. Động tác này yêu cầu độ khó cực kỳ cao, bởi vì phản lực phát ra từ bờ tường tuyệt đối không thể nào chiếu theo phương vị song song với mặt phẳng được cả.
Vậy mà trước sau như một, Vương Nam thoải mái hoàn thành như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn ôm hai người cân nặng trên trăm ký thong dong tiếp đất.
- Anh thật lợi hại, Vương Nam đại ca!
Trong mắt Hàn Thanh Tú, sự sùng bái với Vương Nam càng thêm mãnh liệt.
Vương Nam lắc đầu cười khẽ, hắn chỉ tay về bên dãy phòng học xa xa nói.
- Tiếp theo đi hướng bên kia đúng không?
Hàn Thanh Tú gật đầu, ba người lúc này đang ở bãi giữ xe nằm ở góc trong cùng gần tường rào, trước mặt bọn họ có hai hàng cây rậm rạp và một dãy rào thép ô vuông, vừa vặn ngăn cách với khuôn viên trường học, nếu từ chỗ này đi thẳng xuống chỗ dãy phòng học thì sẽ tới được mặt sau của cả dãy, có thể từ nơi đó phá cửa sổ rồi âm thầm lẻn vào mà không ai hay biết.
Không chậm trễ thêm nữa, Vương Nam dẫn đầu cuồng phóng thẳng một đường, không chờ hai người khác theo sau bởi vì phía trước có không ít thây ma lạc bầy, hắn tính toán tiêu diệt hết toàn bộ là hai người bọn họ vừa tới nơi.
Vương Nam chạy gia tốc cự ly ngắn cực nhanh, chớp mắt đã thấy ba con cản đường đầu tiên, Thiên Kích bay múa, ba cái đầu đẫm máu vọt thẳng lên cao, Vương Nam không hề giảm tốc độ chút nào điên cuồng xông thẳng vào mười mấy con trước mặt.
Hai mắt hắn lóe sát khí nồng đậm, Thiên Kích đánh xong một đòn vừa rồi chưa kịp thu đã bị hắn lật tay chém ngược từ dưới lên thêm phát nữa. Hai con thây ma xui xẻo trúng đạn, con đầu tiên từ phần hông bên trái lên ngực phải xuất hiện một dây máu mỏng dính sau đó dần dần trượt xuống, còn con thứ hai thì cánh tay trái và nửa cái đầu lặng yên tách rời cơ thể, huyết dịch đầy đất.
Phanh thây hai con lực lượng Thiên Kích không giảm xuống bao nhiêu, Vương Nam dứt khoát đưa tay trái bắt lấy Thiên Kích mượn lực còn thừa và tốc độ di chuyển siêu tốc, hắn xoay một vòng 360 độ hoàn mỹ đồng thời tay trái kéo theo Thiên Kích chém ra một vòng, mười con thây ma phía trước chả khác gì mười miếng đậu hủ, bị một kích ngạnh sanh bổ đôi cơ thể nhao nhao rơi rụng xuống đất.
Lực lượng triệt tiêu hoàn toàn, Vương Nam sắc mặt không đổi tiếp tục chạy về phía trước như trâu điên xổng chuồng. Không thể phủ nhận rằng, trình độ của Vương Nam đã đạt đến đẳng cấp vô cùng khủng bố, giữ vững cái ghế Đế Vương liên tục ba năm không phải chỉ là nói suông.
Quãng đường kế tiếp đều bị Vương Nam dễ dàng dọn dẹp sạch sẽ, thời điểm Hàn Thanh Tú, Phạm Thu Nhiên tới nơi thì đã thấy Vương Nam ở trên bục cửa sổ chuẩn bị tiến vào rồi.
Đứng trong phòng học, không khí lập tức thay đổi hoàn toàn, như kiểu thoát thai hoán cốt từ phàm nhân trở thành tiên nhân vậy. Ở bên ngoài vừa oi bức vừa tràn ngập mùi hôi thối của đám thây ma, vào trong phòng học tuy kín chút nhưng được cái mát mẻ, không còn ngửi thấy mùi hôi khó chịu nữa.
Điểm khiến Vương Nam chú ý là tiếng bước chân dồn dập trên mấy tầng lầu cao, hơi xa chút cơ mà Vương Nam vẫn nghe được khá rõ.
Vương Nam không quay đầu, hô lớn một tiếng rồi chạy thẳng ra cửa, một cước đạp bay cánh cửa kính xinh đẹp.
- Đi! Bọn họ ở trên kia.
Hai người Hàn Thanh Tú không nói lời nào cắm đầu chạy theo sát sau lưng Vương Nam, thậm chí không tiếc chút sức bền cưỡng chế tăng tốc độ vượt khỏi cực hạn một đoạn.