Chương 65: Toàn diệt (2).

Linh Thần

Chương 65: Toàn diệt (2).

Song quyền va chạm, kinh thiên động địa! Tuy đây chỉ là phóng đại, nhưng mà xác thực cả hai đã làm cho cả khu vực ngoại môn chấn động, mà người làm cho tất cả kinh hãi, lại chính là Tang Thanh!

Tên kia thực lực là Ngưng Linh đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là lên được Dẫn Linh cảnh nên hắn ta vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Tang Thanh dùng chỉ có ba phần thực lực, lại áp đảo hắn ta đồng dạng cũng dùng ba phần! Nghĩ đến chính mình khinh suất, hắn ta liền nghiêm túc, lần này còn vận dụng linh kỹ, dự định một chiêu lấy mạng Tang Thanh:

- Quý Dương, nhớ kỹ cái tên này để xuống bẩm báo với Diêm Vương! Vạn Vũ Thuỷ Châm!

- Thánh Nhật Hoả Tráo!

Tang Thanh quát lạnh, lúc này hoả diễm lập tức tạo thành hoả tráo, bao bọc hắn cùng Mặc Duy Phong ở bên trong. Thuỷ châm của Quý Dương khi cách hoả tráo còn một tấc nữa thì biến mất như chưa từng tồn tại, đem tất cả mọi người kinh ngạc một phen.

Tang Thanh hôm nay dùng Thánh Nhật Hoả Tráo, thứ nhất là giúp cho Mặc Duy Phong nhìn ra những gì bản thân còn thiếu sót, mà thứ hai, chính là ra oai! Thánh Nhật Hoả Tráo ở trong tay hắn không chỉ đơn giản là vô hiệu hoá công kích đâu, mà nó còn khắc chế mọi linh kỹ thuỷ hệ cùng băng hệ của tất cả mọi linh căn dưới thần cấp! Đây cũng là lý do tại sao mà thuỷ châm còn chưa chạm được đến hoả tráo liền biến mất, bởi vì sức nóng ngọn lửa đem lại làm cho nước lập tức bay hơi.

Nhìn thấy toàn bộ thuỷ châm đều biến mất, Quý Dương liền giật mình, nhưng rất nhanh liền ngưng tụ ra một linh kỹ khác, mà lần này nó gây chấn động cho cả khu vực, bởi vì ở bên dưới mặt đất đột ngột phun lên rất nhiều thuỷ trụ:

- Đa Trùng Thuỷ Trụ!

- Thánh Dạ chi dực.

Tang Thanh lạnh lùng nói, sau lưng hiện ra một đôi cánh màu đen y hệt như của Ám Vũ, sau đó thì hắn liền bay lên trên không, né được toàn bộ, còn Mặc Duy Phong thì đã được hắn đem để lên cây, xem tiếp trận đấu.

- Thanh ca đủ lợi hại.

Mặc Duy Phong thong thả ngồi trên cây quan sát trận đấu, trong mắt ko kiềm chế được hưng phấn muốn chiến đấu. Lúc này, một giọng nói vang lên, khiến cho y giật mình:

- Đúng thật là lợi hại nha. Đại ca ta lúc bằng tuổi huynh ấy cũng không có mạnh như thế này.

- Ngươi là ai?

Mặc Duy Phong ánh mắt sắc lại nhìn thiếu niên đang ngồi kế bên y xem náo nhiệt. Một đôi mắt màu tím trong suốt, khuôn mặt tuy còn non nớt nhưng cũng thể hiện ra là một mỹ nam tử. Lúc này, thiếu niên mỉm cười nói, giới thiệu tên bản thân ra:

- Ta tên là Bách Lý Thiên Lân, hân hạnh gặp mặt.

Quay lại với Tang Thanh cùng Quý Dương, bởi vì hắn hiện tại đang ở trên trời, mà y thì không thể bay, phạm vi công kích lại ngắn nên chỉ có thể đứng ở bên dưới chửi rủa:

- Con rùa rút đầu kia, giỏi thì xuống đây!

- Hoả Diễm Toả Liên.

Tang Thanh lười nói nhiều, thế là một đống xiềng xích được bao phủ bởi hoả diễm đột ngột xuất hiện, trói Quý Dương lại và chậm rãi đốt cháy y, khiến y gào lên vì đau đớn. Thánh Dạ Thần Hoả tuy không có xuất ra, nhưng mà linh căn của hắn vốn là thần cấp, hoả diễm tự nhiên là không yếu, lại thêm hai người đều là Ngưng Linh cảnh, thế nên nếu y không phải là thuỷ linh căn thì xem như xong đời.

Nhìn thấy Quý Dương chịu thảm trạng như vậy, Uông Mạc cùng bốn người kia không hẹn mà gặp, lập tức ra tay giải nguy. Bọn họ tự nhận tốc độ bản thân đủ nhanh đủ bất ngờ, nhưng lại quên mất câu "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", cộng thêm Tang Thanh đã biết trước tình huống nên năm người cùng ra đòn, cũng không mảy may làm gì được hắn.

- Đánh lén, lại thêm hội đồng.

Tang Thanh ánh mắt lăng lệ hẳn đi, nhưng mà trong lòng thì đang cười như điên. Đúng vậy, trong lòng hắn đang cười như điên, còn lý do là vì hắn thừa biết luật lệ môn phái, hơn nữa lại rõ ràng rằng kiểu gì cũng sẽ có người đến gây khó dễ, vậy thì làm cho lớn lên đi, càng lớn càng tốt, để sau này được một khoảng thời gian thanh bình, miễn cho đang tu luyện lại gặp rắc rối không cần thiết.

Lúc này, Tang Thanh đột ngột thu hồi toả liên trên người Quý Dương, sau đó thì đôi tay bằng tốc độ kinh thiên liền bắt ấn. Theo thủ ấn biến hoá, trên bầu trời chậm rãi xuất hiện sáu khoả thiên thạch rực lửa, bán kính đồng nhất là nửa mét, mang theo một cỗ uy lực cường đại, dù chưa chạm đến người, cũng khiến người khác sợ hãi.

Vào lúc mà cả sáu người đều lao lên và chắc chắn rằng không kịp đổi hướng, Tang Thanh cũng kết thúc thủ ấn mà quát lạnh:

- Thiên Thạch Vẫn Lạc!

- Mau tránh!

Uông Mạc quát lên, nhưng Tang Thanh đã sớm tính trước, làm sao cho bọn họ cơ hội tránh được? Âm thầm dùng Trường Lực lên cả người lẫn vật, hắn cười nhạt rồi bay lên cao một chút. Cũng là lúc đó, sáu khoả thiên thạch đè ép sáu người rơi xuống đất, tạo thành sáu cái hố thật to, nhìn đủ doạ người.

Vốn dĩ rằng với khả năng của Thiên Thạch Vẫn Lạc thì có thể trực tiếp phá huỷ cả khu vực, nhưng Tang Thanh không muốn phải xây lại viện tử các loại nên đã cố gắng hết sức hạn chế uy lực, nếu không thì chắc chắn có án mạng cho xem.

Sau khi đại phát thần uy xong, Tang Thanh liền bay sang chỗ của Mặc Duy Phong và nhìn thấy y cùng Bách Lý Thiên Lân nói chuyện, thế là hắn lên tiếng:

- Phong, đây là?

- Xin chào Tang... sư đệ, ta là Bách Lý Thiên Lân.

Bách Lý Thiên Lân mỉm cười nói, mà Tang Thanh sau khi nghe tên của y xong thì khẽ thở dài, sau đó thì nói:

- Vào trong viện đi. Đống hỗn loạn ngoài này, chúng ta tính sau.

- Được.

Nói rồi thì ba người họ đi vào trong viện, sau đó Tang Thanh liền thiết lập kết giới trận, đảm bảo an toàn rồi mới hỏi Bách Lý Thiên Lân:

- Bách Lý Yêu Nhiêu có quan hệ gì với ngươi?