Chương 66: Quen thuộc.

Linh Thần

Chương 66: Quen thuộc.

- Bách Lý Yêu Nhiêu có quan hệ gì với ngươi?

Tang Thanh vừa dứt lời thì Bách Lý Thiên Lân liền cứng người, sau đó thì giả lơ quay mặt đi và cười giả lả mà nói:

- Tang sư đệ nói gì vậy, ta không biết ai tên đó cả.

- Ngay cả tên thái nãi nãi cũng không nhớ, ngại chính mình sống lâu quá đúng không?

Tang Thanh híp mắt lại nhìn Bách Lý Thiên Lân, mà khi y nghe đến ba từ "thái nãi nãi" thì cứng người, sau đó thì cười khổ mà quay sang nhìn hắn rồi nói:

- Tại sao Tang sư đệ biết?

- Bách Lý, họ này chỉ có một.

Tang Thanh nhấp một ngụm trà và trả lời, nhưng Bách Lý Thiên Lân tựa hồ như không hài lòng với câu trả lời này nên mặt mày liền xụ xuống. Lúc này, hắn nhìn thấy y như vậy thì nhớ đến Bách Lý Yêu Nhiêu lúc xưa còn đi theo hắn và Lâm Duệ nên đã xoa đầu y và nói:

- Nàng cùng sư phụ ta có một đoạn quen biết.

- Sư phụ ngươi là ai?

Bách Lý Thiên Lân nhìn chằm chằm Tang Thanh, mà hắn thì chỉ nhẹ mỉm cười, sau đó thì viết ở trong lòng bàn tay y hai từ, mà hai từ này liền đem y sửng sốt, sau đó thì cười khổ mà nói:

- Thì ra là ngài ấy, nói vậy thì ngươi biết hết chuyện trên đại lục này cũng không có gì ngạc nhiên.

- Ngài ấy?

Ở một bên Mặc Duy Phong thắc mắc, y không biết và cũng không hiểu Tang Thanh nói cái gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Bách Lý Thiên Lân thay đổi như vậy thì y cũng thật tò mò. Lúc này, Tang Thanh nhẹ cốc đầu y một cái và nói:

- Tò mò hại chết miêu.

- Thanh ca...

Mặc Duy Phong phồng má nói, y không hẳn là muốn biết đáp án, nhưng tại sao lại bị ăn đòn rồi? Nhìn thấy vẻ mặt oan ức của y, Tang Thanh phì cười, sau đó thì nói:

- Nhận người quen thôi, không cần phải tò mò.

- Dạ, sư phụ.

Nghe nói là người quen thì Mặc Duy Phong cũng bỏ danh xưng "Thanh ca" ở trước mặt người lạ, mà Bách Lý Thiên Lân đối với cách gọi của y không có gì ngạc nhiên. Thân làm đệ tử quan môn của Tiếu Diện Thánh Giả, ở tuổi này mà nhận đồ đệ, cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả. Tuy nhiên, chân tướng thì... Có lẽ sau này sẽ có người oán trách thật nhiều.

- A Thanh, ta có thể gọi ngươi như vậy chứ?

Bách Lý Thiên Lân lên tiếng, lúc này Tang Thanh nhẹ gật đầu, sau đó thì rót cho y một ly trà và nói:

- Yêu Nhiêu a di có khoẻ không?

- Thái nãi nãi hiện tại đang ngủ say.

Bách Lý Thiên Lân đôi mắt đầy ủ dột, hiển nhiên là vì Bách Lý Yêu Nhiêu ngủ say đến bây giờ vẫn không tỉnh lại. Thánh Linh cảnh cường giả, nếu không phải gặp thương tích lập tức đoạt mạng, vậy thì hoàn toàn có thể ngủ đông, đem toàn bộ phong bế cho đến khi có phương pháp chữa hoặc là tự động lành lại, hay là đình chỉ thời gian tạm thời cho đến khi tỉnh lại. Tuy nhiên, ngủ đông nếu là tự nhiên tu luyện thì từ trước đến giờ có rất ít người thành công, còn nếu tu luyện linh kỹ thì khác, cho dù thấp vẫn cao hơn tự nhiên sẵn có khi lên Thánh Linh cảnh, hơn nữa cũng không cần phải chờ lên đến cấp độ này mới có thể tự hành tu luyện. Nghĩ đến đây, Tang Thanh chợt nhớ đến một chuyện, sắc mặt đen hẳn đi, bởi vì nếu hắn đoán đúng, e rằng...

Ở một bên nhìn thấy sắc mặt của Tang Thanh đen thui, lãnh khí cũng lan tràn ra khắp phòng, Mặc Duy Phong cùng Bách Lý Thiên Lân đều nép nép qua một bên, chỉ sợ bị đông chết. Im lặng một lúc lâu, hắn mới thở dài và nói:

- Nếu ta đoán không lầm thì Yêu Nhiêu a di là trúng độc.

- Trúng độc? Không lẽ...

Bách Lý Thiên Lân nghe đến đây thì khuôn mặt tái hẳn đi, bởi vì y từng nghe nãi nãi nói qua, thái nãi nãi của y tham gia đại huyết chiến cùng Tiếu Diện Thánh Giả, một người thì chết, mà một người thì trúng độc của huyết ma.

Huyết ma bởi vì bất tử, có thể sử dụng máu cùng tử khí của đối thủ, thế nên chúng không thể tu luyện linh lực, lại càng không thể trở thành thần. Lại nói, ngoại trừ khả năng sử dụng máu cùng tử khí, chúng còn có thể sử dụng độc. Độc của chúng gọi là huyết ma độc, ở dạng chất lỏng, chậm rãi ăn mòn sinh mệnh lực của đối thủ lúc ngủ, mà khi thức lại ăn mòn từ trong ra ngoài, cùng hoá thi phấn không sai biệt lắm. Ngoại trừ người dùng qua Bách Độc đan hoặc có thể chất đặc thù, bằng không thì phải ngủ đông như Bách Lý Yêu Nhiêu hoặc uống thuốc giải, bởi vì nếu càng cố gắng trục xuất chất độc, tác dụng của nó lại càng mạnh, phát tác cũng nhanh hơn, mà phong bế bình thường chỉ khiến bản thân gần cái chết hơn.

Bách Lý Thiên Lân khi nghe Tang Thanh nói như vậy thì đã hiểu tại sao mà Bách Lý Yêu Nhiêu ngủ đến hiện tại chưa tỉnh. Huyết ma độc bá đạo cùng cực, nhưng nàng ngủ đông, cộng thêm gia tộc cung cấp đầy đủ đan dược để nàng có thêm sinh mệnh lực, thế nên mới có thể duy trì cho đến bây giờ. Đổi lại là người khác, e là đã sớm chết rồi.

Nhìn thấy Bách Lý Thiên Lân bị doạ đến sắc mặt tái mét, Tang Thanh liền biết đứa nhỏ này thật tình thương Bách Lý Yêu Nhiêu, thế nên hắn nhẹ nhàng xoa đầu y và nói:

- Yên tâm, huyết ma độc có thể giải.

- Cảm ơn, A Thanh.

Bách Lý Thiên Lân rõ ràng, thuốc giải huyết ma độc vốn đã tiêu thất sau đại huyết chiến năm đó, chỉ có những người đã trải qua như Tiếu Diện Thánh Giả, Bất Tử Thánh Giả, Lăng Tiêu Thánh Giả,... Mới biết mà thôi. Hơn nữa, Tang Thanh khí chất khiến cho người ta có cảm giác đáng tin, lại thêm y rất nhạy cảm với mọi thứ, thế nên y mới có thể nhanh chóng tin tưởng hắn như vậy. Đổi lại là người khác, nằm mơ đi.

Lúc này, đang cùng Bách Lý Thiên Lân trò chuyện thì bên ngoài ầm ĩ hẳn lên, thế là cả ba người liền quyết định ra ngoài, giải quyết xong công việc rồi tiếp tục trò chuyện./