Chương 70: Quyết chiến.

Linh Thần

Chương 70: Quyết chiến.

Ngày hôm sau.

Theo như ước hẹn, ngày hôm nay là ngày mà Tang Thanh cùng Bách Lý Thiên Kỳ quyết chiến. Tuy rằng không hẹn địa điểm, nhưng bọn họ cũng tự biết quyết chiến ở viện phải kiềm chế, nhưng họ không muốn. Dù vậy, nếu lên lôi đài thì sẽ để lộ át chủ bài, thế nên sau một hồi suy nghĩ thì y liền đi đến nói cùng với Yên lão, hi vọng có thể cho bọn họ một khu vực thích hợp để chiến đấu.

Bởi vì thân phận của Bách Lý Thiên Kỳ, thế nên Yên lão cũng có ba phần khách khí với y, hơn nữa ông rõ ràng rằng tên này là kẻ cuồng chiến đấu, theo tiêu chí không đánh không thành bằng hữu, cộng thêm biết rõ sức phá hoại của y nên liền lựa chọn một khu vực kín đáo nhưng không kém phần trống trải để chiến đấu. Chẳng qua rằng, khi ông biết đối thủ của y là Tang Thanh thì lại hận không thể chọn nơi nào tốt hơn nữa, bởi vì khả năng huỷ diệt của hắn cũng không kém y lắm đâu.

Khu vực mà Yên lão chọn là một tiểu sâm lâm gần kề chân núi, không có bao nhiêu nguy hiểm, hơn nữa trung tâm khu rừng là khu vực hồ nước trống trải rộng rãi, có thể đảm bảo cho họ tận hứng. Lại nói, bởi vì không có trọng tài thích hợp nên Bách Lý Thiên Kỳ liền nhờ ông luôn, thế nên tại tiểu sâm lâm này, hiện tại có Bách Lý huynh đệ, thầy trò Tang Thanh cùng Yên lão, còn lại không có ai khác.

Hiện tại thì Yên lão, Mặc Duy Phong cùng Bách Lý Thiên Lân đứng sang một bên, mà Tang Thanh cùng Bách Lý Thiên Kỳ đứng đối diện nhau, chuẩn bị chiến đấu. Hiển nhiên rằng, hiện tại hắn không có ý định dùng Huyền quá sớm, mà y bên kia cũng có cùng ý nghĩ, thế nên hai người thản nhiên đứng ở đó, chờ đợi câu nói của Yên lão.

- Bắt đầu.

Yên lão vừa dứt lời, Bách Lý Thiên Kỳ liền lao lên, trong tay vận chuyển linh lực tạo thành một quả cầu hắc sắc, đồng thời ném ra. Tang Thanh nhìn thấy vậy cũng không vội né, vì hắn biết ám chiêu còn chưa có hiện.

Đúng như Tang Thanh dự đoán, quả cầu lớn liền phân ra thành bảy quả cầu nhỏ, đều hướng về hắn mà đến, nhưng phương hướng lại quỷ dị, căn bản là đoán không ra. Dù vậy, bằng vào Ảnh Bộ thì hắn vẫn nhẹ nhàng né đi được, trên người không có một chút thương tích nào, còn mấy quả cầu kia thì đập xuống đất, tạo thành mấy cái hố nho nhỏ.

Nhìn thấy Tang Thanh nhẹ nhàng thong dong như vậy, Bách Lý Thiên Kỳ liền gia tăng thêm lực lượng. Đồng dạng là chiêu thức lúc nãy, nhưng lần này chúng liền theo sát hắn, tựa như tầm nhiệt tên lửa vậy. Cho dù vậy, hắn cũng không mảy may lo lắng, trấn định như thường tình mà nói:

- Thánh Nhật Hoả Tráo.

Hoả tráo vừa hiện, đem toàn bộ hắc cầu thiêu thành tro bụi. Cũng là lúc này, Bách Lý Thiên Kỳ tay kết thủ ấn, sau lưng xuất hiện một thanh hắc kiếm khổng lồ, mà Tang Thanh đồng dạng kết thủ ấn, cũng xuất hiện bạch kiếm, nhưng so với y thì nó nhỏ hơn, nhưng lại càng ngưng thực hơn. Bên trên hai thanh kiếm so với bình thường khác hẳn, có hoa văn chằng chịt, nhìn qua rất hoa mỹ, so với bình thường còn đẹp hơn. Tuy nhiên, hắc kiếm u trầm thì thôi, nhưng bạch kiếm lại không có chút hơi thở ôn hoà nào, mà lại cực kỳ bá đạo sát phạt.

Hai người hoàn thành kết ấn là cùng một lúc, hai thanh kiếm trên bầu trời như ánh sáng và bóng đêm, không bên nào nhường bên nào cả. Lúc này, hai âm thanh đồng thời vang lên, cũng là lúc mà hai thanh kiếm va chạm nhau:

- Ám Dạ Trầm Kiếm!

- Mạt Nhật Sát Kiếm!

Vốn dĩ đại quang kiếm cùng đại hắc kiếm là hai linh kỹ căn bản, nhưng mà trải qua tay của hai vị này thì không ai dám nói đó là căn bản nữa, mà đã trở thành linh kỹ của bọn họ. Ám Dạ Trầm Kiếm bởi vì là hắc ám nên lực lượng của nó quỷ dị vô cùng, nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, đọ lực sát thương cùng hoả hệ không hề kém. Tuy nhiên, Mạt Nhật Sát Kiếm lực lượng không hề kém, thậm chí còn đáng sợ hơn cả hắc kiếm, bởi vì nó mang theo hơi thở sát phạt, gặp thần sát thần gặp ma diệt ma, thế nên bây giờ muốn biết kết quả, chỉ có thể xem bên nào duy trì lâu hơn.

Ba người ở một bên nhìn cảnh tượng này mà ngạc nhiên, nhưng Mặc Duy Phong bên trong mắt thuần tuý là sùng bái cùng học hỏi, còn Bách Lý Thiên Lân trừ kinh ngạc cũng chỉ có kinh ngạc, miệng há to đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào, còn Yên lão tuy không đến mức như Bách Lý Thiên Lân, nhưng trong mắt cũng tràn đầy kinh hỉ.

Mặc Duy Phong bởi vì Tang Thanh là sư phụ, hơn nữa có rất nhiều thứ hắn chỉ dạy đã vượt xa những gì mà một hài tử mười một tuổi thông thường biết, thế nên y không ngạc nhiên. Bách Lý Thiên Lân là vì biết rõ chiến lực của ca ca, thế nên nhìn thấy hắn cùng Bách Lý Thiên Kỳ ngang tay mới ngạc nhiên. Về phần Yên lão thì không phải nói, thấy được hai thiên tài... Nói đúng hơn là yêu nghiệt như vậy, trong lòng chỉ có kinh hỉ, bởi vì ông đã nhìn thấy hi vọng!

Mạt Nhật Sát Kiếm đụng độ Ám Dạ Trầm Kiếm, sau một khoảng thời gian thì cả hai đều vỡ nát, tuy nhiên... Khi Bách Lý Thiên Kỳ lao đến ra tay thì Tang Thanh mỉm cười đầy quỷ dị, mà những mảnh vỡ theo nụ cười đó cũng ngưng tụ lại như cũ, sau đó bạch kiếm liền trực chỉ vào y!

Nhìn thấy Mạt Nhật Sát Kiếm trực chỉ vào chính mình, Bách Lý Thiên Kỳ giật mình, nhưng rất nhanh liền lui lại, đồng thời tạo cho bản thân những tầng phòng ngự bằng bức tường hắc ám, nhưng tất cả đều bị phá vỡ. Chẳng qua rằng nỗ lực này cũng có tác dụng, đem uy lực của kiếm giảm xuống từ từ rồi đem nó phá vỡ. Tuy nhiên, Tang Thanh sẽ chừa cho y đường lui sao?

Nhìn lại Tang Thanh, lúc này hắn đồng dạng bắt thủ ấn, nhưng thủ ấn này rất giống với Thiên Thạch Vẫn Lạc, lại có điểm khác biệt. Lúc này, Mặc Duy Phong chăm chú nhìn, sau đó thì giật mình nói:

- Sư phụ lần này... Thôi sâm lâm xong rồi.

- Duy Phong, ý ngươi là sao?

Bách Lý Thiên Lân nghe Mặc Duy Phong nói vậy thì tò mò, nhưng y không trả lời mà chỉ chú mục vào Tang Thanh, đồng thời dưới chân chuẩn bị luôn thân pháp, đề phòng lực huỷ diệt quá lớn mà đem cả nơi này biến thành tro tàn.

Tang Thanh lần này sử dụng linh kỹ là Thiên Thạch Vẫn Lạc, nhưng so với bình thường lại càng mạnh hơn, bởi vì hôm nay hắn không có gì cố kỵ cả, nếu có cũng chỉ là làm sao để Bách Lý Thiên Kỳ còn sống mà thôi.

Lúc này, ở trên bầu trời ngưng tụ chỉ có ba khoả thiên thạch, nhưng so với sáu khoả lúc trước nó to hơn rất nhiều, bán kính ước chừng hai mét, hơn nữa hoả diễm cũng mãnh liệt hơn, tựa hồ như muốn đem hết thảy thiêu thành tro tàn. Nhưng đây cũng không phải uy lực thật sự, bởi vì Vẫn Lạc Diệt Thế, thiên giai linh kỹ nào có thể yếu như thế này, chẳng qua là Tang Thanh không muốn giết người mà thôi.

Nhìn thấy ba khoả thiên thạch bên trên, Bách Lý Thiên Kỳ âm thầm kinh hãi, nhưng y rất nhanh liền ngưng tụ ra một linh kỹ khác, đem bản thân bao trùm trong vô số hắc tráo, khá giống với Thánh Nhật Hoả Tráo và nó làm Tang Thanh ngạc nhiên, bởi vì linh kỹ này là...

Cho dù ngạc nhiên, nhưng Tang Thanh vẫn rất nhanh thu hồi tâm tình mà kết thúc thủ ấn, đồng thời phát động Thiên Thạch Vẫn Lạc hướng đến chỗ của Bách Lý Thiên Kỳ.

Thiên thạch rực lửa va chạm hắc tráo, tạo ra một âm thanh nổ tung thật lớn, đồng thời lực lượng được tạo ra lúc va chạm chấn bay hết thảy, cây cối tróc gốc, hồ nước cạn sạch. Nếu không phải Yên lão là Hoá Linh cường giả, e rằng cú này có thể khiến cho ông chật vật một phen.

Hoá giải lực lượng, đồng thời đảm bảo an toàn cho Mặc Duy Phong cùng Bách Lý Thiên Lân xong, Yên lão quan sát xung quanh thì kinh hãi, bởi vì nó khiến cho toàn bộ cây cối phạm vi bán kính mười mét bay toàn bộ, kể cả cỏ dại lẫn đất cũng bay chung, tạo nên một vành đai kỳ lạ. Lại nhìn về chỗ của Tang Thanh cùng Bách Lý Thiên Kỳ thì khói bụi che mất tầm nhìn, nhưng khi nó tản ra thì họ đều ngạc nhiên, bởi vì.../.