Chương 20: Trường Học Địa Ngục (3)
*Vũ khí:
+ Tên: Đao Vô Địch
+ Chức nghiệp: Đao Khách
+ Đẳng cấp: 1
+ Hệ: Hỏa
+ Sát thương nguyên tố: 25
+ Sát thương vật lý: 250/350
+ Tốc độ đánh: 1.5
+ Cân nặng: 8kg
*Thuộc tính cộng thêm:
+ Sức mạnh gia tăng 5 điểm kèm theo hiệu ứng bảo hộ: bị đòn tấn công trí mạng khiến sinh mệnh lực giảm xuống 20% lập tức triệu hồi một vòng bảo hộ duy trì 5s, giá trị 300HP.
+ Xâu Xé: Chém trúng mục tiêu có tỉ lệ 10% kích hoạt hiệu ứng xâu xé, gây thêm 25 sát thương Hỏa Hệ duy trì liên tục 3s, nếu gây nên bội kích tỉ lệ tăng lên 20%.
+ Vực Trảm: kỹ năng vũ khí, hấp thu tinh khí huyết dịch của kẻ địch đến cực hạn có thể phóng xuất một trảm nặng tựa thái sơn, gây sát thương đường thẳng, phạm vi 10m. Lực công kích = STVL x 3.0 + sát thương Đao Vô Địch tối đa x 2.0.
*Đánh giá: Vũ khí chức nghiệp có lực sát thương mạnh nhất, chuyên dụng cường công, có thể tạo đột biến trong khoảnh khắc.
Xem xong thông tin Đao Vô Địch, Vương Nam nhịn không được liên tục hít vài ngụm khí lạnh, hắn vốn đã có dự đoán vũ khí chức nghiệp sẽ lợi hại hơn đồ dùng cơ bản nhiều, thế nhưng đến khi xem xong một món mới có thể cảm thụ được nó đến cùng mạnh như thế nào.
Đặc biệt là cái kỹ năng phụ đạo kia, ngay chính bản thân Vương Nam dám cá mình sẽ chết chắc nếu ăn trọn một đòn.
- Đao tốt!
Cát Lâm kinh ngạc nhìn Vương Nam, trông thấy hắn đang chăm chú đánh giá đại đao trong tay mình thì vỡ lẽ thì ra hắn chú ý đồ chơi này, nàng nâng đao lên định đặt vào tay hắn.
- Thanh Đao Vô Địch này là do ông nội em mua về từ nước ngoài, hồi trước ông chỉ xem chất liệu và bề ngoài khí phách của nó nên mới đấu giá đoạt về tay, không ngờ lại là một món trang bị cực phẩm. Đao Vô Địch trong tay em không thể phát huy ra được năng lực vốn có, không bằng anh cầm đi.
Khiến Cát Lâm bất ngờ là Vương Nam vậy mà lại lắc đầu từ chối.
- Không, em cứ giữ lấy đi, anh muốn xài cũng xài không được. Hơn nữa bây giờ không phải lúc bàn mấy thứ này, nhanh chóng tiêu diệt đám ruồi bu kia rồi tìm thêm những người khác nữa.
-...Vâng!
Vương Nam một quyền đấm bay con thây ma đang mò tới, sau đó thong thả bước đến bên cạnh Thiên Kích rút nó lên, bốn cái xác bị nó xỏ qua cũng bị một tay Vương Nam nhấc bổng. Lực lượng kinh người của hắn bộc lộ rõ ràng trước mắt mọi người, ánh mắt bọn họ nhìn hắn càng thêm nhiều phần kính sợ.
Hất mấy cái xác ra khỏi thân kích, Vương Nam quay đầu nhìn Cát Lâm và nam sinh cao to Lý Tuệ Đông mở miệng hời hợt nói.
- Bên này anh xử lý, hai đứa bên kia, lát nữa sẽ có thêm vài người lên hợp công, có được không?
Cát Lâm chưa đáp lời thì Lý Tuệ Đông đã oang oang hô to.
- Không thành vấn đề.
- Tốt!
Dứt câu, Vương Nam không nấn ná mất thời gian thêm, hắn bạt kích đập mạnh hai con thây ma đứng gần vào tường, ép cho huyết nhục bầy nhầy văng tung tóe.
Quá trình chém giết sau vài phút giải lao lúc này lại tiếp tục triển khai.
Bên chỗ Cát Lâm không chỉ có mình Lý Tuệ Đông là chiến đấu được, ba gã nam sinh phía sau cũng tay cầm dao, tay cầm gậy hùng hổ xông lên giúp một tay. Vũ khí lạnh như thế nếu đặt ở thế giới trước đây thì có lẽ không quá nhiều tác dụng, nhưng hiện tại chúng chính là vũ khí dùng để sinh tồn hữu hiệu nhất. Sát thương cơ bản lên tới 30 40, không hề ít chút nào.
Năm người cùng nhau dàn hàng xen kẽ tiêu diệt từng con thây ma một, bọn họ đã chiến đấu liên tục từ sáng đến giờ, không dưới bốn năm đợt lớn nhỏ cho nên kinh nghiệm cơ bản vừa đủ ứng phó.
Nhẹ nhàng nhất đương nhiên không ai ngoài Cát Lâm, sát thương của Đao Vô Địch quá cao, một chém một thây ma chết, hơn nữa nó không thuộc vũ khí có tầm sát thương diện rộng như Thiên Kích, cho nên ở địa phương chật hẹp cũng không thể hạn chế năng lực phát huy của nó được.
Gặp thân thủ Cát Lâm rất khá, nàng nhảy thẳng vào biển thây ma, uốn lượn cơ thể không ngừng gặt hái sinh mạng từng con từng con, đao ảnh bay múa vừa tán loạn mà vừa có quy luật, hiển nhiên là có đao pháp phụ trợ ít nhiều. Bất quá tốc độ chém giết so ra vẫn còn kém Vương Nam khá xa, tốc độ đánh của Đao Vô Địch không được tính là cao, nó chỉ được cái sát thương vô đối mà thôi.
- Tuệ Đông, cậu vào vị trí của tớ, Minh Hào quay về chỗ Hương Hương xem xét tình hình Hồ Phượng đi, tớ sẽ thế chỗ hai cậu.
- Được!
Hai người đồng thanh đáp, Minh Hào đưa con dao trong tay cho nam sinh bên cạnh rồi chạy nhanh về chỗ Hương Hương, một gương mặt nhợt nhạt có vài tia máu bám vào đang nằm trên đùi nàng, chính là Hồ Phượng.
Trên ngực phải của Hồ Phượng có một vết cào sâu hoắm, máu tươi không ngừng chảy ra, bằng mắt thường dễ dàng thấy được máu đang dần chuyển sang màu đen thẫm và bốc mùi hôi khó chịu. Hồ Phượng bị thây ma cào trúng, hơn nữa là một đòn rất nặng, bằng không sẽ không có chuyện chất độc ngấm nhanh như vậy.
Lại nói bên chiến trường, Hàn Thanh Tú, Phạm Thu Nhiên và bảy người khác cũng đã tới nơi, trông thấy biển thây ma đông nghẹt vẫn là hoảng sợ một phen.
May mắn Hàn Thanh Tú là người có định lực không tồi, cậu hét lớn xông vào quơ trường thương chém túi bụi lên người mấy con thây ma bị tách khỏi bầy. Có người dẫn đầu, mấy tên còn lại nhao nhao ùa vào đâm chém hành xác đám thây ma.
Trong vài phút dãy hành lang vốn đã loạn nay càng thêm loạn, nơi nơi đều có dấu tích đánh nhau ác liệt, đặc biệt là khu vực Vương Nam, hắn tung hoành bất chấp lạc mình vào giữa bầy thây ma đông đúc, mặc kệ luôn mấy móng vuốt cào cấu lên người.
Công kích của đám thây ma vậy mà không thể tạo thành thương tổn cho hắn, chỉ để lại vài vết xước nhỏ, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra.
Điểm phòng ngự 350 đã biến Vương Nam thành con quái vật hình người thực sự, mọi đòn công kích vào người hắn ngoại trừ lấy đi 2 điểm sinh mệnh cố định ra thì cho dù là độc tố cũng không thể xâm nhập vào trong được. Cho nên điểm mạnh thực sự của hắn là phòng ngự.
Cách đây mấy năm, Vương Nam đã trải qua một cuộc cải tạo cơ thể, hắn đã tiêm thành quả thí nghiệm của một chiến hữu vào người, tương tự người sói Wolverine có khả năng tự tái tạo biến thái, thì hắn có xương tủy và da thịt dẻo dai, cứng rắn hơn cả sắt thép. So với người máy tân tiến nhất, Vương Nam chỉ có hơn chứ không kém.
Cho tới thời điểm hiện tại, ngay cả bản thân Vương Nam cũng chưa từng tự nhận rằng mình là người bình thường. Ít nhất hắn chỉ mang hình hài và trí não nhân loại.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Vương Nam rốt cục cũng dọn dẹp xong chiến trường bên mình, nhìn biểu tình trên mặt hắn có vẻ như tiêu hao rất nhiều sức lực, mồ hôi đã thấm ướt đẫm áo sơ mi.
Quay đầu nhìn qua chiến trường đám người Cát Lâm, bọn họ dựa vào ưu thế số nhiều cũng đang vây giết hơn mười con cuối cùng. Bất quá tên nào tên nấy đều thở hùng hục như trâu, có đứa còn ngã lăn ra đất không đứng dậy nổi.
Điều này tương đối dễ hiểu, sức bền mới mẻ cho người chơi có nhiều sức lực để chiến đấu, đồng dạng một khi cạn kiệt sức bền thì hậu quả gây ra nhất định phải cao hơn quá khứ ở thế giới cũ.
Chẳng qua thây ma tầng lớp thấp nhất rốt cục vẫn không phải đối thủ của nhân loại, chưa đầy năm phút toàn bộ đã bị diệt sạch. Đao Vô Địch hút cực nhiều tinh huyết lúc này đang phát ra quang mang màu đỏ thẫm, đây là dấu hiệu của Vực Trảm hoàn thành công đoạn tích tụ, tùy thời đều có thể phóng xuất một kích cường đại.
Cát Lâm lấy tay xoa mồ hôi, nàng là người dốc sức nhiều nhất, nếu không phải có 5 điểm sức mạnh từ Đao Vô Địch thì nàng đã sớm chịu không nổi cường độ chiến đấu cao như vậy rồi. Đứng thở gấp hồi lâu Cát Lâm mới chậm rãi hướng Hàn Thanh Tú gật đầu cảm tạ.
- Cám ơn các cậu đã tới cứu giúp, ngày sau có cơ hội sẽ báo đáp.
Hàn Thanh Tú vừa thở hồng hộc vừa cười ha hả nói.
- Không cần rườm rà như vậy, thế giới đang biến động, khắp nơi đều là quái vật ăn thịt người, chúng ta tốt nhất nên tụ họp lại với nhau để kề vai chiến đấu, vậy mới gia tăng khả năng sống sót được.
Phạm Thu Nhiên bên cạnh cũng là gật đầu phụ họa.
- Đúng vậy, chúng ta đều học cùng trường, vốn nên bảo bọc lẫn nhau để vươn lên. Hơn nữa, nếu được Vương Nam đại ca ủng hộ, có lẽ anh ấy sẽ gia nhập cùng chúng ta thì sao.
Nói tới đây, mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía thân ảnh cao lớn đang ngồi cạnh Hương Hương, hắn hiện tại đang bón cho Hồ Phượng cái gì đó, trông giống như bánh bao nhưng màu sắc lại rất ghê rợn.
Bọn họ không ai bảo ai nhao nhao chạy tới xung quanh Vương Nam, cẩn thận xem thử hắn định làm gì.
Không đợi có người hỏi, Vương Nam đã mở lời giải thích ngắn gọn.
- Tôi giúp cô ấy giải độc, chừng mười phút sau là có thể hoạt động lại bình thường, mọi người ở lại đây nghỉ ngơi lấy lại sức lực, lát nữa đi một vòng quanh đây xem còn ai sống sót nữa không.
Đối với quyết định của Vương Nam, bọn người Hàn Thanh Tú, Phạm Thu Nhiên và Cát Lâm cực kỳ tin tưởng cho nên đồng loạt gật đầu tự tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng thời kiểm tra thành quả chém giết từ đầu đến giờ.