Chương 21: Giết Gà Dọa Khỉ

Lữ Bố Tại Thế Giới Mới

Chương 21: Giết Gà Dọa Khỉ

Tâm tình hiện tại của Vương Nam có thể nói rằng muốn cái nào liền có cái đó, muốn khiếp sợ có khiếp sợ, muốn kinh hỷ có kinh hỷ, muốn mừng như điên liền có mừng như điên, muốn cảm thán có cảm thán...

Cách đây vài phút, sau khi cho Hồ Phượng ăn hết cái Bánh bao hồi máu thì Vương Nam tìm một vị trí cách biệt ngồi nghỉ ngơi, vừa lúc hắn cũng muốn xem thử thu được bao nhiêu thứ tốt, dù sao cũng vừa mới tiêu diệt trên dưới hai trăm thây ma a.

Không nhìn thì thôi, nhìn một cái liền hết hồn.

+ 'Bánh bao hồi máu' x 22
+ 'Nước tăng lực' x 36
+ 'Thuốc kích thích' x 2
+ 'Cốt thây ma cấp 1' x 78
+ 'Cốt thây ma Alpha cấp 1'
+ 'Bội Kiếm Miên Vũ'
+ 'Minh Cơ Giáp'
+ 'Chiến Quỷ - Chính Hạo Quỷ Vệ Thủ - Trang bị cực hiếm'

Toàn bộ những thứ phía trên có thể bỏ qua, nhưng món cuối cùng "Chiến Quỷ - Chính Hạo Quỷ Vệ Thủ - Trang bị cực hiếm" đặt vào tay người khác thì họ thậm chí còn không nhìn ra đây là loại trang bị gì, dù là tên trang bị cũng không đọc được, bởi vì tất cả trang bị lẫn vũ khí Chiến Quỷ đều duy trì trạng thái Ẩn! mức độ cao nhất. Còn với Vương Nam thì khác, có thể nói bây giờ nếu cho hắn ngủ một giấc thì khẳng định trong mơ cũng sẽ mơ thấy mình hạnh phúc dâng tràn, cầm trên tay trang bị Chiến Quỷ.

Không chút chậm trễ Vương Nam tức tốc kiểm tra thuộc tính Quỷ Vệ Thủ mà mình hằng ao ước.

*Trang bị Chiến Quỷ - Chính Hạo Quỷ Vệ Thủ - Cực Phẩm trang bị Trắng:
+ Đẳng cấp: 1
+ HP: 500
+ Phòng ngự vật lý: 230
+ Phòng ngự pháp thuật: 350
+ Tốc độ đánh: 2.5

*Thuộc tính tăng cường:
+ Sức mạnh gia tăng: 20
+ Nhanh nhẹn gia tăng: 18
+ Sát thương bội kích gia tăng: 0.2
+ Tỉ lệ bội kích ngẫu nhiên gia tăng: 3% (không cần đánh trúng yếu điểm)
+ Kháng sát thương toàn Hệ: 100
+ Gây sát thương bội kích có tỉ lệ 20% xé toạc vết thương, tạo thành 70 điểm sát thương mỗi giây bỏ qua phòng thủ, duy trì 5s.

*Trang bị có thể tấn cấp, lần đầu tấn cấp tiêu hao 6 Quỷ Vệ Thủ, cấp độ tối đa: 10. Ngoài ra không thể tiến hóa.
*Khảm vô hạn: Dùng các loại nguyên liệu quý đặc thù có thể gia tăng trị số thuộc tính cơ bản, thuộc tính tăng cường không thể thay đổi cho tới khi đạt được trang bị Lam.
*Điều kiện mặc trang bị: Sức mạnh 10 điểm
*Trang bị Ẩn!: Không thể dò xét thông tin dù có là kỹ năng khám xét tối cao.

- Quá trâu bò!

Đó là ba chữ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vương Nam, đánh chết hắn cũng không thể nào ngờ được chỉ mới là trang bị Trắng cấp 1 mà đã nghịch thiên như vậy rồi. Chẳng trách yêu cầu để ghép thành một món lại cao đến biến thái, bây giờ trông thấy liền giống như dòng nước ấm chảy qua người Vương Nam, hết thảy đánh đổi đều đáng giá.

Bất quá cái trang bị Quỷ Vệ Thủ này là do hắn may mắn đến không thể may mắn hơn nhặt được, còn muốn tìm món thứ hai khẳng định sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.

Sững sờ hồi lâu, Vương Nam quyết định mặc lên người sau đó quan sát thông tin cá nhân một lượt.

*Thông tin cá nhân:
+ Tên: Lữ Bố - Vương Nam
+ Chức nghiệp: Chiến Quỷ (Ẩn!)
+ Đẳng cấp: 1
+ Bậc: Bạc
+ HP: 2200/2200
+ MP: 20/20
+ Sức bền: 746/800
+ Sát thương cơ bản: 600/800
+ Sát thương vũ khí: 50/50
+ Phòng ngự vật lý: 780
+ Phòng ngự pháp thuật: 900
+ Tốc độ đánh: 10.3
+ Tốc độ di chuyển: 180
+ Sát thương bội kích: 1.4
+ tỉ lệ bội kích ngẫu nhiên: 3%
+ Điểm kinh nghiệm: 632/1000

*Thuộc tính trụ cột: Ẩn!
+ Sức mạnh: 34
+ Nhanh nhẹn: 28
+ Trí lực: 2
+ Linh mẫn: 60; Tốc độ phản xạ: 780

Ánh mắt Vương Nam chăm chú đọc từng dòng thông tin hiện ra, có lẽ ngay chính bản thân hắn cũng khó thể ngờ được trong thời gian ngắn mình lại có bước tiến đột phá mạnh mẽ như vậy. Tuy nhiên hắn tương tự hiểu rõ một điều, lần này tăng trưởng sức mạnh phạm vi lớn, lần sau chỉ sợ rất khó đạt được, mà tất cả những thứ trên cùng lắm chỉ lấy lại phần thực lực vốn có bị tước đoạt bởi Ảo Thực Giới mà thôi, so sánh một chút, thời đỉnh cao của Vương Nam không hề thua kém trình độ hiện tại.

Đây chắc hẳn là Ảo Thực Giới muốn đền bù sự bất công của nó dành cho Vương Nam, bằng không với độ khó thu hoạch trang bị Cực Phẩm như thế kia thì làm gì có chuyện tiêu diệt mấy con vô danh tiểu tốt nó lại rớt ra? Công bình vẫn tồn tại, chẳng qua muốn có được cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực để lấy.

Vương Nam chậm rãi đứng dậy thử cảm nhận thân thể một phen, loại cảm giác nhạy bén tràn ngập lực lượng này khiến hắn cực kỳ hưởng thụ, sức mạnh tối cường trước đây đã quay về với hắn.

Trên tay Vương Nam có thêm một lớp giáp màu đỏ nhạt, có vài chiếc đinh nhỏ và hoa văn kỳ quái trải dài khắp mu bàn tay, lòng bàn tay là một lớp vải mỏng mềm mại bịt kín tới hết đốt ngón tay thứ nhất, trông giống như giáp tay thủ hộ của chiến binh thời xưa, khác ở chỗ nhìn nó nhẹ nhàng, gọn gàng hơn nhiều mà thôi.

Khóe miệng bất giác cong lên nụ cười mỉm, ngày đầu tiên đã có thu hoạch khá thế này, Vương Nam không vui mới là lạ.

Vừa tính toán thời gian vừa tập trung cảm nhận sự tồn tại của những người khác trong trường học, Vương Nam hướng ánh mắt về dãy lầu đối diện, cách xa mấy trăm mét nhưng hắn vẫn có thể phát hiện dấu hiệu chiến đấu mờ nhạt. Xem ra bên đó phải ác chiến dữ lắm mới tạo nên mức độ dao động không khí cường đại, bằng không dù Vương Nam có nghịch thiên hơn nữa cũng khó lòng nhận ra.

Bước nhanh ra khỏi phòng học, Vương Nam nhìn qua Hồ Phượng, thấy nàng đã hồi phục kha khá thì hài lòng gật đầu, lúc này mới lớn giọng hô lên.

- Tập trung!

Có vẻ như chờ đợi từ nãy giờ, mọi người hành động cực kỳ nhanh gọn, chốc lát đã tập hợp đứng thành mấy hàng trước mặt Vương Nam.

Tổng cộng mười sáu người, dẫn đầu là Cát Lâm và Hàn Thanh Tú, tính tới thời điểm hiện tại thì hai người là nhân vật có uy tín nhất, phần vì khả năng chỉ huy, phần vì thực lực mạnh mẽ.

Vương Nam nhìn hai người gật nhẹ đầu rồi mở miệng nói.

- Dãy phòng học bên kia có người đang chiến đấu với thây ma, rất có thể là bạn của các cô cậu, vì vậy chúng ta tranh thủ trời còn chưa tối qua cứu bọn họ. Ai không muốn đi có thể ở lại đây, nhưng tôi nói trước tôi dẫn người qua bên kia liền nghỉ ngơi qua đêm ở đó luôn, nếu có thây ma tập kích tôi sẽ tận lực bảo hộ, còn ở bên đây thì tự lo liệu lấy.

Vương Nam vừa nói hết câu thì một người đứng trong hàng ngũ bỗng dưng lên tiếng.

- Tôi phản đối, muốn qua dãy lầu đối diện thì phải qua một đoạn ngắn khuôn viên trường học, tôi dám chắc ở ngoài trường lúc này đã bị thây ma chiếm cứ toàn bộ. Ra ngoài quá nguy hiểm.

Người nói là một nam sinh dáng người cao gầy, khuôn mặt góc cạnh nhìn không đến nỗi nào, hắn là Trịnh Quang, trước đây là bí thư của hội sinh viên, cũng có chút uy tín, bình thường gã là người rất cẩn thận, cái gì chắc chắn mới làm còn không liền để thuộc hạ làm thay. Mặc dù tính cách an toàn cẩn mật rất tốt trong thế giới hiện tại, nhưng cẩn thận quá mức lại thành ra nhu nhược, nhát gan. Người như vậy rất khó phát triển.

Có người nói ra tiếng lòng, đám còn lại lập tức có vài tên bước ra nhao nhao phụ họa. mà tất cả bọn chúng đều nằm trong đám người Vương Nam cứu đầu tiên.

Hàn Thanh Tú và Cát Lâm chứng kiến một màn lộn xộn đó, ngoại trừ nhíu mày khinh thường ra thì không nói gì thêm. Bọn họ biết chắc chắn Vương Nam sẽ giải quyết ổn thỏa.

Quả nhiên, Vương Nam lạnh nhạt gật đầu.

- Không thành vấn đề, bốn người các cậu thích ở lại, cứ việc, tôi không quản, những người còn lại theo tôi, chỉ cần nghe sự chỉ huy của tôi thì tỉ lệ sống sót của mấy người sẽ tăng lên không ít.

Nghe thấy Vương Nam không thèm để ý đến mình, Trịnh Quang gấp gáp hét lớn.

- Anh không thể cứ đi như vậy được, nhiệm vụ của anh là bảo vệ chúng tôi mà...

Bất quá, nói xong chính gã cũng cảm thấy không ổn, mà mấy người Hàn Thanh Tú đồng loạt biến sắc, ánh mắt hung hăng trừng Trịnh Quang, thầm mắng gã ngu xuẩn.

Chỉ thấy nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp trầm tròng, thậm chí còn nghe thấy mùi sát phạt nhàn nhạt dần lan tỏa. Đây là do bọn họ chỉ là người bình thường, nếu là cao thủ khẳng định sẽ sợ vỡ mật.

Vương Nam đứng ở trung tâm chầm chậm quay đầu nhìn Trịnh Quang, hung quang trong mắt không ngần ngại chiếu thẳng vào gã. Trịnh Quang cảm thấy mình như rơi vào địa ngục, khắp nơi đều là một mảnh màu đỏ huyết sắc, đủ loại tiêu cực dồn ép khiến gã có cảm tưởng muốn tự tử ngay lập tức để chấm dứt sự khó chịu, khủng hoảng tinh thần này.

Trịnh Quang quỳ rạp xuống đất, thân hình không ngừng run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, giờ khắc này hắn vô cùng hối hận vì lời nói ngu ngốc trước đó. Từ khi nào Vương Nam lại có nhiệm vụ bảo vệ bọn hắn? Thông minh cả đời mà dại một phút là đây.

Thanh âm Vương Nam phiêu hốt chậm rãi vang lên bên tai mọi người.

- Tao có nhiệm vụ bảo vệ bọn mày từ bao giờ?... Nói!

Khóe miệng Trịnh Quang co giật, muốn nói mà không cách nào thốt nên lời được, tràng khí tức hùng hậu, hung ác trên người Vương Nam đang bao lấy gã, muốn thở còn khó huống gì nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Vương Nam từ bỏ vương vị bộc lộ khí thế của mình, đừng nói là người bình thường như đám Hàn Thanh Tú, cho dù là cao thủ đứng trước mặt hắn cũng khó mở miệng nói được lời nào.

Đám sinh viên xung quanh bất tri bất giác lùi về sau mấy bước, bọn họ thực sự không chịu nổi cảm giác như có ngọn núi đè lên ngực. Sự kính sợ trong lòng đối với Vương Nam lần nữa được thăng cấp, nếu trước đó ít phút có người trong lòng không đồng tình thì bây giờ toàn bộ bay đi đâu mất, hết thảy đều nhất mực nghe theo Vương Nam sắp xếp.

Mà Vương Nam muốn chính là hiệu quả này, hắn giết gà dọa khỉ cốt là để nhắc nhở mọi người tốt nhất nên nghe theo mệnh lệnh của hắn, bằng không đừng trách hắn lòng dạ độc ác. Vương Nam không hề sợ hãi trước nguy hiểm, nhưng lại cực kỳ không nguyện ý có đồng đội vô năng.