Chương 57: Tâm sự.
Tang Thanh ở bất kỳ phương diện nào có thể tuỳ tiện qua loa, thậm chí là vứt đấy mặc kệ hết thảy, nhưng đối với tình cảm, hắn rất dứt khoát, rất cẩn thận, bởi vì hắn biết tình cảm nếu như giải quyết không tốt, không chỉ hình thành tâm ma mà hơn thế nữa, chính là yêu thành hận, đem đến không chỉ là phiền phức nho nhỏ đâu. Vì vậy, chỉ khi thật sự biết chính mình yêu, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý theo nàng, hơn nữa khi nàng đi cho đến hiện tại, hắn cũng không có thêm một ai nữa.
Về phần Vân Khinh Tuyết, nàng còn ký ức, hơn nữa nguyên bản tính cách nàng giống hệt Tang Thanh, chỉ cần đã yêu, liền toàn tâm toàn ý mà đi theo. Đây cũng là lý do mà khi Vân Thiên nhắc đến việc lập hôn ước, nàng đã từ chối, bởi vì nàng trái tim đã đóng băng rồi. Trừ hắn ra, còn lại không có ai đem trái tim nàng hoà tan được nữa.
Lúc này, sau khi nhận mặt nhau rồi, hai người có chút... bối rối như đôi vợ chồng son, nhưng Tang Thanh cũng chậm rãi lên tiếng, so với bình thường nhiều hơn mấy phần ôn nhu và chân thật:
- Tuyết nhi, nàng nhận ra ta từ khi nào và bằng cách nào?
- Tại đấu giá hội, bằng vào Niệm Tuyết.
Vân Khinh Tuyết nhẹ nhàng nói, nàng biết Tang Thanh sẽ hỏi nàng vấn đề này trước tiên. Dù sao thì trường hợp của cả hai quá hiếm gặp đi, nếu không phải bằng vào cặp nhẫn cưới, e là cả đời này cứ như vậy mà lướt qua nhau, bỏ lỡ nhau. Lúc này, hắn mỉm cười, sau đó thì nói:
- Nàng còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?
- Đương nhiên là còn.
Vân Khinh Tuyết hồi tưởng lại, sau đó thì cũng bật cười, bởi vì lần đầu tiên họ gặp nhau cũng quá trùng hợp đi, hơn nữa tình huống lúc đó... Thật sự là điển tích anh hùng cứu mỹ nhân mà, nhưng cứu nàng là tình cờ, còn cứu hoa mới là trọng tâm.
Năm đó, Tang Thanh bởi vì nhiệm vụ của môn phái, cũng như đem về cho Hạo Vân món quà, thế nên hắn liền đi đến Vân Vụ bình nguyên, một nơi tràn ngập sương mù quanh năm suốt tháng, so với Bách Vũ sâm lâm cũng không kém là bao. Trên đường đi tìm kiếm Vụ Yên hoa, hắn đã gặp nàng lúc đó còn lấy tên giả là Tư Tuyết, chật vật chiến đấu với một đám người.
Vân Khinh Tuyết thực lực lúc đó là Nguyên Linh cảnh, Tang Thanh là Hoá Linh cảnh, cùng một cấp độ với đám người kia. Mà thật hay ho rằng, dưới chân đám người đó là thảo dược mà hắn tìm mỏi mắt đến giờ mới thấy - Vụ Yên hoa.
Nhìn thấy thảo dược bị chà đạp, thân làm bằng hữu của Độc Tôn nổi danh Hạo Vân, Tang Thanh liền cười tươi và sau đó, lũ kia liền bị hắn bán cho một rổ hành. Dọn dẹp bọn chúng xong, hắn liền hái Vụ Yên hoa, sau đó thì rời đi. Cũng là lúc đó Vân Khinh Tuyết nói lời cảm ơn, nhưng mà hắn cũng chỉ nói tiện tay rồi rời đi, để rồi lần thứ hai gặp mặt...
- Thật nhớ lần gặp mặt thứ hai đâu.
Vân Khinh Tuyết mỉm cười nhìn Tang Thanh, mà hắn lúc này thì quay mặt đi nhìn sang chỗ khác, tỏ vẻ không hề muốn nhớ đến lần thứ hai chút nào.
Lần thứ hai gặp mặt, lại là lúc Vân Khinh Tuyết bởi vì một thân máu me khi đi săn linh thú, thế nên nàng đã quyết định đến hồ nước này tắm và Tang Thanh do nhận uỷ thác của Hạo Vân nên đi đến nơi đây và... chứng kiến mỹ nữ tắm dù chỉ là vô tình.
Nói ra thì cũng không trách ai được, bởi vì Vân Khinh Tuyết đi săn linh thú trong tận Tử Diệp sâm lâm - khu rừng có lá cây màu tím, một nơi nguy hiểm có kém gì Tử Vong đại sâm lâm đâu, nên người ta ít dám đi vào. Lại nói, Tang Thanh đi vào là vì tìm cho được Ôn Lam thảo, một loại thảo dược cần thiết để điều chế thiên hạ đệ nhất chí độc Bán Bước Vong, thế nên... Chuyện xảy ra ngày hôm đó, dù chỉ là vô tình nhưng vẫn đem hắn chạy thục mạng, bởi vì hắn còn sợ cái vụ chịu trách nhiệm lắm.
- Thật tình, nếu biết nàng ở bên trong thì cho mười thanh thiên khí ta cũng không dám vào.
Tang Thanh thật sự không biết nói gì, bởi vì hắn bị oan đấy. Đi qua còn chưa ngó ngàng gì hết đã nghe tiếng nước cùng tiếng hát của nữ tử, thế là hắn liền vận dụng Thiên Ảnh bộ pháp chạy có cờ. Bất quá, hắn vẫn là bị Vân Khinh Tuyết rượt đến mức hận chính bản thân chưa vận dụng được Thiên Không linh căn đến cực hạn để đào thoát đấy. Lúc này, nàng khẽ cười, sau đó thì nói:
- Nếu không phải vậy thì làm sao chúng ta gặp nhau lần ba, hơn nữa lại thân nhau như vầy.
Ở lần thứ ba gặp mặt, Tang Thanh cùng Vân Khinh Tuyết đều đi chung một đường, quay lại Tử Diệp sâm lâm để tìm kiếm Lục Dực Yên Tước, lấy được lông vũ của nó để luyện khí. Lần đó, thiếu chút ném đi mạng nhỏ của họ, nhưng bù lại thì tình cảm được bồi dưỡng sâu sắc hơn nhiều, mà nàng cũng đi theo hắn rong ruổi được một thời gian, thẳng cho đến khi Nữ Đế gọi nàng về để tuyển phò mã.
- Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có ba lần này, chắc là nàng cũng không dám ném tú cầu đâu nhỉ?
Tang Thanh mỉm cười trêu chọc, lúc này Vân Khinh Tuyết mặt hơi đỏ lên, sau đó thì nói:
- Cũng đúng mà.
- Mà nàng cũng nên quay về đi, không gia gia lại lo lắng. Ta đảm bảo rằng một ngày nào đó, nhất định sẽ đem nàng danh chính ngôn thuận, thành thê tử của ta.
Tang Thanh nhẹ nhàng cầm lấy tay của Vân Khinh Tuyết và nói, mà nàng cũng hiểu nó có ý nghĩa gì, bởi vì mỗi lần hắn hứa hẹn, đều nắm lấy tay nàng mà nói, hơn nữa chưa thất hứa lần nào, ngoại trừ sự kiện Lăng Khinh Nhược là ngoài ý muốn, để hắn đến không kịp. Lúc này, nàng gật đầu, sau đó thì quay về Vân gia, còn hắn thì ở lại trong viện, đôi mắt thoáng qua ý cười mà nói:
- Kiếp này, không để mất nàng dù chỉ là một lần.