Chương 62: Ngoại môn đệ tử.
Để đi vào Nhật Nguyệt Tông, thứ nhất là phải có phong linh thú, cảnh giới thấp nhất là Ngưng Linh và thứ hai là có lệnh bài của tông môn. Mà muốn có được lệnh bài, nói dễ hơn làm, bởi vì khi đệ tử bị giết hoặc là lệnh bài bị cưỡng chế lấy đi, ví dụ như trộm thì lệnh bài sẽ nổ tung, đồng thời khắc truy tung ấn lên trên kẻ lấy nó. Trừ khi thực lực cao hơn người tạo ra dấu ấn đó, bằng không thì không có cách để xoá được. Đây cũng là lý do mà Thánh Vân Tông cho dù cố gắng chèn ép Nhật Nguyệt Tông, nhưng thuỷ chung không dám giết người, bởi vì ở Nhật Nguyệt Tông còn có tông chủ, còn có... Huyền Linh cảnh cường giả!
Thánh Vân Tông thắng ở người nhiều, vậy thì Nhật Nguyệt Tông thắng ở chất lượng, lại thêm quan hệ cùng Huyền Ngọc Cung, thế nên Thánh Vân tông chủ có một trăm lá gan cũng không dám ra tay. Đây cũng là lý do mà cho dù bị chèn ép, nhưng Nhật Nguyệt Tông vẫn đứng vững trong năm môn phái đứng đầu.
Lúc này, Phi Thiên Bằng vững vàng bay đến đại môn ở dưới chân núi, thế là Yên lão liền truyền linh lực vào lệnh bài, để nó tạo thành một cái kết giới, giúp cho bọn họ đi xuyên qua bão tố để đến Nhật Nguyệt Tông ở bên trên đỉnh núi.
- Phi Thiên Bằng bay thật nhanh.
Mặc Duy Phong ngạc nhiên, bởi vì y nhớ lúc trước Phi Thiên Bằng mất đến ba canh giờ, nhưng bây giờ chỉ mất có hai khắc để bay đến nơi. Lúc này, Tang Thanh nhàn nhạt nói, ánh mắt quan sát xung quanh:
- Phi Thiên Bằng là phong linh thú, thế nên ở những nơi thế này, không có ai nhanh bằng nó, cũng như Lôi Loan tại Lôi Vũ sâm lâm.
- Ý sư phụ là chúc phúc?
Mặc Duy Phong hỏi, lúc này Tang Thanh gật đầu, sau đó thì thở nhẹ ra một hơi. Suy nghĩ lại tình huống lúc trước bản thân để lộ ra thiên linh căn, hắn khẽ nhún vai, sau đó thì mặc kệ. Hắn biết, sự tình lần này sẽ không giấu được Tang gia, nhưng như vậy thì đã sao? Chỉ cần hắn còn trong tầm bảo vệ của tông môn, vậy thì trừ khi biết hắn đi đâu, còn không thì muốn cản trở hắn, không có cửa đâu. Tuy nhiên, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thế nên hắn liền suy nghĩ sang một kế hoạch khác.
Theo như nguyên bản kế hoạch, Tang Thanh sẽ ở Tang gia tiềm tu cho đến Dẫn Linh cảnh rồi mới rời đi, thẳng cho đến khi đạt Nguyên Linh cảnh mới quay về. Tuy nhiên, bởi vì Phong gia cùng với lần tuyển chọn đến sớm hơn mọi khi, thế nên kế hoạch liền phải thay đổi.
Bởi vì được môi trường hỗ trợ, thế nên Phi Thiên Bằng rất nhanh liền đến nơi và nó liền đáp ở ngay trước sân của Yên lão. Nhìn thấy cảnh này, Tang Thanh có một chút ngạc nhiên, vì án theo lẽ thường thì Phi Thiên Bằng phải đáp ở trước cổng môn phái mới đúng, chứ tại sao lại đáp ở viện tử của Yên lão. Lúc này, nhìn ra nghi hoặc của hắn, ông liền lên tiếng:
- Ta là người phụ trách chiêu sinh và sắp xếp thân phận đệ tử, thế nên có được quyền dẫn đệ tử đến đây, phân xong rồi sẽ đi gặp mặt mọi người.
- Thì ra là vậy. Cảm ơn Yên lão giải đáp.
Tang Thanh gật đầu, trong lòng lại nhớ năm xưa gia nhập môn phái, xác thực là có khác biệt. Hơn nữa hắn rõ ràng rằng thân phận Yên lão đặc thù, nếu không thì làm sao được phép đưa đệ tử đến đây bằng Phi Thiên Bằng mà không phải là đi bộ vào?
Lúc này, cùng Yên lão đi vào bên trong viện tử, Tang Thanh chậm rãi quan sát một phen. Ở bên ngoài này ngoại trừ một đống tủ có thật nhiều ngăn kéo, bảng gỗ và bàn ra, còn lại nơi đây chẳng có gì nhiều. Lại nhìn sang cái bảng thì hắn thấy được bên trên có treo một đống thạch bài đủ màu, trên những miếng thạch bài đó lại có ghi chữ thì hắn liền biết, đó là bảng nhiệm vụ.
- Nơi này chẳng phải là nhiệm vụ đường sao?
Mặc Duy Phong nghi hoặc nói, y vốn đã từng nghe Tang Thanh nói qua về cấu trúc của tông môn nên biết rõ nơi này là nơi nào, chẳng qua là y thắc mắc tại sao Yên lão đã là trưởng lão chiêu sinh, lại còn làm ở nhiệm vụ đường? Lúc này, Yên lão lấy ra hai khối lệnh bài màu trắng trong ngăn tủ, đồng thời dùng linh lực khắc lên trên chúng tên của họ, sau đó thì đưa cho họ và nói:
- Đây là lệnh bài của ngoại môn đệ tử, giữ cẩn thận. Từ giờ trở đi, hai người các ngươi chính thức là đệ tử của Nhật Nguyệt Tông.
- Đã rõ, tạ Yên lão.
Hai người cầm lấy lệnh bài và cất vào giới chỉ, đồng thời cảm tạ Yên lão. Lúc này, Yên lão vuốt râu cười, sau đó thì nói:
- Để ta dẫn hai ngươi đến viện tử.
- Tạ Yên lão.
Nói rồi thì Yên lão liền đi trước, mà hai người liền đi theo sau, bảo trì một khoảng cách nhất định, cho dù ông tăng tốc lên thì họ vẫn đuổi kịp, khiến ông ngạc nhiên. Phải biết, ông tu luyện thân pháp là Phi Phong thân pháp, lại thêm phong linh căn, cho dù là đồng giai cũng chưa chắc đuổi kịp ông, nhưng họ lại theo được, xem như thiên phú rất tốt, tu luyện được thân pháp linh kỹ.
Yên lão không biết rằng, hai người họ đúng là có tu luyện thân pháp linh kỹ, nhưng mà Phi Phong thân pháp cũng chỉ là địa giai thân pháp, mà Thiên Ảnh thân pháp cùng Trấn Ngục thân pháp là thần giai thân pháp, hơn nữa Tang Thanh tu luyện Ảnh Bộ đã đạt đến đăng phong tạo cực, thế nên nếu không phải là tu vi hạn chế, bằng không chỉ có phong toả không gian, mới có thể giữ hắn lại.
Sau khi đi một hồi thì họ cũng đến được khu vực của đệ tử ngoại môn, là một khu nhà gỗ như Thiên Thanh viện trước đây mà Tang Thanh thường ở. Lúc này, Yên lão dẫn họ đến một viện tử trống và dặn dò.
- Đây là nơi ở mới của các ngươi, tự do thay đổi. Bất quá, làm hỏng phải bồi thường.
- Đã rõ, Yên lão.
Nói rồi thì Yên lão rời đi, mà Tang Thanh cùng Mặc Duy Phong cũng bắt đầu dọn dẹp, sau đó thì lại tiếp tục tu luyện.
Tang Thanh không phải không nghĩ đến việc đi giao lưu với một số vị sư huynh để biết rõ nơi này thế nào, bất quá hắn biết rằng kiểu gì cũng sẽ có người tìm đến đây, hơn nữa lại là một vài con sâu làm rầu nồi canh này. Thật sự mà nói, nếu có thể thì hắn rất mong gặp được nội gián của mấy tông môn khác, bởi vì chỉ có như vậy, mới thăm dò được thông tin trong khi Ám Vũ không ở đây.
Bởi vì hiện tại ở trong môn phái, thế nên Tang Thanh cũng không có bị điên mà đi đặt linh trận ngay trong viện, rất dễ bị phát hiện. Thay vào đó, hắn đã thiết lập linh trận lên trên giới chỉ và đeo trên người, coi như là đột ngột xông vào cũng không phát hiện được. Về phần Mặc Duy Phong thì hắn đã đưa giới chỉ cho, bởi vì hắn biết rõ rằng y hiện tại đối với linh trận sư, một nhánh nhỏ của thiết kế sư, còn dốt đặc cán mai. Nhưng vấn đề này cũng không lớn, sau này hắn sẽ dạy cho y sau.
Nhắm mắt tu luyện, thời gian liền trôi qua rất nhanh, mới đó mà một ngày đã trôi qua và ngày hôm sau, viện tử họ đang ở đón nhận một vị khách đến chơi.../.