Chương 61: Lựa chọn.
- Qua được hai cửa ải đầu, xem như các tiểu hữu đã bước được một chân vào trong môn phái. Một chân còn lại, là xem thiên phú của các tiểu hữu như thế nào để lựa chọn tông môn, thế nên cửa ải thứ ba này là trắc thí linh căn.
- Trắc thí linh căn!?
Tất cả mọi người nghe đến đây thì ngạc nhiên, bởi vì bọn họ nghĩ rằng cửa thứ ba sẽ cao siêu hơn hai cửa đầu gộp lại, nhưng thật không ngờ... Lúc này, mọi thứ trên đài đã được dọn dẹp, chỉ còn lại bảy quả cầu thuỷ tinh đại diện cho bảy vị trưởng lão ở bảy tông môn bên trên, thế là họ liền suy tư xem có nên lên trước hay không và cuối cùng, cũng có một người đủ can đảm để đi lên trắc thí.
Bước lên trên đài cao, đứng đối diện với quả cầu thuỷ tinh của Thái Linh Tông, thiếu niên hơi run rẩy, nhưng rất nhanh tay liền đặt lên quả cầu và truyền linh lực vào. Lúc này, quả cầu xuất hiện một giọt nước, tuy rằng không có trong suốt như thường nhưng chí ít cũng không có vẩn đục, hay là nguyên tố tán loạn khắp nơi.
- Thuỷ linh căn địa cấp, nhận.
Thái Linh tam trưởng lão mỉm cười nói, lúc này thiếu niên liền cung kính cúi đầu, sau đó đi qua vị trí của Thái Linh Tông và đứng chờ.
Bởi vì có người mở đầu, thế nên ở bên dưới liền lục tục đi lên trắc thí, có người vui cũng có người buồn, nhưng mà buồn nhiều hơn vui.
Tang Thanh ở bên dưới quan sát mọi người đi lên, đôi mắt hờ hững không chút cảm xúc nào mà liếc qua Tang Bình cùng Vũ Văn Thiên, sau đó thì thu ánh mắt lại và quyết định nhắm mắt dưỡng thần, còn Vân Khinh Tuyết cùng Mặc Duy Phong thì trò chuyện một thoáng, coi như là bồi dưỡng tình cảm giữa sư mẫu và đồ đệ.
Trong lúc ba người họ ở trong nhóm của riêng họ mà nghỉ ngơi cùng trò chuyện, Tang Bình đã đi lên sân khấu và chọn Thánh Vân Tông với hi vọng được chọn và có lẽ là trời không phụ lòng người, bằng vào hoả linh căn địa cấp mà vào đây thì cho dù chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, vẫn khiến cho y đủ hưng phấn. Mà Vũ Văn Thiên cũng như y, đều lựa chọn cùng tông môn và đã được vào.
Rất nhanh, bên khu vực của bọn họ chỉ còn lại năm người, gồm ba người Tang Thanh và hai người lúc nãy phá nát quả cầu. Lúc này, hai người họ phân biệt chọn Băng Vũ Môn cùng Huyền Ngọc Cung và kết quả cũng khiến người ta sững sờ:
- Băng linh căn thiên giai!
- Hoả linh căn thiên giai!
Thiên linh căn có thể được xưng là thiên tài rồi, ít nhất là ở khu vực nhỏ này. Chứ nếu là ở Thánh Băng thành, đem thiên linh căn ra bảo bản thân là thiên tài thì sẽ bị mọi người cười nhạo, bởi vì ở nơi đây mọi người đều biết đến vương linh căn cùng thần linh căn, so với thiên linh căn còn mạnh hơn gấp bội.
Sau khi hai người họ đi đến vị trí xong thì ba người bọn họ cũng thong thả đi lên, mà Vân Khinh Tuyết liền đi đầu tiên, bởi vì nàng rõ ràng rằng Tang Thanh sẽ đi đâu. Lúc này, đặt tay lên quả cầu thuỷ tinh, nàng truyền linh lực vào và một hiện tượng đặc sắc xuất hiện.
Chỉ thấy khi Vân Khinh Tuyết truyền linh lực vào thì băng sương bao bọc quanh nàng, đồng thời tại khu vực đó, bông tuyết cũng rơi xuống, lạnh đến mức thiếu chút đem người khác đóng băng. Lúc này, Băng Vũ ngũ trưởng lão kinh ngạc đứng lên, sau đó thì nói:
- Vĩnh Băng linh căn! Lập tức là nội môn đệ tử!
- Vĩnh Băng linh căn!?
Sáu vị trưởng lão còn lại phản ứng cũng không kém gì Băng Vũ ngũ trưởng lão, nhưng mà họ cũng kinh ngạc tột độ, bởi vì đây là thần linh căn! So với băng linh căn thiên giai lúc nãy thì đây đúng thật là nhặt được bảo, khó trách bà thất thố. Lúc này, Vân Khinh Tuyết nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, sau đó thì đi xuống chỗ của Băng Vũ Môn và đứng chờ đợi.
- Sư mẫu thanh thế thật lớn.
Mặc Duy Phong há hốc mồm, mà cũng không trách y được, bởi vì với vấn đề linh căn này, Tang Thanh cùng Vân Khinh Tuyết đều hiểu rõ, trừ những lần như thế này bắt buộc phải thể hiện thiên phú ra, còn không thì họ chẳng bao giờ để cho người khác nhìn thấy được cấp bậc linh căn của họ. Lúc này, hắn vỗ vai y và nói:
- Chọn Nhật Nguyệt Tông.
- Dạ.
Mặc Duy Phong gật đầu, sau đó thì đi lên và chọn Nhật Nguyệt Tông. Bởi vì y là hoả linh căn địa cấp, hơn nữa lại chọn Nhật Nguyệt Tông, thế nên rất nhanh liền được nhận. Lại nói, y biết khi Tang Thanh nói bản thân chọn tông môn nào, vậy thì hắn cũng sẽ đi theo, nên y không mảy may lo lắng dù chỉ là một chút.
Lúc này, Tang Thanh thong thả đi lên, đồng dạng chọn Nhật Nguyệt Tông, nhưng thanh thế của hắn so với Vân Khinh Tuyết tuyệt đối không kém, bởi vì hắn hiện tại không cần phải giấu tài đến mức quá đáng, đem bản thân trở thành phế vật phàm linh căn. Tuy nhiên, hắn cũng sẽ không bộc lộ ra thiên phú nghịch thiên của hắn, thế nên hắn liền lựa chọn là...
- Hoả quang song linh căn, thiên linh căn. Nhận!
- Quang linh căn!?
So với băng linh căn thần cấp thì quang linh căn lại được quan tâm nhiều hơn, bởi vì quang ám, thời không là bốn linh căn hiếm thấy nhất, không dễ dàng có được, hơn nữa như Tang Thanh song linh căn lại càng hiếm thấy hơn nữa, thế nên khi thấy hắn lựa chọn Nhật Nguyệt Tông, Thánh Vân thất trưởng lão nhíu mi và nói:
- Tiểu hữu, so với Nhật Nguyệt Tông thì Thánh Vân Tông ta phù hợp với tiểu hữu hơn.
- Huyền Ngọc Cung chúng ta so với Thánh Vân Tông lại càng phù hợp với tiểu hữu hơn!
Ngọc trưởng lão lập tức đứng dậy, đồng thời liếc sang Thánh Vân thất trưởng lão, khiến cho lão ta phải hậm hực ngồi xuống. Nói đùa, đối đầu với Huyền Ngọc Cung, chẳng khác nào phải đối đầu với hằng hà sa số cường giả đã chịu ơn của bọn họ cả. Lúc này, Tang Thanh nhàn nhạt cười và nói, đồng thời đi xuống chỗ của Nhật Nguyệt Tông:
- Các vị trưởng lão, ý ta đã quyết, ta chọn Nhật Nguyệt Tông.
- Hi vọng khi ngày trao đổi của Nhật Nguyệt Tông cùng Huyền Ngọc Cung, ta có thể thấy tiểu hữu lần nữa.
Ngọc trưởng lão sảng khoái nói, sau đó nhìn sang Yên trưởng lão thì thấy ông cười tươi tới mức mặt trời cũng không chói bằng thì nói:
- Yên huynh, đến giờ quay về rồi.
- Ta biết ta biết.
Yên trưởng lão vui mừng nói, sau đó thì đi xuống dưới, dẫn đệ tử quay về tông môn. Năm nay so với năm trước thì vẫn còn đỡ hơn, ít nhất còn có hai người gia nhập, trong đó lại có yêu nghiệt song linh căn, đủ để bù đắp lại rồi.
Tại sao Yên trưởng lão lại bảo Tang Thanh là yêu nghiệt song linh căn? Đó là do ông đã nghe được những gì mà hắn hướng dẫn cho Mặc Duy Phong, cho dù hắn là phàm linh căn thì đã sao? Bằng vào tri thức của hắn, kiểu gì cũng được trọng dụng cả thôi.
- Sư phụ, vậy là chúng ta phải tạm biệt sư mẫu sao?
- Chúng ta vẫn có thể dùng thuỷ tinh liên lạc mà.
Tang Thanh nhìn Mặc Duy Phong phồng má lên như con sóc thì khẽ cười và nói. Hắn biết Vân Khinh Tuyết là một nữ cường nhân, không thích dựa vào ai cả và hắn tôn trọng điều đó, bởi vì hắn ban đầu yêu nàng, không phải là vì điều này hấp dẫn sao? Tuy nhiên, hắn luôn quan sát nàng để khi nàng cần thì hắn liền giúp đỡ, chứ không phải là bỏ mặc không. Phải biết, bỏ mặc cùng tôn trọng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, mà hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ bỏ mặc nàng, nếu thật có thì hắn tình nguyện để thiên lôi giết chết.
Ở một bên Yên trưởng lão khi nghe được Mặc Duy Phong gọi Tang Thanh là sư phụ lại càng kinh ngạc, bởi vì ở độ tuổi này mà có thể đảm đương hai từ "sư phụ" thì đúng thật là tuổi trẻ tài cao, so với vị thiên tài năm đó thì đúng là bất phân thắng bại. Nhưng ngạc nhiên qua đi thì kế đó là cao hứng, bởi vì ông rõ ràng rằng nếu hắn thật sự có thiên phú như vậy, thế thì ngày mà Nhật Nguyệt Tông quật khởi cũng sắp đến rồi.
Sau khi đi được năm phần chung, ba người bọn họ đã đến chỗ của Phi Thiên Bằng, thế là họ liền leo lên và sau đó, nó liền vỗ cánh, đưa bọn họ trở về tông môn.
- Trưởng lão, mạn phép cho ta hỏi rằng chúng ta cần bay bao lâu để đến nơi?
Tang Thanh nhìn thấy Phi Thiên Bằng bay như... rùa bò thì không nhịn được cảm thán rằng nó chỉ mới là Ngưng Linh linh thú, chứ nếu là Dẫn Linh như bên Băng Vũ Môn thì e rằng không chậm như thế này đâu. Lúc này, Yên trưởng lão nói, bên trong có một chút xấu hổ:
- Tầm ba canh giờ. Mà các ngươi cứ gọi ta Yên lão là được.
- Yên lão, ta tên là Tang Thanh / Mặc Duy Phong.
Cả hai đồng thanh, sau đó thì bọn họ liền im lặng, một thì nhắm mắt dưỡng thần, một thì tu luyện, mà một thì trông coi, thẳng cho đến khi đến trước đại môn Nhật Nguyệt Tông thì Tang Thanh mới mở mắt ra và thì thầm:
- Nhật Nguyệt Tông, cuối cùng cũng đến.