Chương 16: Pháp Sư Cận Chiến
Trước khi vào nhà hàng Cung Đình ẩn nấp, Vương Nam đã tiến hành đánh giá địa phương một phen, đây là thói quen được hắn nuôi dưỡng từ lâu, bây giờ áp dụng vào hoàn cảnh thế giới nguy hiểm hơn càng thêm phù hợp. Đương nhiên, cái gọi là đánh giá cơ bản là đếm số lượng thây ma và vị trí phân bố của chúng, lúc ba người Vương Nam mới đến tuyệt không quá mười con lượn lờ chung quanh, vậy mà bây giờ chỉ riêng con phố ngắn ngủi đã bị chiếm cứ bởi ba mươi con, điều này không hợp lẽ thường.
Lấy kinh nghiệm chiến đấu với sinh vật này được nửa ngày, Vương Nam khẳng định chúng không đủ trí tuệ để phân chia khu vực canh gác, thứ mà đám quái vật ấy cần chỉ có con mồi và con mồi, nếu không có con mồi thì con nào con nấy sẽ giống như mấy người bị bệnh tâm thần, hoặc đứng im tại chỗ thẫn thờ hoặc vô thức đi loanh quanh, làm gì có chuyện kéo nhau sang khu vực khác để kiếm cháo húp chứ, trí tuệ của chúng còn chưa cao đến mức ấy a.
Nếu vậy thì chỉ còn lại hai trường hợp, thứ nhất, là có một con Alpha nào đó ra lệnh, trường hợp này khá khả thi, bất quá sau khi suy nghĩ cặn kẽ thì có thể loại bỏ ngay lập tức. Lý do rất đơn giản, vẫn là trí tuệ chưa đủ, thây ma Alpha sở hữu trí tuệ cao hơn đồng loại cho nên nó liền tận dụng năng lực bẩm sinh lôi kéo bọn ngu đần kia bảo vệ cho mình, nhưng ngại sự kiểm soát quá lớn sẽ vượt ngoài khả năng của nó thành ra mỗi một con Alpha chỉ được tầm trăm con thây ma bảo vệ, nếu muốn tăng lên vậy thì khả năng quản lý phải tăng, kỹ năng chỉ huy cũng phải tăng, đồng dạng muốn tăng hai khoản này thì nhất thiết phải có linh trí cao cấp hơn nữa. Alpha cấp 1 hiện tại không có khả năng làm được. Như vậy tính toán một chút, mỗi một con thây ma bình thường đều là tấm khiên quý báu của thây ma Alpha, nó không có khả năng điều động bọn chúng đi tới chỗ khác tiếp tục công cuộc ngơ ngác nhìn trời nhìn đất, trinh thám sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, dù là con người vào trường hợp đó còn chưa chắc làm được, nói gì tới mấy con thây ma thiếu não.
Tiếp tục trường hợp 2, loại trừ toàn bộ khả năng từ nơi khác tới vậy thì chỉ còn một phương thức duy nhất lý giải thây ma tụ tập nhanh chóng như vậy, đó chính là trực tiếp xông đến đây, từ trên trời rơi xuống, dưới đất chui lên, hư không hiện ra,... Vương Nam không biết, nhưng hắn dám cá rằng đám thây ma kia là từ phương thức từ không biến có, Ảo Thực Giới đã nhào nặn ra chúng, và số lượng đang ngày một tăng lên một cách chóng mặt.
Nếu nhân loại không nhanh chóng nhận ra được những gì mình đang có, không dám dũng cảm đối mặt thì... Nghĩ đến đó Vương Nam thở dài lắc đầu, hắn nhanh nhẹn rút lui, quay về nhà hàng, tránh cho hai người Hàn Thanh Tú lo lắng.
Vừa về đến nơi thì Vương Nam đã thấy Hàn Thanh Tú đứng trước cửa hưng phấn vẫy vẫy tay với mình, vẻ mặt rạng ngời không còn nhìn ra nét bi thương khi biết tin ba mẹ khó lòng qua khỏi, duy đôi mắt ẩn chứa sầu khổ nồng đậm đã bán đứng cậu. Mà Vương Nam ngoại trừ thở dài trong lòng ra cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu đánh ý.
Hàn Thanh Tú hào hứng chìa cây Thương Pháp Thuật của mình ra, miệng nhanh nhảu nói:
- Haha! Em tìm được hai kỹ năng liên quan đến công kích pháp thuật cũng không dễ, quả thật hệ thống kỹ năng đúng là muôn màu muôn dạng, loại gì cũng có, may mắn nó được phân chia hình thức rất cụ thể nên em mày mò chẳng mấy chốc là ra được hai cái phù hợp yêu cầu.
Vương Nam hơi híp mắt, dường như có điều suy nghĩ gì đó, gật nhẹ đầu ý bảo Hàn Thanh Tú nói tiếp.
- Kỹ năng đầu tiên anh đã thấy trước đó rồi, Sóng Xung Kích Ma Pháp: Kỹ năng quần công gây sát thương diện rộng, tạo nên một đợt xung chấn công kích pháp thuật lên phạm vi bán kính ba mét quanh thân, có tỉ lệ 40% đẩy lui kẻ địch, 100% đẩy lui quái vật, đối với quái có đẳng cấp cao hơn bản thân 5 cấp hiệu quả giảm xuống 50%, trên 10 cấp mất đi tác dụng, không có tác dụng với BOSS. Đây cũng vừa vặn là kỹ năng phòng ngự đạt tiêu chuẩn, bởi vì sau khi kỹ năng kết thúc còn gia tăng kháng vật lý của em lên 30, kháng pháp thuật lên 50, duy trì 2 phút, có tỉ lệ 2% triệt tiêu hiệu quả bất lợi trên người, có thể chồng lên tác dụng của vật phẩm hoặc kỹ năng khác. Sát thương gây ra = sát thương ma pháp cơ bản x 1.5 + sát thương ma pháp vũ khí. MP tiêu hao là 7 điểm.
Vương Nam có chút giật mình với kỹ năng ma pháp này, chỉ mới cấp 1 đã có kỹ năng ngon như vậy tồn tại? Lắc lắc đầu không nghĩ ngợi nữa, Vương Nam nghiêm giọng nói.
- Kỹ năng rất tốt, nhưng tiêu hao MP quá nhiều, với loại hình pháp sư cận chiến mà nói thì đây mà một kỹ năng thiết yếu chỉ được sử dụng vào thời điểm cấp bách, cứ lưu giữ bảo lưu một phần thực lực vẫn tốt hơn.
- Vâng! Em hiểu rồi.
Hàn Thanh Tú nghiêm nghị gật đầu, cậu hắng giọng một tiếng rồi tiếp tục nói.
- Kỹ năng thứ hai là em vừa mới tìm được, anh xem thế nào, Tích Tụ - Cầu Ma Pháp: Kỹ năng công kích bậc nhất hệ pháp thuật, kích hoạt Tích Tụ tiêu tốn 3MP, thông qua những đòn đánh thường thu về điểm tích tụ, hấp thu 10% sát thương gây ra tạo thành điểm tích tụ, thời gian duy trì Tích Tụ không vượt quá 10 phút, trong lúc đó có thể phóng thích Cầu Ma Pháp, điểm Tích Tụ càng nhiều Cầu Ma Pháp phóng ra càng mạnh.
Vương Nam lần nữa thể nghiệm sự cường đại từ những kỹ năng mà người chơi (từ giờ gọi người chơi cho đơn giản, dễ hiểu, mặc dù cái này không phải trò chơi) có thể sử dụng trong Ảo Thực Giới, so sánh với mớ kỹ năng của mình thì Vương Nam cảm thấy như trời và vực, bất quá khi nghĩ đến kỹ năng Chiến Quỷ vẫn còn một bước gọi là "tiến hóa" thì lập tức yên tâm hơn.
Nghĩ nghĩ, Vương Nam vẫn là không nhịn được gật đầu tán thưởng.
- Không tệ, nếu không muốn nói là rất mạnh, hai kỹ năng mà cậu chọn đều thuộc dạng pháp sư cận chiến, xem ra cậu khá thích loại hình chiến đấu này, tuy tôi không rành mấy cái chức nghiệp ở thế giới hiện tại, nhưng ít nhất tôi có thể cho cậu một vài lời khuyên. Nếu cậu thực sự chọn chức nghiệp Pháp Sư Cận Chiến luôn thì tốt nhất nên chú trọng mục tiêu vào những loại vũ khí sát thương tầm trung, bù lại sát thương kỹ năng và sát thương ma pháp phải cao chút, tốt nhất nên có gia tăng sát thương bội kích kỹ năng và tỉ lệ bội kích, như vậy mặc dù sát thương cơ bản không cao nhưng một khi tác chiến đoàn đội thì cậu nhất định là một DPS (nôm na dễ hiểu là sát thương liên tục theo thời gian) cường đại. Trang bị thì thiên hướng tăng cường trí lực, MP và phòng thủ, nếu có thêm dòng liên quan đến kỹ năng thì càng tốt.
Vương Nam cũng không phải nói chơi, hắn đã từng xem qua loại hình chức nghiệp Pháp Sư Cận Chiến rồi, chính xác mà nói thì hai món tài liệu chế tạo trang bị Chiến Quỷ hắn có đồng thời cũng chế ra được trang bị Pháp Sư Cận Chiến. Theo Vương Nam suy đoán, hai chức nghiệp này dù hoàn toàn khác nhau thì ít nhất vẫn có điểm chung nho nhỏ nào đấy, dù không rõ ràng lắm nhưng Vương Nam khá chắc chắn với ý nghĩ này. Từ đó hắn lấy phương hướng cường hóa của mình sau này để nhắc nhở Hàn Thanh Tú một chút, cũng không có hại gì.
Hàn Thanh Tú hơi bất ngờ trước thiện ý của Vương Nam, cậu quả thật rất thích chức nghiệp này, vừa có khả năng chiến đấu dũng mãnh giống như Vương Nam, vừa có bộ kỹ năng ma pháp mạnh mẽ, không còn gì phù hợp với cậu hơn Pháp Sư Cận Chiến được nữa.
Không do dự lâu, Hàn Thanh Tú gật mạnh đầu phấn khích nói.
- Cám ơn anh, Vương Nam! Em đúng là rất thích chức nghiệp Pháp Sư Cận Chiến, em sẽ ghi nhớ lời chỉ điểm của anh.
- Không có gì! Cậu tốt hơn hết nên nghiên cứu kỹ những gì liên quan đến Pháp Sư Cận Chiến, không ngại nói thẳng, chức nghiệp này khá tạp nham, nó vừa chiến đấu cận thân được, vừa chiến đấu tầm xa được, kỹ năng chắc cũng không ít, kỹ năng phối hợp có lẽ có, nhưng không một cái nào chuyên cả, năng lực tự nhiên sẽ không quá cao, khả năng chống chịu bạt nhược, sát thương cố định càng thấp, phải phụ thuộc nhiều vào đồng đội. Muốn phát huy được toàn diện thì cần phải cố gắng nhiều hơn chức nghiệp khác không ít, bất quá một khi có thành tựu thì cậu nhất định trở thành kẻ địch đáng sợ không có mấy người dám trêu.
Vương Nam liếc sơ qua cây vũ khí và hai kỹ năng của Hàn Thanh Tú liền nắm được nhược điểm của chức nghiệp Pháp Sư Cận Chiến. Thương Ma Pháp gọi là thương mà chỉ vẻn vẹn có 30 điểm công kích, còn thấp hơn cả Triều Thiên Kích của hắn, nên nhớ vũ khí Thiên Kích là vũ khí BUG, khởi điểm không sai biệt lắm là vũ khí kém cỏi nhất, trừ tốc độ đánh cao ra thì nó chả khác nào cây gậy mục dài.
Sát thương pháp thuật không hề ảnh hưởng đến lực công kích trong đòn đánh thường, nó chỉ là căn nguyên của sát thương kỹ năng mà thôi, chỉ riêng việc dựa vào cái tên chức nghiệp có hai chữ "Cận Chiến" là đã phần nào hiểu được người đi trên con đường này phải dựa vào chiến đấu cận thân kiếm cơm, vậy mà sát thương vật lý của vũ khí lại quá thấp, nói không ngoa thì trước khi đánh nhau, Pháp Sư Cận Chiến đã xác định thua chức nghiệp cận chiến khác một khoảng lớn rồi.
Tiếp tới kỹ năng, đừng nhìn tác dụng của hai kỹ năng Hàn Thanh Tú đưa cho Vương Nam xem là lớn, là lợi hại, kỳ thực nó chả gây ra được bao nhiêu sát thương cả, kỹ năng đầu tiên nhìn bề ngoài thì quả thật có lực khống chế địch thủ cao, hiệu quả lớn, nhưng bù lại, sát thương gây ra quá thấp, STPT cơ bản x 1.5 + STPT vũ khí... khởi điểm có tên nào có STPT cao hơn con số 0? Dù có là sau này sẽ tăng theo điểm trí lực nhưng sẽ được bao nhiêu? Muốn có STPT cơ bản cao vậy thì lúc đó ngươi đã sở hữu một bộ trang bị và đẳng cấp cực kỳ khủng bố rồi. Cho nên mới nói kỹ năng này phù hợp với tác chiến đoàn đội.
Riêng kỹ năng thứ hai thì khỏi cần giải thích nhiều cũng thấy bất hợp lý rồi, yêu cầu đánh thường để tích điểm trong khi STVL thấp đến đáng thương, có lẽ đạt tới cực hạn 10 phút sẽ sinh ra một đòn công kích đáng sợ nhưng trước đó nếu không có kỹ năng phụ trợ, phối hợp thêm thì cái giá phải trả đó là ăn hành ngập mồm, hoặc là cả sinh mạng. Bởi vậy Vương Nam mới nói cần linh hoạt vận dụng nhiều kỹ năng vô dụng với nhau để tạo thành bộ kỹ năng mạnh mẽ.
Ngoài dự đoán của Vương Nam, Hàn Thanh Tú ngược lại không hề lo lắng nửa điểm, hắn vẫn một bộ tươi cười không ngừng gật đầu.
- Hehe! Anh không nói thì em vẫn nhìn ra chút ít bất lợi, nhưng nói đi phải nói lại, không có chức nghiệp nào hoàn mỹ cả, được cái này mất cái khác, nếu không cố gắng thì bất kỳ chức nghiệp nào cũng trở nên khó khăn. Anh nói xem, có đúng không.
Vương Nam không ngờ Hàn Thanh Tú lại có được suy nghĩ như vậy, có lẽ nỗi đau mất mát người thân trong thời gian ngắn ngủi đã khiến cậu trưởng thành lên rất nhiều. Ở thế giới yên bình trước đây nếu không có mười ngày nửa tháng thì cũng đừng mong nguôi ngoai bi thương, bất quá lấy tình hình phát sinh ngày càng khó lường như bây giờ thì Hàn Thanh Tú đã bắt buộc cưỡng ép bản thân, đẩy giai đoạn củng cố tinh thần vượt khỏi cực hạn cho phép, tuy trong thời gian ngắn trở nên rắn rỏi, lí trí hơn, nhưng nỗi đau trong lòng sẽ tích tụ dần cho đến một ngày bộc phát toàn bộ, một khi không đủ dũng khí đối mặt vậy thì tương lai chắc chắn sẽ trầm luân.
Cũng giống như người ta khi có tâm sự khó khăn mà không thể giải bày, ngày này qua ngày khác cất giấu trong người, tác hại không có bao nhiêu nhưng lại khiến tâm hồn sản sinh ra những loại cảm xúc tiêu cực, dễ hằn học vô cớ với người xung quanh. Ở trường hợp của Hàn Thanh Tú chính là dạng tiến cấp vô số lần, hậu quả càng khỏi phải nói nữa.
Vương Nam thở dài thầm nghĩ nếu có cơ hội sẽ giúp Hàn Thanh Tú giải tỏa một phen, bằng không hậu quả khó lường.