Chương 67: Giải quyết (1).
Ở bên ngoài hiện tại là một mảnh hỗn loạn, còn lý do tại sao thì đó là do Tang Thanh dùng Thiên Thạch Vẫn Lạc đem sáu người kia chôn ở dưới hố, nếu mọi người đến chậm một khắc nữa thì e rằng bọn chúng không còn toàn thây. Cho dù vậy, hiện tại thì chúng cũng đủ thê thảm, da cháy đen hết cả, xương cốt gãy cũng ít nhất là một phần ba.
Nhìn thấy thảm trạng của chúng, tất cả mọi người đều hít vài ngụm lãnh khí, bởi vì trong đây toàn bộ đều là Ngưng Linh bát tinh trở lên chứ không có thấp hơn, thế mà lại thua một sư đệ mới đến, nhưng chỉ mới là Ngưng Linh ngũ tinh!
Thực lực của Tang Thanh chưa bao giờ giống như những gì hắn thể hiện, bởi vì hắn bình thường không mấy khi xài linh kỹ, cũng như vì tẩm bổ cho Huyền nên cũng chẳng xài vũ khí nhiều, lại thêm hắn là toàn hệ linh sư và tinh thần lực Tiên Linh cảnh, thế nên nếu thật sự bùng nổ thì chắc chắn là Nguyên Linh cảnh cũng phải ăn quả đắng, thế nên Uông Mạc nghĩ rằng bằng vào năm người Ngưng Linh cảnh có thể ép hắn vào đường cùng, đó là chuyện không thể nào.
Lúc này, ba người họ đứng ở cửa viện mà quan sát mọi thứ, nhìn mọi người chạy tới chạy lui thu dọn chiến trường, nhìn một thanh niên vẻ mặt đen thui, đằng sau lưng là đám đàn em đang co giò rụt cổ vì sợ uy của thanh niên này, lại nhìn sang một bên, có một thiếu niên đang nhìn họ với ánh mắt đầy hứng thú.
- Xem ra người kia là Long bang chủ, còn người này...
Tang Thanh bình thản đối diện với ánh mắt hứng thú của người kia, đôi mắt như hồ nước tĩnh lặng không xao động mà quan sát. Mặt mũi tính là điển trai nếu như không để ý đến vết sẹo dữ tợn như con rết ở bên trái khuôn mặt, may mắn là mắt trái không bị tổn thương và hắn ta cùng Bách Lý Thiên Lân giống nhau đến bảy phần. Nhìn thấy người này, y giật mi mắt, sau đó thì lên tiếng:
- Kỳ ca, sao huynh lại đến đây?
- Tiểu Lân, đệ nói là ca không nên đến đây sao?
Bách Lý Thiên Kỳ nhìn Bách Lý Thiên Lân mà nói, giọng nói không che giấu sự trêu chọc, khiến y đột ngột không biết trả lời thế nào. Lúc này, Tang Thanh nhìn hắn ta, sau đó thì nói:
- Ngày mai, một trận chiến tại đây.
- Tốt.
Bách Lý Thiên Kỳ chờ chính là điều này. Một thiên tài cuồng chiến đấu như hắn ta, hễ gặp được những cường giả chân chính đều muốn chiến đấu, mà trong mắt hắn ta, Tang Thanh chính là như vậy. Về phần hắn, không đánh không uống tức là không quen, thế nên hắn rất sảng khoái đáp ứng điều này.
Nhận được lời đồng ý rồi, Bách Lý Thiên Kỳ cũng lôi Bách Lý Thiên Lân về để hỏi thăm, còn Mặc Duy Phong ở một bên thì lên tiếng hỏi:
- Thanh ca, bây giờ giải quyết thế nào?
- Để xem ý tứ của Long bang chủ thế nào đã.
Tang Thanh nhàn nhạt nói, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn Long bang chủ và liền thấy sát khí vờn quanh, nhưng hắn sẽ sợ sao? Đương nhiên là không rồi. Lúc này, ung dung đi đến chỗ của Long bang, hắn nhàn nhạt nói:
- Vị huynh đệ này, là Long bang chủ đúng không?
- Ngươi là ai?
Long bang chủ khi nghe thấy có người gọi thì nhìn Tang Thanh và hỏi, sắc mặt âm trầm như có người thiếu nợ hắn ta một ngàn vạn kim tệ vậy. Lúc này, hắn thản nhiên nói, mang theo ý giễu cợt:
- Chẳng phải là ngươi đến tìm ta sao?
- Ngươi là Tang Thanh?
Long bang chủ khi nghe xong thì híp mắt nhìn Tang Thanh, sát khí lan ra khắp nơi, nhưng bằng vào một chút xíu thế này thì còn chưa đủ để cho hắn sợ hãi. Lúc này, hắn không kiêu ngạo không sợ hãi lên tiếng, ngữ khí đều đều như bình thường:
- Đúng.
- Đả thương người của Tây Môn Phi ta, muốn lên lôi đài hay nộp lệ phí rồi quỳ xin lỗi?
Tây Môn Phi nhìn chằm chằm Tang Thanh, mà nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn đã chết hơn một vạn lần. Tuy nhiên, hắn không để ý đến điều này mà chỉ nhàn nhạt cười, sau đó thì nói:
- Ngươi nếu muốn đắc tội với luyện dược sư, thế thì chuẩn bị cho tốt tinh thần đi.
- Bằng vào ngươi cũng là luyện dược sư? Đây đúng là chuyện đáng cười nhất thế giới!
Tây Môn Phi cười lớn, mà đám đàn em ở đằng sau lưng hắn ta cũng phụ hoạ theo. Mặc Duy Phong nhìn thấy vậy thì mặt mày âm trầm hẳn đi, nhưng bởi vì Tang Thanh còn chưa có động tác nào nên y vẫn im lặng, còn hắn thì nhếch mép, sau đó thì nói:
- Không tin? Thế thì chúng ta lên lôi đài, đánh sinh tử chiến.
- Sinh tử chiến thì sinh tử... Sinh tử chiến!?
Tây Môn Phi vốn định đồng ý thì giật mình, bởi vì Tang Thanh nói là sinh tử chiến, không chết không thôi, hơn nữa thủ đoạn nào cũng có thể xài. Bản thân hắn ta hiện tại là Dẫn Linh tam tinh, nhưng mà hắn lại dám nói ra yêu cầu này dù chỉ là Ngưng Linh ngũ tinh, điều này có ý nghĩa gì? Tức là hắn có nắm chắc việc giết hắn ta, hơn nữa ngữ khí này... Giống như rằng việc giết hắn ta chỉ cần một đầu ngón tay. Lại nhớ đến lời nói lúc nãy của hắn, thế là hắn ta liền trầm mặc một lúc, sau đó thì nói:
- Có thể thương lượng?
- Tất nhiên, mời vào.
Tang Thanh mỉm cười vươn tay chỉ vào viện, đồng thời trong lòng âm thầm gật đầu, bởi vì Tây Môn Phi ít nhất còn có não. Nếu hắn ta thật sự muốn đối chiến, thế thì trên sinh tử chiến nhẹ nhàng dụng độc một cái, coi như là mạng lớn cũng lột một lớp da, còn không thì...
Lúc này, ngồi yên ở trong viện, Tang Thanh rót một ly trà ra cho Tây Môn Phi, sau đó thì nói:
- Không biết Long bang chủ đây muốn thương lượng cái gì?
- Ngươi thật là luyện dược sư?
Tây Môn Phi nhìn Tang Thanh, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ, bởi vì nếu dám nhận là luyện dược sư, đương nhiên là phải có bản lĩnh. Lúc này, hắn nhàn nhạt cười, sau đó thì nói:
- Tin là phải, sẽ là phải.
- Nếu vậy thì ta muốn thương lượng cùng ngươi, chỉ cần làm được việc này thì mọi thứ xoá bỏ, hơn nữa ta nợ ngươi một ân tình.
Tây Môn Phi phân rõ phải trái, hắn ta biết rằng Tang Thanh có năng lực, hơn nữa hắn ta cũng không phải kẻ mù, làm sao không nhìn ra được hắn là kẻ như thế nào. Một kẻ như hắn, có thể đi khiêu khích người xa lạ? Chắc chắn là không, thế nên hắn ta mới chấp nhận thương lượng. Lúc này, hắn hơi cười, sau đó thì nói:
- Nếu việc đó nằm trong khả năng của ta, ta sẽ làm.
- Vậy thì... Ta muốn một viên Tinh Nguyên đan.
Lời Tây Môn Phi vừa dứt, Tang Thanh liền ngạc nhiên, bởi vì Tinh Nguyên đan này là.../.