Chương 17: Biến Hóa
- Kỹ năng của em là gì?
Trái ngược với vẻ phấn khích của Hàn Thanh Tú, Phạm Thu Nhiên mặt mày ủ ê, dường như chọn phải kỹ năng xấu. Ậm ự hồi lâu nàng mới nhẹ giọng trả lời.
- Kỹ năng đầu tiên anh có biết rồi đấy, Hồi Phục: tiêu hao 10MP để trị liệu một mục tiêu chỉ định liên tục 4 giây, mỗi giây hồi 20HP, quá trình thi triển có thể bị gián đoạn. Kỹ năng hồi phục HP, không thể hồi phục thương tổn trí mạng, muốn hồi phục thương tổn trí mạng cần đẳng kỹ năng cấp cao hơn. Kỹ năng thứ hai là Chúc Phúc: niệm phép lên hai đối tượng đồng minh hoặc bản thân, giúp tăng 40 kháng vật lý và 40 kháng pháp thuật, có tỉ lệ 10% bỏ qua khống chế dạng choáng, đánh bay, định thân,... và 20% hiệu ứng tiêu cực, làm chậm, giảm ý chí chiến đấu, cuồng loạn,... Duy trì 2 phút, tiêu hao 10MP. Cả hai kỹ năng đều ngốn hết 10MP, tuy tốt nhưng thật sự quá hao phí a.
Nói xong, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm rầu rĩ, khó khăn lắm nàng mới lựa được hai kỹ năng hỗ trợ cực tốt nhưng lại tiêu hao quá nhiều MP, thời điểm khởi đầu như bây giờ thì 10MP đủ để quyết định cả trận chiến.
Dù là Vương Nam cũng cảm thấy khó chấp nhận mức độ tiêu hao lớn như thế, hắn nghĩ nghĩ rồi nói.
- Không cần sầu khổ vậy đâu, kỹ năng của em nói tốn thì tốn thật, nhưng biết sử dụng đúng cách, đúng thời điểm thì cũng tạo nên hiệu quả khả quan đấy.
Nghe xong, Phạm Thu Nhiên hai mắt sáng ngời vui vẻ hỏi lại.
- Thật ạ?
- Thật! Lát nữa đến chỗ trường học cứ việc nghe anh chỉ huy, anh bảo xài thì xài, còn không thì cứ giữ nguyên đó. Yên tâm rằng em nhất định có cơ hội sử dụng chúng, anh có cảm giác không tốt về chuyến đi lần này...
Âm thanh càng về sau càng nhỏ, hai người Hàn Thanh Tú ráng lắm mới nghe được hết, bọn họ cũng không rõ ràng ý của Vương Nam là gì, lấy thực lực quét sạch hơn trăm con thây ma thì hắn còn lo lắng cái gì nữa chứ, số lượng thây ma ở trường học cùng lắm chỉ cao hơn một ít thôi chứ hả.
Chính Vương Nam cũng không rõ tại sao lại như vậy, có một loại cảm giác áp bách khó chịu không nói nên lời đang nén ép trong lồng ngực hắn, mà cái cảm giác này Vương Nam cực kỳ quen thuộc, bởi hắn đã kinh qua vô số lần tương tự. Cảm giác nguy hiểm đang chực chờ hắn lao vào.
"Xem ra lần giải cứu này không dễ dàng cho lắm..."
Ngẫm nghĩ giây lát, Vương Nam bỗng dưng mở miệng nói.
- Trước hết hai đứa đi với anh luyện tập một chút, anh sẽ hướng dẫn cách chiến đấu cơ bản.
- Vâng!
...
- Thanh Tú! Bên kia, đánh vào đầu, yếu điểm của chúng ở đó, chỉ cần tấn công vào yếu điểm sẽ gây sát thương bội kích.
- Thu Nhiên! Đừng sợ, bọn chúng không phải nhân loại, thẳng tay mà đánh, cho dù có là nhân loại nếu tình huống bắt buộc cũng phải giết. Yếu mềm trong thời đại này đồng nghĩa với việc đẩy bản thân vào hố lửa.
Ba người cầm vũ khí dài chạy dọc từng con phố, chỉ cần tụ tập đông đảo thây ma, Vương Nam liền chém giết phần lớn, chừa lại vài ba con cho Hàn Thanh Tú và Phạm Thu Nhiên luyện tay.
Hàn Thanh Tú còn đỡ, đối diện mấy con thây ma gớm ghiếc ngoại trừ hơi run rẩy một chút chứ không đến nỗi lâm trận bỏ chạy, sau khi giết một hai con liền dũng mãnh lao lên tự thân tiêu diệt mà không cần Vương Nam trợ giúp. Còn Phạm Thu Nhiên thì bết bát hơn nhiều, nàng vừa trông thấy một con thây ma đi lù lù tới trước mặt là đã la làng lên rồi, thậm chí thiếu đường vứt luôn vũ khí quay đầu chạy nữa thôi, dù sao nàng trước đây cũng thuộc dạng tiểu thư nhà giàu, muốn trong thời gian ngắn cầm được vũ khí chém vài ba cái là điều rất khó xảy ra.
May mắn qua mấy lần răn đe từ Vương Nam thì Phạm Thu Nhiên rốt cục cũng chịu động thủ, sát thương cơ bản của nàng là 20/30 cộng thêm sát thương vũ khí 30/40 thì tổng sát thương nàng gây ra được trong một đòn đánh thường trung bình vào khoảng 60. Tầm bốn phát tấn công là có thể hạ gục một con thây ma thường rồi.
Phạm Thu Nhiên cắn chặt răng đâm ra một kích cuối cùng vào giữa gương mặt ghê tởm, thây ma cạn hết sinh mệnh lực ngã bịch xuống đất. khuôn mặt trắng bệch của Phạm Thu Nhiên nhanh chóng giãn ra lấy lại chút huyết sắc hồng hào, nàng thở phào một hơi giơ cao trường thương nhìn Hàn Thanh Tú.
- Làm tốt lắm!
Hàn Thanh Tú đưa ngón cái lên không tiếc lời khen sau đó quay đầu tiếp tục tử chiến với hai con thây ma đối diện, chàng trai trẻ này không nhìn ra được gã rất có khiếu đánh nhau, qua vài đường cơ bản là nắm bắt được mấu chốt, cách ra đòn đơn giản mà hiệu quả, cộng thêm quái vật cận chiến như Vương Nam chỉ dạy, tốc độ tiến bộ của Hàn Thanh Tú càng lúc càng nhanh.
Trường thương trong tay Hàn Thanh Tú vung lên đâm liền hai kích vào ngực và cổ của một thây ma, nó vậy mà không ngừng bước vồ tới trước người Hàn Thanh Tú, phản ứng của cậu không tệ, chân phải co lại đạp ra một cước, khoảng cách giữa hai bên tiếp tục được nới rộng.
Cảm giác bên trái có tiếng bước chân huỳnh huỵch, Hàn Thanh Tú nhếch miệng lợi dụng ưu thế tốc độ hơn xa thây ma bình thường, đơn giản nhảy hai bước về phía sau, Thương Ma Pháp xoay tròn chém ngang một cái, huyết tiên màu đen sẫm bắn tung tóe, cổ con thây ma tính đánh lén Hàn Thanh Tú có thêm một đường máu sâu hun hút. Đáng tiếc cổ không phải điểm yếu của thây ma cho nên không thể gây nên sát thương bội kích.
- Chịu chết đi!
Thét lớn một tiếng, Hàn Thanh Tú búng người nhảy bật lên cao, trường thương nâng lên sau đầu vận hết sức lực toàn thân bổ mạnh xuống một kích. Đầu con thây ma đứt cổ như quả dưa hấu bị bổ làm đôi, máu tươi hôi thối cùng dịch não rơi vãi đầy đất.
Trúng đòn công kích mạnh mẽ, con quái ấy vậy mà vẫn không chết, nó bất chấp quả đầu nát bét một tay túm chặt thân trường thương, một tay cố gắng với tới mặt Hàn Thanh Tú. Tuy đã chém giết vài con thây ma nhưng Hàn Thanh Tú vẫn là khó có thể chịu đựng nổi cơn buồn nôn, cậu cố nén khó chịu trong ngực, gầm lớn lấy tính thần một chân đá mạnh vào eo thây ma, trường thương nơi tay khẽ xoay dùng lực chém bay nửa đầu bên trái của nó.
Hoàn thành hai đòn công kích uy mãnh, con quái lắc lư vài cái rốt cục ngã lăn ra đất, Hàn Thanh Tú có thêm một điểm kinh nghiệm ít ỏi.
Lúc trước cậu trông thấy Vương Nam nhẹ nhàng một kích gặt đầu từ hai đến ba con thây ma, trong lòng đương nhiên biết thực lực Vương Nam cường đại, nhưng cũng đồng dạng cho rằng đám thây ma yếu đuối, dễ dàng bị hạ gục, mãi cho đến bây giờ thử sức giết vài ba con mới chân chính hiểu được, bọn chúng tuy chậm chạp dễ làm tấm bia luyện tay nhưng vẫn không đến nỗi yếu kém không chịu được một đòn.
Vậy mới biết thực lực của bản thân mình kém quá xa Vương Nam, ánh mắt Hàn Thanh Tú nhìn về phía Vương Nam đang ung dung tiêu diệt nốt mấy con thây ma còn lại tràn ngập sùng bái và nhiệt huyết. Ngay cả nỗi thống khổ bi thương trong lòng cũng không cánh mà bay, nếu để Vương Nam biết được biến hóa này thì nhất định sẽ kinh thán một hồi.
Cố đè nén cảm xúc muốn bái Vương Nam làm sư phụ, Hàn Thanh Tú quay phắt đầu nhìn trừng trừng đối thủ cuối cùng của mình, giờ đây trong đầu cậu không còn loại ý nghĩ nên giải quyết nó bằng cách nào, nên đánh ra sao cho ổn mà là phải bằng mọi giá kết liễu nó trong thời gian ngắn nhất, đơn giản ít tốn sức nhất.
"Công kích điểm yếu sẽ gây sát thương bội kích..."
Lời Vương Nam nói văng vẳng trong đầu Hàn Thanh Tú, cậu hít sâu một hơi, tay siết chặt trường thương chỉ xéo mặt đất, mục tiêu tập trung trong mắt cậu nhanh chóng thu hẹp lại quanh đầu thây ma.
Trong khoảnh khắc cậu vọt đến, tốc độ cực kỳ nhanh, gần như là đạt cực hạn không hao tổn sức bền, ngay khi khoảng cách giữa Hàn Thanh Tú và thây ma chỉ còn hơn hai mét, thương đầu tiên cấp tốc được tung ra.
Phập!
Mũi thương chuẩn xác cắm thẳng vào mi tâm thây ma, chìm hẳn vào trong gần phân nửa, đòn công kích rất tốt, tính toán kỹ lưỡng, bất quá lực lượng không đủ thành ra hiệu quả không được cao cho lắm. Nhưng, với một người bình thường như Hàn Thanh Tú thì đây quả là thành tích đáng khen thưởng rồi, đánh trúng điểm yếu gây nên bội kích 1.2 sát thương, hơn trăm điểm HP của con thây ma bị đoạt mất sau một thương duy nhất, cộng thêm hai phát trước đó, nó muốn sống Ảo Thực Giới cũng không cho.
Thu trường thương, Hàn Thanh Tú khẽ nhìn trộm sang Vương Nam thì thấy hắn cũng đang khoanh tay quan sát mình. Không chờ Hàn Thanh Tú mở miệng, Vương Nam đã nói trước.
- Chiêu thức tốt, vị trí công kích chuẩn, tốc độ ra đòn hoàn hảo, sát thương đạt cao nhất, có thể nói là không chê vào đâu được...
Một loạt câu khen thưởng ập đến khiến Hàn Thanh Tú sung sướng như lên mây, có điều nghe câu sau cùng của Vương Nam thì lập tức đứng hình.
- Nhưng cậu lại mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, thây ma không phải chỉ có một con mà là một bầy, cậu tập trung lực chú ý vào một con, bỏ qua hết thảy tồn tại bên ngoài, chẳng may bị tập kích thì cậu lấy gì phản ứng, đáp trả? Cậu mới chỉ là một tân binh, lấy đâu ra kinh nghiệm để xử lý mấy tình huống hiểm nghèo đó? Mong muốn tiến bộ, cường đại nhanh chóng là tốt, nhưng mọi thứ đều phải có thời gian thích ứng và làm quen, tôi đã phải chiến đấu liên tục, tìm chỗ sống trong cái chết ròng rã hơn hai mươi năm mới được như ngày hôm nay. Cậu quá nôn nóng chỉ dẫn tới cái kết bi thảm mà thôi, rút kinh nghiệm, tập quan sát chiến trường, dù không thể đi đường ngắn nhất nhưng chỉ cần có thể tới được đích thì cho dù đi đường dài gấp đôi thì thế nào.
Hàn Thanh Tú ngẩn ngơ, nếu Vương Nam không nói thì cậu cũng không biết để có được thực lực cường đại như bây giờ hắn đã phải trả giá nhiều như vậy. Thông qua vài câu nói, Hàn Thanh Tú bỗng dưng sáng tỏ rất nhiều việc, có lẽ cậu nên cẩn thận quan sát thật kỹ rồi mới đưa ra quyết định, vừa rồi quả thật cậu quá vội vàng, từ đó chứng tỏ Hàn Thanh Tú vẫn còn non lắm, cần phải ma luyện rất nhiều mới có thành tựu nhất định.