Chương 84: Vô sỉ đoàn đội (2).

Linh Thần

Chương 84: Vô sỉ đoàn đội (2).

Mộ Dung Liên hiện tại đang cách Tu La tiểu đội ba mươi dặm, nhưng nàng ta không ở một mình mà trước mặt nàng ta còn có ba người khác, hai nam một nữ, hiển nhiên là cùng một giuộc.

- Liên nhi, có moi được thông tin gì không?

Nam nhân giọng nói bình thường, khuôn mặt lại khá tuấn tú, bất quá đôi mắt âm trầm như hận không thể khiến cho người khác chết không toàn thây vậy. Lúc này, Mộ Dung Liên cười lạnh, sau đó thì nói:

- Bọn họ đến đây đánh giết Ngưng Linh cảnh Thuỷ giao và đã thu được hai cái linh hạch vào tay.

- Con mồi béo bở đấy, tốt lắm Liên nhi.

Chỉ cần hai câu nói này cũng biết bọn chúng tính làm gì. Nam nhân này là Lưu Vũ, kế bên hắn là Lưu Tinh - một thiếu niên cao gầy, mặt mày sáng sủa nhưng đôi mắt lại như con rắn độc. Còn nữ nhân xinh đẹp không thua gì Mộ Dung Liên, khác ở bộ ngực no đủ là Mộ Dung Vy, tỷ tỷ của Mộ Dung Liên.

Bốn người này là Vô Thiên tiểu đội, nhưng bình thường vẫn được gọi là Vô Sỉ tiểu đội, bởi vì bọn họ chuyên đi cướp vật phẩm nhiệm vụ của người khác, sau đó thì dùng đủ thủ đoạn khiến cho những tiểu đội khác không phản kháng được, mà những người đi một mình còn thảm hơn, có khi bị cướp luôn không gian giới chỉ.

Vô Thiên tiểu đội này là một tiểu đội thuộc Thánh Vân Tông, thực lực thành viên toàn đội đều là Ngưng Linh viên mãn, thế nên cũng không có ai dám đụng vào. Lại nói, Mộ Dung Vy là phàm giai thất phẩm luyện dược sư, thế nên có bị cướp cũng phải ngậm đắng nuốt cay. Thêm vào thế lực của Mộ Dung gia cùng Lưu gia tại Băng Vân thành, càng khiến cho bọn họ vô pháp vô thiên.

Ngày hôm nay, bởi vì bọn họ phải làm nhiệm vụ chém giết mười con Thuỷ giao Ngưng Linh cảnh, thế nên trừ một con chính bọn chúng đánh, còn lại đều là đi cướp từ những tiểu đội khác. Cho dù vậy, chúng vẫn thiếu hai cái, vừa hay lại gặp Tu La tiểu đội, thế là chúng liền đánh chủ ý lên họ, xem như dê béo để làm thịt.

Sau khi nhận được thông tin chính xác từ Mộ Dung Liên, bốn người bọn chúng liền nhanh chóng đi đến chỗ Tu La tiểu đội, cố tình quát lên:

- Là kẻ nào chắn đường của bản đại gia!?

- Là con chó nào sủa tại nơi đây?

Tang Thanh biết chắc rằng Mộ Dung Liên kiểu gì cũng sẽ kéo người đến đây, thế nên hắn mới canh gác thay cho Mặc Duy Phong. Lúc này, nhìn thấy suy đoán của bản thân chính xác, hắn cười nhạt, đồng thời đáp trả lại khiến bọn họ nghẹn họng.

- Ngươi vừa nói gì, nói lại xem?

Lưu Vũ âm trầm nhìn Tang Thanh, nhưng mà hắn cũng chẳng thèm nể mặt, giống như không nhìn thấy ánh mắt giết người đó mà nói:

- Đúng là súc sinh, nghe không hiểu tiếng người.

- Giao ra Thuỷ giao linh hạch, cho ngươi toàn thây.

Lưu Vũ lời vừa dứt, hắn ta liền lập tức bay ngược về sau, đụng trúng một gốc cây cổ thụ mới dừng, tuy nhiên người ra tay không phải là Tang Thanh, mà là Bách Lý Thiên Kỳ nãy giờ vẫn giả ngủ ở trong lều. Lúc này, hắn cười cười, đồng thời đứng dậy và nói:

- Kỹ thuật moi thông tin còn tệ lắm.

- Thì ra ngươi đã biết trước.

Lưu Tinh y như ca ca hắn, dùng ánh mắt rắn độc nhìn Tang Thanh, nhưng mà còn chưa kịp nói thêm một câu nữa đã bị Bách Lý Thiên Lân từ sau gốc cây xuất hiện tặng cho một đấm vào mặt. Về phần Mặc Duy Phong thì Mộ Dung Vy là đối thủ của y, còn hắn thì đi xử lý Mộ Dung Liên.

- Tiểu cô nương, muốn moi thông tin chân thật ra, đề nghị về nhà học tập thêm.

Tang Thanh mỉm cười nói, sau đó thì bằng tốc độ kinh thiên, hắn trực tiếp tặng Mộ Dung Liên một nắm đấm, lại chặt sau gáy nàng ta, khiến nàng ta lập tức bất tỉnh. Khi thấy nàng ta không còn chiến đấu được, hắn liền quay sang nhìn qua tình hình mọi người.

Bách Lý Thiên Lân hiện tại đang treo Lưu Tinh lên đánh, mà Bách Lý Thiên Kỳ thì không cần nói nhiều, từng nắm đấm rơi đều trên người Lưu Vũ, lực đạo khống chế rất chuẩn, khiến y cảm thấy đau đớn nhưng lại không chết, không ngất đi được. Về phần Mặc Duy Phong thì hoàn toàn là đem đối thủ hành hạ đến muốn không ra hình người, Mộ Dung Vy linh căn tuy là thiên linh căn hoả hệ hiếm thấy, nhưng kinh nghiệm chiến đấu so cùng y là con số không, thế nên kết cục của nàng ta không cần nói cũng biết.

Đánh kẻ thù ngất đi xong, bốn người không hẹn mà gặp liền trấn hết đồ có thể trấn, sau đó thì ung dung rời đi, mặc kệ Vô Thiên tiểu đội bất tỉnh nhân sự ở trên đất.

Sau khi rời đi khá xa, Bách Lý Thiên Lân vươn vai lên, thoải mái nói, khuôn mặt như con mèo vừa trộm được cá, cực kỳ thoả mãn:

- Dám đánh chủ ý thì phải chuẩn bị tinh thần bị chúng ta lột sạch.

- Đúng vậy.

Tang Thanh gật đầu, hắn ban đầu vốn định nói với mọi người, ai ngờ không mưu mà hợp, cả bốn đều lấy hết vật phẩm có thể lấy mà không sợ bị phát hiện đem đi, bán kiếm tiền một phen. Lúc này, cả bốn liền khoan khoái tìm chỗ khác nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày mai thực hiện nhiệm vụ tiếp.

Ngày hôm sau.

Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ thì cả bốn lại đi tiếp, lần này là thực hiện nhiệm vụ tìm Lam Tinh thảo và Xích Nhật hoa, hai loại thảo dược cần thiết cho Giải Độc đan linh giai. Loại này mọc ở Bách Vũ sâm lâm rất nhiều, tiện tay cũng hái được một bó to, thế nên bọn họ căn bản cũng chẳng cần phải cố hết sức làm gì.

Hoàn thành nhiệm vụ Lam Tinh thảo xong, Tang Thanh liền lật xấp nhiệm vụ ra và thấy nhiệm vụ kế tiếp là cái gì, sắc mặt có chút thay đổi nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, sau đó thì nói với mọi người:

- Nhiệm vụ cuối cùng ở Bách Vũ sâm lâm này là săn giết một con Thủy giao Dẫn Linh cảnh, mọi người có muốn làm hay không?

- Làm!

Cả ba người không hẹn mà gặp liền đồng ý, thế là Tang Thanh liền lên tiếng dặn dò một vài việc, sau đó thì tiểu đội bắt đầu đi săn./.