Chương 79: Suy nghĩ.

Linh Thần

Chương 79: Suy nghĩ.

Tang gia.

Tang Hào sau khi nhận được tin về Tang Thanh thì đã tức hộc máu, bởi vì lão không ngờ rằng hắn còn hơn cả tưởng tượng, ngay cả phụ mẫu thân sinh cũng dám che giấu linh căn, tâm cơ so với lão còn kinh khủng hơn, giống như rằng đã tính toán được hết những gì sẽ xảy ra vậy.

Bởi vì sự tình ra ngoài dự tính, thế nên Tang Hào đã phải đi đến Tổ Liên viện để bàn việc cùng với lão tổ tông giả mạo, thuộc hạ của kẻ thù Tang Thanh, cũng là Hoá Linh cảnh cường giả duy nhất trong Tang gia.

Tổ Liên viện.

Ở trong viện hiện tại, trừ Tang Hào đang quỳ ra còn có một người, đó là một nữ nhân tóc đen mắt đen đang nằm trên mỹ nhân tháp, thân hình tuy rằng có chút cơ bắp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vóc dáng xinh đẹp, lồi nên lồi, lõm nên lõm. Chỉ tiếc rằng ở nửa khuôn mặt bên trái lại có một vết sẹo lớn làm phá huỷ mỹ dung, nhìn qua cứ như vô diệm, cộng thêm uy áp trên người nên chẳng có ai dám nhìn thẳng nàng ta.

Nữ tử này là thuộc hạ của vị kia, tên gọi là Tử, là một kẻ chuyên về dịch dung thuật cùng độc thuật, thế nên mới được vị kia tín nhiệm giao cho nhiệm vụ đến vùng xa xôi hẻo lánh này để thâu tóm thế lực.

Sau khi nghe xong câu chuyện của Tang Hào, Tử nhíu mày suy nghĩ, bởi vì nàng ta cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ. Tuy nhiên, nàng ta rất nhanh cười lạnh, sau đó thì nói:

- Nếu vậy thì giết nó đi là được.

- Thưa đại nhân, nó đang được môn phái bảo vệ, chỉ sợ...

Tang Hào toát mồ hôi nói, đứng trước Hoá Linh cảnh thì Nguyên Linh cảnh có đông cũng chỉ là nhãi nhép, hơn nữa khí thế của Tử rất đáng sợ, thế nên lão ta mới có thể run rẩy như vậy. Lúc này, nàng ta lạnh lùng nói, tỏ vẻ như mọi chuyện chỉ cần phẩy tay là xong:

- Trốn một lần không trốn được cả đời, hơn nữa môn phái yêu cầu làm nhiệm vụ bắt buộc, kiểu gì nó cũng phải đi ra.

- Đã rõ, đại nhân.

Tang Hào đương nhiên là thông minh, thế nên sau khi rời khỏi Tổ Liên viện, lão ta liền cho người điều tra xem Tang Thanh khi nào đi ra khỏi môn phái và ba ngày sau liền nhận được kết quả, thế là lão ngay lập tức phái người đi ám sát hắn.

Vân gia.

- Ngươi nói là Tang Hào cho người ám sát Tang Thanh?

Vân Thiên nhìn ám vệ ở trước mắt, lại nhìn sang kết quả điều tra thì nhu nhu thái dương suy nghĩ. Qua lời Vân Khinh Tuyết, ông đã biết Tang Thanh chính xác là Tiếu, mà viên đan dược lần trước đưa là vì muốn giao hảo với ông.

Tang gia cùng Vân gia vốn là không có thù hận gì, nhưng mà những động tác của Tang Hào quả thật khiến cho Vân Thiên cảm thấy nguy hiểm, lại trải qua điều tra thì kết quả làm cho ông thấy được nguy cơ ngay trước mắt.

- Phái người bí mật bảo vệ Tang Thanh.

Vân Thiên vừa dứt lời thì ám vệ liền biến mất, lúc này ông cũng suy nghĩ nhiều hơn. Nếu mọi thứ là thật, vậy thì phải làm gì cho tốt?

Phong gia bên kia không có hành động làm cho người ta ngạc nhiên, nhưng cũng phải thôi, tổn thất một trưởng lão Nguyên Linh cảnh không nói, còn bị cường giả cảnh cáo, thế thì ai dám vuốt râu hùm? Ngại bản thân sống lâu quá sao?

Vũ Văn gia đồng dạng không có động tĩnh gì, bởi vì Vũ Văn Thiên không có hứng thú với việc này, hơn nữa lão tự nhận bản thân không có đắc tội Tang Thanh, thế nên lão vẫn làm những việc phải làm như thường ngày. Trái lại, ở Minh gia...

- Tiểu tử thối đó dám lừa gạt cả ta!

Tang Thần hiện tại đang phun ra lửa, bởi vì ông không nghĩ rằng Tang Thanh dám lừa gạt ông về vấn đề linh căn. Nếu có thiên phú, tại sao không nói ra, hại ông lo lắng cả ngày trời chứ?

Nhìn thấy Tang Thần phát hoả, Tang Hạnh ở một bên rụt cổ, phụ thân nổi giận tuyệt đối là đáng sợ. Lại nhìn sang mẫu thân, gia gia cùng nãi nãi không nói gì, nàng liền làm người vô hình, cái gì cũng không nói, trong lòng thì cầu phúc cho Tang Thanh.

- Ta nghĩ rằng A Thanh đã sớm biết trước điều này.

Minh Quân nhu nhu thái dương nói, Tiêu lão đã từng nói qua với ông, đừng nhìn Tang Thanh lúc nào cũng cười đến ung dung mà bỏ qua hắn, bởi vì nếu đắc tội hắn thì sẽ sống không yên. Lại thêm thư tín từ tay của Minh Quyết thì ông dám khẳng định là hắn đã biết trước, chẳng qua là không nói ra để tránh mọi người nghĩ nhiều.

Nghe được nhạc phụ đại nhân nói như vậy, Tang Thần cùng Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại thì cũng có chút đúng. Từ lúc Tang Thanh biết nhận thức đến giờ, hắn luôn cười, hơn nữa cực kỳ an tĩnh, trừ bình thường cùng cả nhà tranh đoạt thức ăn, còn lại hiếm khi nào thấy hắn làm gì, cũng chưa cầu xin điều gì, so với những đứa trẻ khác đúng là khác biệt rất lớn. Lại nghĩ đến ngày hôm nay thì nói hắn là thần đồng cũng không sai chút nào.

Sau khi ngẫm lại Tang Thanh trong quá khứ, Tang Thần cùng Minh Nguyệt có chút đồng ý với ý kiến của Minh Quân, thế nên lửa giận của người nào đó cũng chậm rãi lui xuống, lại có chút áy náy vì quát lầm nhi tử, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói:

- Lừa gạt làm mọi người lo lắng là không tốt, vẫn nên giáo huấn một phen.

- Được rồi, A Thanh cũng không ăn mất miếng thịt nào của con.

Mộng Điệp lên tiếng khiến cho Tang Thần im lặng lui sang một bên. Nhạc mẫu đại nhân là chúa tể của cái nhà này nha, mà ông thực lực lại thấp nhất, uy danh cũng thấp, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.

- Phái người bảo hộ A Thanh, đề phòng Tang gia giở trò quỷ.

Minh Quân vừa dứt lời thì mọi người đều gật đầu đồng ý, sau đó thì giải tán. Về phần Tang Hạnh thì trong lòng đang cảm thán, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, bởi vì nàng tin tưởng Tang Thanh, hơn nữa thực lực nàng bây giờ vẫn còn là Ngưng Linh đỉnh phong, chưa giúp hắn được. Đã như vậy, thì phải chuyên tâm gia tăng thực lực lên, thế là tiểu nha đầu liền trắng đêm tu luyện.

Kỳ thật, không chỉ có Tang Hạnh trắng đêm, mà bốn vị gia chủ cũng như thế, mỗi người một suy nghĩ khác nhau, thắp sáng đêm nay./.