Chương 60: Vượt ải.
"Nếu ta đoán không lầm, cửa thứ hai sẽ là xem xét thực lực và vận khí."
"Vận khí?"
Mặc Duy Phong nghe đến đây thì không hiểu lắm, nhưng Vân Khinh Tuyết thì hơi gật đầu, sau đó thì trả lời:
"Tức là chúng ta sẽ dùng linh kỹ tác động quả cầu đó?"
"Đúng vậy."
Tang Thanh hướng mắt về chỗ quả cầu ở trên đài cao, âm thầm dùng tinh thần lực phân tích chất liệu của nó và có một chút ngạc nhiên, bởi vì hắn không nghĩ rằng tông môn lại xa xỉ như vậy, đem quả cầu làm bằng Hắc Diệu Thạch, Thiên Vẫn Thạch cùng Huyền Trọng Thiết, khiến nó vừa nặng lại vừa bền, cực kỳ khó để phá vỡ chỉ để trắc thí, mà ở bên trên có tới năm quả cầu như vậy, có thể thấy được họ vì tìm kiếm nhân tài mà sẵn sàng bỏ ra vốn gốc. Tuy nhiên, trọng tâm của hắn hiện tại cũng không đặt ở đó, mà là hướng dẫn cho Mặc Duy Phong cách vận dụng tinh thần lực để nhìn được kết cấu nguyên liệu của quả cầu.
- Nhìn được kết cấu nguyên liệu của quả cầu? Não của hài tử này rốt cuộc là làm bằng gì vậy!?
Ngọc trưởng lão kinh hãi nhìn Tang Thanh, lão lúc này không xem hắn là nhân tài nữa, mà là thiên tài, hay nói cho chính xác hơn là... Yêu nghiệt. Từ trước đến nay, cho dù là thiên tài luyện khí sư có được đồng thuật cao cấp, cũng không dám khẳng định rằng bản thân có thể nhìn thẳng vào kết cấu nguyên liệu để nhận ra được đó là loại nào, nhưng hắn lại khác, hơn nữa vẻ tự tin đó rất chân thật, không có biện pháp để làm giả. Lúc này, Yên trưởng lão đồng dạng ngạc nhiên, bởi vì bọn họ sống lâu lắm rồi, nhìn được rất nhiều chuyện của thế gian, thế nên chuyện có thể khiến họ kinh ngạc như vậy rất hiếm, mà hắn nghiễm nhiên liền lọt vào trong phần nhỏ đó, đủ hiểu rằng hắn sẽ được chú ý đến mức độ nào.
Ở bên dưới, Tang Thanh chậm rãi hướng dẫn cho Mặc Duy Phong, đồng thời cũng không quên để ý đến bên trên nói cái gì và nhận được đáp án mong muốn.
Tang Thanh ở bề ngoài là phế vật Tang gia, chỉ có phàm linh căn nên hắn phải dùng phương diện khác để đổi lấy sự chú ý của các tông môn, tỷ như kiến thức tu luyện, hay là tri thức về luyện khí và luyện dược. Tuy nhiên, gây chú ý thì gây chú ý, hắn đã sớm có quyết định về việc gia nhập tông môn nào, chẳng qua là hắn muốn xem xét một vài điều khác, ví dụ như tình trạng tông môn hiện tại.
Nhật Nguyệt Tông tuy bị Thánh Vân Tông chèn ép, nhưng quan hệ cùng Huyền Ngọc Cung trước sau như một, thế nên Thánh Vân Tông cũng không dám quá mức. Thái Linh Tông, Vân Nguyệt Tông và Băng Vũ Môn thì đi theo trung lập, mà theo hắn là duy trì mọi thứ luôn trong tình trạng hiện tại, giống như là cố kỵ điều gì đó vậy. Điều này thì hắn lại không rõ, thế nên hắn lại để Ám Vũ rời đi tìm hiểu thêm.
Lúc này, Thánh Vân thất trưởng lão ở trên đài cao nhẹ vỗ tay một cái, sau đó thì tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì âm thanh này ban đầu nhỏ, nhưng nó xuyên thấu thẳng vào lỗ tai, muốn không im lặng cũng khó. Mà Tang Thanh đã sớm biết trước điều này nên chỉ đơn giản đứng ở một bên, đồng thời dùng tinh thần lực chặn đứng âm thanh này cho cả ba người.
Sau khi nhận được sự im lặng tuyệt đối, Thánh Vân thất trưởng lão liền lên tiếng, giải thích về cửa ải thứ hai, đồng thời chỉ vào vạch cách xa vị trí đặt quả cầu mười dặm:
- Cửa ải thứ hai, chính là đánh bay quả cầu này đi bằng một linh kỹ duy nhất. Bay càng xa, càng dễ đậu và khoảng cách tối thiểu là chạm vạch. Nếu đánh vỡ, trực tiếp nhận vào tông môn. Thời hạn mỗi người ba mươi giây.
- Đánh vỡ là được nhận vào!? Không khỏi quá dễ đi!?
Mọi người khi nghe xong thì vui mừng vì cửa ải này quá dễ, nhưng Tang Thanh chỉ cười nhạt, sau đó thì nói với Vân Khinh Tuyết cùng Mặc Duy Phong:
- Dùng chiêu thức mạnh nhất, chưa chắc qua.
- Thế theo chàng thì chúng ta phải dùng chiêu thức thế nào?
Vân Khinh Tuyết mỉm cười, nàng biết Tang Thanh có nắm chắc nên mới dám nói những điều này, nếu không thì hắn sẽ một mực im lặng cho xem. Lúc này, hắn nói ra đáp án cho hai người họ, đồng thời liếc về chỗ Tang Bình cùng Vũ Văn Thiên mà nhếch mép:
- Chẳng phải là bay càng xa càng tốt? Nếu vậy cứ trực tiếp bày ra linh lực khống chế là được.
- Vậy còn đánh vỡ thì sao hả sư phụ?
Mặc Duy Phong tò mò hỏi, lúc nãy y được Tang Thanh hướng dẫn cho cách "nhìn" kết cấu của quả cầu, thế nên y liền thắc mắc là nó có tác dụng gì hay không và nhận được đáp án:
- Chỗ nào con thấy kết cấu mỏng nhất, dùng lực đánh vào, nhưng phải là lực xuyên thấu.
- Đã rõ.
Mặc Duy Phong gật đầu nói, trải qua một quãng thời gian dài luyện tập, khả năng khống chế của y tốt hơn rất nhiều, thế nên lần này, y tin tưởng rằng bản thân sẽ vượt qua được. Về phần Tang Thanh, hắn còn đang suy nghĩ xem bản thân có nên nổi bật nữa hay không...
Ở trên đài cao, những người đã trải qua cuộc thi đều thất thểu mà rời đi, bởi vì bây giờ họ mới biết là đã khinh thường cửa ải này. Đánh vỡ quả cầu đó dễ lắm sao? Nội việc vận dụng toàn lực cho nó bay đến mức còn chưa được, vậy thì đừng nghĩ phá được nó.
Ở bên dưới, Vân Khinh Tuyết quan sát trên đài cao một lúc, sau đó thì nhận xét một cách thản nhiên:
- Quả cầu đang nứt ra.
- Thế nên mới nói ai có vận khí sẽ đến đúng lúc quả cầu đạt giới hạn.
Tang Thanh mỉm cười nói, hắn biết rõ vận khí ở đây là nói cái gì, thế nên hắn mới có thể điềm nhiên như vậy mà đứng tại đây, bỏ qua vấn đề này. Lúc này, Vân Khinh Tuyết nhẹ gật đầu, sau đó thì hỏi:
- Chàng định vào nơi nào?
- Ta? Cái này thì còn tuỳ thái độ của Huyền Ngọc Cung và Nhật Nguyệt Tông.
Tang Thanh bình tĩnh nói, tựa như không có gì to tát cả, nhưng nếu lọt vào tai người khác, e rằng họ sẽ ngạc nhiên đến há hốc mồm. Tuy nhiên, Vân Khinh Tuyết cũng không có kinh ngạc mà chỉ nói:
- Chàng thấy bên nào tự do hơn?
- Nàng đoán xem?
Tang Thanh cười cười rồi im lặng, mà Vân Khinh Tuyết cũng đoán ra một hai nên nàng cũng cười nhẹ rồi không nói gì nữa. Về phần Mặc Duy Phong, y đã quyết định sư phụ đi đâu y theo đó, nên vấn đề này ngược lại cũng không làm cho y quan tâm.
Khoảng ba canh giờ sau thì cuối cùng cũng đến ba người bọn họ, thế là họ liền tiêu sái bước lên trên và đứng trước quả cầu và ngay lập tức, các vị trưởng lão đều kinh ngạc, ngoại trừ Ngọc trưởng lão cười khổ:
- Tiểu tử lam y kia đúng là quái vật, thực lực này đồng lứa còn có đối thủ, nhưng kiến thức của hắn... E là chúng ta so cũng không bằng.
Chỉ thấy, Vân Khinh Tuyết nhẹ nhàng nhấc tay lên, thế là một đoàn băng sương liền xuất hiện và chậm rãi bao bọc lấy quả cầu, sau đó... Quả cầu liền trực tiếp vỡ nát. Mặc Duy Phong thanh thế lại lớn hơn, bởi vì y trực tiếp ngưng tụ ra một mũi tên lửa để phá nát quả cầu, mà Tang Thanh thì... Hắn chỉ đứng đó không làm gì, nhưng quả cầu vẫn vỡ nát như thường. Lúc này, Yên trưởng lão ánh mắt cũng loé sáng lên và nói:
- Tuổi trẻ tài cao, tinh thần lực đạt đến Dẫn Linh cảnh.
- Tinh thần lực Dẫn Linh cảnh!?
Ngọc trưởng lão ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền quay lại nhìn Tang Thanh với ánh mắt nóng rực. Đừng có đùa, mười hai tuổi đạt được tinh thần lực Dẫn Linh cảnh, đại biểu sau này có thể đạt đến Thần cấp tinh thần lực trong truyền thuyết! Mà lão lúc này thật kỳ vọng hắn có được hoả linh căn, như vậy thì... Nghĩ đến viễn cảnh này, lão thật sự rất mong nó có thể trở thành sự thật.
Sau khi ba người Tang Thanh phá nát quả cầu, cùng với hai người bên cạnh đã thành công cho quả cầu bay vượt khỏi vạch mười mét thì bọn họ đi xuống dưới, coi như chưa có gì xảy ra cả. Tuy nhiên, những người ở bên dưới thì không, thế nên họ đều há hốc mồm ra mà nhìn trân trân ở bên trên, tự hỏi từ khi nào phá quả cầu này lại dễ như vậy. Cũng là lúc này, Thánh Vân thất trưởng lão mỉm cười mà nói:
- Cửa ải thứ hai kết thúc, những người không đạt yêu cầu hoặc chưa thi năm sau có thể thi lại.
- Aaaaaa lão thiên gia bất công!!!!!
Có một người gào lên như vậy và rất nhanh, chúng liền thành phong trào. Tuy nhiên, họ cũng không có can đảm ở đây để chất vấn trưởng lão, thế nên đành thất thểu mà về.
Lúc này, nhìn thấy mọi người lục tục đi về, Tang Thanh cũng chỉ nhàn nhạt nhìn, sau đó thì thu hồi ánh mắt. Cửa ải thứ ba nếu như hắn nhớ không nhầm, chính là trắc thí linh căn.../.