Chương 56: Tiếp xúc.
Về phần Tang Thanh, hắn luyện tập Ảnh Chuyển đã đến trung giai gần tiếp cận cao giai, hơn nữa tinh thần lực đã đạt đến Dẫn Linh cao giai, thế nên hắn liền đem Ảnh Nhãn ra tu luyện nốt. Dù sao thì linh lực tu luyện cũng đã có Ám Vũ qua quan hệ linh khế, thế nên hắn tu luyện linh kỹ cùng tinh thần lực liền có nhiều thời gian hơn.
Tang Thanh bản thân có linh đồng, thế nên đối với đa số đồng thuật là không thể tu luyện, nhưng Ảnh Nhãn không có cùng linh đồng xung đột, hơn nữa cũng không phải là vĩnh cửu đồng thuật, thế nên hắn mới có thể an tâm tu luyện, đổi lại là mặt khác đồng thuật, sợ là sẽ đem mắt hắn phế đi mất.
Thiên Ảnh thân pháp bộ phận đầu tiên Ảnh Nhãn, là một môn đồng thuật, có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ một cách chân thật nhất, kể cả là linh hồn bản chất là tốt hay là xấu. Tuy nhiên, nó không phải là vĩnh cửu đồng thuật duy trì vĩnh viễn, mà là tuỳ ý thu phát, thế nên mới cùng linh đồng không có xung đột.
Tu luyện Ảnh Nhãn ban đầu cần có tinh thần lực chênh lệch so với tu vi là một tiểu cảnh giới, hơn nữa yêu cầu có ý chí kiên định, bởi vì trong thời gian tu luyện Ảnh Nhãn lên sơ giai, phải trải qua một loại ảo cảnh, so với lúc trước khảo nghiệm Tinh Vực Quyết cũng không khác lắm, thế nên Tang Thanh đã dành trọn bốn tháng để tu luyện Ảnh Nhãn lên trung giai. Bất quá, vào lúc còn một tuần trước khi tuyển chọn môn phái, cũng là khi hắn vừa kết thúc bế quan thì nhận được tin rằng ngày hôm sau, Vân thiếu chủ sẽ đến đây, thế nên hắn liền suy nghĩ một thoáng về mục đích của nàng, đồng thời chuẩn bị một chút.
Ngày hôm sau.
Theo đúng hẹn thì Vân Khinh Tuyết đến đây, nhưng mà nàng lại không gặp Tang Thanh ở đại sảnh, lại muốn trực tiếp đến Thiên Thanh viện để trò chuyện riêng, làm hắn có chút không hiểu, nhưng cũng nhẹ nhàng đáp ứng. Dù sao thì cho dù có động thủ, hắn cũng có bảy phần nắm chắc, còn ba phần kia là trường hợp xấu nhất có thể và hắn cũng đã dự tính đường lui, thế nên hắn liền thản nhiên tiếp nhận chuyện sắp đến.
Lúc này, đi theo người hầu dẫn đường, Vân Khinh Tuyết ưu nhã mà đi, hệt như kiếp trước không hề sai biệt. Tiền kiếp làm công chúa, kiếp này làm thiếu chủ, cũng không có sai lệch bao nhiêu nên nàng cũng không sửa, càng nhiều hơn là lười sửa. Nàng là chính nàng, là một nữ cường nhân, tuyệt đối sẽ không làm ký sinh trùng, dựa dẫm vào nam nhân, tuy nhiên nếu là Tang Thanh, vậy thì nàng rất nguyện ý buông bỏ xuống, để hắn gánh cùng nàng.
Đi khoảng một khắc, Vân Khinh Tuyết cuối cùng cũng đến nơi. Nhìn thấy Thiên Thanh viện mộc mạc, khác hẳn một trời một vực so với Tang phủ phần còn lại, nàng chợt có một loại cảm giác quen thuộc.
Tang Thanh đối với phương diện cuộc sống hằng ngày chưa bao giờ để tâm, có gì mặc nấy, nấu gì ăn đó, miễn đừng có hư hại quá mức hay là nấu đến cháy khét, dùng nhầm nguyên liệu có độc là được, hắn chẳng để ý. Còn về phần nhà trọ thì có thì phòng cao cấp nhất, không thì cứ trèo cây mà ngủ, hệt như tính cách của hắn, tuỳ ý thoải mái, tự do tự tại. Nhìn hắn như vậy, có đôi lúc Vân Khinh Tuyết cũng ước ao chính mình có thể được như thế, chẳng qua là chỉ được một đoạn thời gian ngắn, sau đó cho đến khi nàng mất, ước mơ này vẫn không thực hiện được hoàn toàn.
Lúc này, thu hồi suy nghĩ, Vân Khinh Tuyết để hộ vệ ở bên ngoài, đồng thời đi đến gõ cửa, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Tang Thanh ở bên trong đã lên tiếng:
- Vân thiếu chủ, mời vào.
- Xin chào.
Vân Khinh Tuyết bước vào trong và nhìn thấy Tang Thanh đang nhàn nhã thưởng trà, khuôn mặt đầy tiếu ý như bình thường, đôi mắt nhìn nàng mang theo một tia thưởng thức cùng một chút hoài niệm, còn lại đều không có, khiến cho nàng đối với hắn liền có một chút hảo cảm. So với Tang Phúc ánh mắt tràn đầy dục vọng cùng tính toán, nàng lại thích hắn hơn. Lúc này, hắn rót cho nàng một ly trà, đồng thời nói:
- Mời Vân thiếu chủ ngồi xuống. Nhân tiện, cứ gọi tên ta là được.
- Ngươi cũng gọi ta Khinh Tuyết là được.
Vân Khinh Tuyết ngồi xuống, đồng thời nhận lấy ly trà và nhấp một ngụm, đồng thời thoáng nhìn qua tay Tang Thanh và ở ngón áp út, như cũ có một cái bạch sắc giới chỉ ngự trị tại đó, như cũ cảm nhận được linh hồn khí tức của nàng, thế nên nàng mới lên tiếng:
- Không biết giới chỉ này ngươi có được từ đâu.
- Là của một người rất quan trọng đưa cho ta.
Tang Thanh làm sao không biết Vân Khinh Tuyết thăm dò, nhưng mà mới vào đã chú ý đến Niệm Tuyết, rất có ý tứ. Lúc này, nàng hơi nhíu mày, bởi vì theo như thông tin có được, hắn hiện tại trừ thân nhân ra, cũng chưa có người yêu và bằng hữu, thế thì người quan trọng đó là ai? Nghĩ đến đây, chợt một tia sáng loé lên, khiến cho nàng giật mình.
Đúng vậy, Vân Khinh Tuyết nàng luân hồi nhưng ký ức vẫn còn, vậy thì tại sao Tang Thanh hắn lại không thể? Hơn nữa, nàng tuyệt đối tin tưởng rằng hắn nếu còn giữ Niệm Tuyết, vậy thì giới chỉ của nàng chắc chắn vẫn còn, thế nên nàng lên tiếng:
- Tang Thanh, không biết trừ Niệm Tuyết ngươi đeo trên tay ra, ngươi có còn giữ Tư Thanh hay không?
- Tư Thanh?
Tang Thanh hơi nheo mắt lại, hắn dám đảm bảo rằng kiếp này, trừ Ám Vũ cùng Huyền ra, ngay cả Mặc Duy Phong cũng không biết cái giới chỉ này tên gì, hơn nữa lại càng không có khả năng biết đến Tư Thanh - lam sắc giới chỉ, cũng là nhẫn cưới của Lăng Khinh Tuyết, sau khi nàng chết đã thu hồi lại. Lúc này, hắn ẩn ẩn xuất hiện một chút nghi hoặc, càng nhiều hơn là trầm mặc của cơn bão.
Vân Khinh Tuyết nhìn thấy Tang Thanh như vậy thì nàng đoán chính mình đã đúng tám phần, thế nên nàng liền bồi thêm một câu, cũng chính là câu nói này để hắn nhận ra nàng:
- Không biết ngươi còn nhớ hay không, nhưng ngày mà chúng ta lần đầu gặp nhau, ngươi còn chưa biết ta là Lăng Khinh Tuyết, chỉ biết tên giả của ta là Tư Tuyết.
- Tuyết nhi?
Tang Thanh sững sờ, chuyện năm đó cho dù có người biết, nhưng nó đã bị quên lãng trong dòng thời gian, hơn nữa hắn luân hồi nhưng ký ức vẫn còn, lại càng không ai biết. Đây cũng là lý do mà hắn tin, người đang ngồi trước mặt hắn đây, chính là thê tử của hắn. Lúc này, từ trong Niệm Tuyết lấy ra một cái lam sắc giới chỉ, hắn đặt lên bàn, sau đó thì nhìn thử xem Vân Khinh Tuyết có thể lấy được đồ ở bên trong hay không.
Niệm Tuyết cùng Tư Thanh là một cặp giới chỉ, hơn nữa là linh hồn giới chỉ, một khi đã nhận chủ thì trừ phi hồn phi phách tán, bằng không luân hồi cả ngàn kiếp, nó vẫn nhận ngươi là chủ nhân, giống như Tang Thanh khi mới lấy ra Niệm Tuyết cũng tuỳ ý mà không cần trích huyết nhận chủ, bởi vì nó đã sớm nhận rồi. Lúc này, Vân Khinh Tuyết chậm rãi đeo lên, đồng thời từ bên trong lấy ra một thứ, chính là tú cầu năm đó nàng ném cho hắn.
Im lặng, tuyệt đối im lặng và sau đó.../.