Chương 73: Ám Vũ trở về.
"Nghĩa phụ, con về rồi."
Ám Vũ từ bên ngoài bay thẳng vào viện của Tang Thanh, thiếu chút là đâm lủng cửa sổ nếu như hắn không mở cửa kịp. Kỳ thật, nếu không phải thông tin lần này quá kinh thế hãi tục, hơn nữa kẻ thù năm đó lại xuất hiện, nó sẽ không có khả năng tạm thời cắt đứt liên lạc, giữ cho cả hai đều an toàn.
Nhìn thấy Ám Vũ bay một hơi liền chui thẳng vào lòng, Tang Thanh khẽ cười và vuốt ve nó, sau đó thì đóng cửa sổ và quay về giường, đồng thời hỏi:
"Làm sao lại cắt đứt liên lạc thế? Con làm ta lo lắng cả tháng nay."
"Con đâu có muốn, nhưng kẻ thù lần này quá ghê gớm, nếu không phải là con cắt đứt liên lạc thì có khi chúng ta đã không toàn mạng rồi."
Ám Vũ nói, giọng nói hoàn toàn là lo lắng. Cũng đúng thôi, lấy thực lực kiếp trước đánh với tên này còn là cửu tử nhất sinh, thế thì kiếp này cũng chỉ là đơn phương ngược đãi mà thôi.
Nhận ra được sự lo lắng của Ám Vũ, thế nên Tang Thanh nhẹ nhàng xoa đầu nó, sau đó thì nói:
"Thương thế của y lành rồi?"
"Vẫn chưa, nhưng mà y cùng Thánh Vân Tông có quan hệ."
Ám Vũ chán ghét nói, nó không nghĩ rằng Thánh Vân Tông cùng kẻ thù truyền kiếp có quan hệ, thế nên khi biết được nó liền phẫn nộ. Tuy nhiên, khi Tang Thanh nghe đến tin này thì có một loại suy nghĩ khác.
Nếu thật là đắc tội nữ nhi tông chủ, sẽ không bị trấn áp ở Phong Linh sa mạc, hơn nữa lại được chuẩn bị đầy đủ để Tây Môn Phi không thể thoát ra. Lại nói, thông tin này làm hắn phải suy tính về việc diệt trừ Thánh Vân Tông.
"Thế y cùng Tang gia có quan hệ gì không?"
Tang Thanh vừa dứt lời, Ám Vũ liền ngạc nhiên, nhưng nó rất nhanh liền trả lời, cho hắn một đáp án chính xác:
"Lão tổ Tang gia thật sự, cũng là người ban đầu ủng hộ phụ thân ngài đã chết. Hiện tại là một thuộc hạ của y, duy trì Tang Hào để chậm rãi thống trị nơi này."
"Xem ra ánh mắt lão tổ còn sáng, nhưng mà..."
Tang Thanh nhẹ lắc đầu, hắn biết rõ bản thân hiểu lầm, thế nên đối với Tang lão tổ, hắn không chấp nhất, cũng không thắc mắc. Tuy nhiên, hiện tại Tang gia cũng không đáng để hắn nương tay, bởi vì hắn đã rõ ràng chuyện sẽ xảy ra nếu để mặc. Dù vậy, nếu là thuộc hạ của y... Tay hắn siết chặt thành nắm đấm, sau đó thì nói:
"Ám Vũ, con có nghe được là chúng muốn hành động khi nào không?"
"Khi Thánh Vân Tông hoàn toàn nuốt chửng những đại tông môn khác, phong ấn bị phá vỡ, cũng như..."
Ám Vũ nói tới đây có chút ngập ngừng, bởi vì nó dám chắc chuyện này sẽ khiến Tang Thanh phẫn nộ. Lúc này, cảm nhận được tâm tình của nó, hắn cũng chỉ nhàn nhạt nói:
"Cứ thẳng thắn."
"Cũng như khi ba người họ rời đi."
Lời Ám Vũ vừa dứt, Tang Thanh khuôn mặt liền xuất hiện một nụ cười quỷ dị, nhưng ánh mắt khiến cho người khác rét run, bởi vì nó tràn ngập huyết tinh cùng băng giá. Lúc này, hắn thong thả trả lời, nhưng mà nó biết, hắn đã tức giận:
"Hay cho một Hách Liên Thành, hay cho Hách Liên gia."
"Nghĩa phụ, không cần nộ hoả công tâm."
Ám Vũ đổ mồ hôi, nó thật sự không muốn nhớ đến những lần mà Tang Thanh nổi giận đâu, bởi vì mấy lần đó, coi như là có gan hơn nữa cũng không dám nhìn, kết cục quá thê thảm, lại huyết tinh ngập tràn. Cho dù nó đi theo hắn đã lâu, cũng biết trước đây hắn đã từng tức giận, nhưng chỉ có tận mắt chứng kiến, mới cảm thấy kinh hãi.
Cảm nhận được Ám Vũ lo lắng, cũng như sợ hãi, Tang Thanh nhẹ nhàng xoa đầu nó, sau đó thì nói:
"Có những thứ khi mất đi sẽ không lấy lại được, mà ta thì không muốn điều đó xảy ra."
"Con hiểu, nhưng ngài cũng không cần phải tức giận như vậy. Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng không đủ thực lực."
Ám Vũ biết Tang Thanh trọng tình, hơn nữa nó biết rõ nếu như nó gặp chuyện, hắn cũng sẽ nổi giận như vậy mà tìm kiếm nó, đem toàn bộ kẻ thù giết sạch. Hơn nữa, nó rõ rằng hắn đã biết tin tức ba người Hạo Vân còn sống, nhưng bằng cách nào biết thì chính nó cũng không rõ.
Ám Vũ nói đúng, Tang Thanh đã đoán được việc ba người Hạo Vân còn sống, thêm lần này hắn nhận được câu xác nhận của nó, thế nên trong lòng vừa tức giận lại vừa lo lắng. Hơn ai hết, hắn biết rõ Lâm Duệ cùng Tô Tử Bình không có việc, nhưng Hạo Vân thì có, hơn nữa lại là việc rất lớn.
Nghĩ đến Hạo Vân, Tang Thanh thật sự rất muốn đem y ra mắng đến mười tám đời tổ tông cũng không tha, bởi vì hắn biết là y có thể dùng biện pháp khác, nhưng con người y lại rất cố chấp, cho dù hắn đã từng nói qua tuyệt đối không được dùng linh kỹ kia mà hãy đi theo Tô Tử Bình, nhưng rốt cuộc... Lúc này, hắn bực dọc nói:
"Hạo Vân, ngươi mà dám chết sớm trước khi ta đến gặp ngươi cùng với Bình và Duệ, thế thì dù phải xuống địa ngục lôi ngươi về ta cũng làm!"
"Vân thúc lần này chơi lớn rồi."
Ám Vũ nghe thấy Tang Thanh nghiến răng nghiến lợi mà nói như vậy thì biết rõ ngày tàn của Hạo Vân sắp đến rồi, vì vậy trong lòng âm thầm cầu nguyện cho y một phen.
Kỳ thật, Tang Thanh đối với chiến hữu nếu có sinh khí, chẳng qua là vì lo cho an nguy của họ, ví như Hạo Vân thì đã sử dụng đến "nó" nên hắn mới có thể nổi giận như vậy. Dù vậy, hắn vẫn sẵn sàng giúp họ, bởi vì đó là chiến hữu của hắn!
Lúc này, chậm rãi bình ổn tâm tình, Tang Thanh bình tĩnh suy nghĩ. Nếu thật sự Hạo Vân không tiếc tính mạng dùng đến "nó", thế thì hắn cũng không thể làm mọi thứ y làm đổ sông đổ biển được. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là hắn sẽ để mặc y chết. Dù sao thì ở chỗ của người kia có rất nhiều thứ, hơn nữa hắn cũng có biện pháp để lôi y từ quỷ môn quan về, thế nên hiện tại chỉ cần tập trung vào việc tu luyện là đủ.
Nhận được thông tin bản thân muốn, Tang Thanh liền trực tiếp đóng cửa bế quan, thẳng cho đến nửa năm sau, lúc hắn mười ba tuổi, cũng là lúc mà.../.