Chương 55: Tứ đại linh kỹ.
- Ngày hôm nay ta chính thức hướng dẫn cho con về linh kỹ, thế nên ta hỏi, con muốn chính mình lựa chọn học loại nào hay là để ta chọn?
- Đồ nhi tin tưởng ánh mắt của sư phụ.
Mặc Duy Phong biết, y đối với linh kỹ là dốt đặc cán mai, một chút hiểu biết đều không có, thế nên y liền giao lại toàn bộ cho Tang Thanh quyết định. Nghe xong đáp án, hắn nhàn nhạt nói:
- Nếu vậy, chúng ta bắt đầu với thân pháp linh kỹ, cho con một con bài bảo mạng.
- Dạ, sư phụ.
Mặc Duy Phong lên tiếng, lúc này Tang Thanh từ mi tâm trích ra một đạo quang mang và nó lập tức bay đến chỗ y, chui vào mi tâm, đem cho y thông tin cùng cách thức tu luyện của Trấn Ngục thân pháp, một bộ thân pháp linh kỹ ngang cấp với Thiên Ảnh thân pháp.
Tang Thanh suy nghĩ rất lâu rồi, mới quyết định cho Mặc Duy Phong tu luyện bộ thân pháp này. Thể chất của y thiên về lực lượng, thế nên hắn liền giao cho y Trấn Ngục thân pháp, nặng tựa Thái Sơn, trấn áp hết thảy xuống ngục tù trong vô tận thời gian, ngay cả thiên địa cũng phải chịu thua.
Thiên Ảnh thân pháp của Tang Thanh là dựa vào siêu cường tốc độ cùng độ linh hoạt mềm dẻo cao, thế nên khi sử dụng liền đem người khác hoa mắt chóng mặt, hơn nữa nó là dựa trên phụ trợ bản thân, còn Trấn Ngục thân pháp lại khác.
Tu luyện Trấn Ngục thân pháp, tuy không được như Thiên Ảnh thân pháp vừa dùng liền có cực cao tốc độ cùng linh hoạt, nhưng thắng ở độ bền bỉ cùng lực lượng bá đạo. Một cú đạp mang theo lực lượng cực lớn, đủ để đẩy nhanh tốc độ như nguyên lý lò xo, càng nén mạnh thì bật ra càng mạnh, tốc độ cũng theo đó được tăng cường. Hơn nữa, Mặc Duy Phong phải đi luyện thể, nhưng y không giống Tang Thanh là tiên thiên tốc độ, mà là thiên sinh thần lực, chẳng qua là đoạn thời gian kia bị thương, lại thêm từ nhỏ không được nuôi dưỡng cho tốt, nên mới không thể hiện ra mà thôi. Hiện tại thể hiện ra rồi, mỗi tay ba trăm cân là không có vấn đề gì rồi đấy.
Tu luyện Trấn Ngục thân pháp, cũng không cần phải tu thêm cường hoá linh kỹ nữa, bởi vì bản thân nó cũng là cường hoá linh kỹ, thế nên Tang Thanh hiện tại đã suy nghĩ về linh kỹ khác.
Thân pháp cùng cường hoá linh kỹ có Trấn Ngục thân pháp, âm ba có Thất Nguyệt Thiên Giai, nhưng âm luật cần thời gian, cho nên Tang Thanh quyết định dạy cho Mặc Duy Phong một bộ công kích linh kỹ và phòng thủ linh kỹ để bảo mạng.
Trong lúc Tang Thanh suy nghĩ và lựa chọn linh kỹ cho Mặc Duy Phong thì y hiện tại đang tìm hiểu về Trấn Ngục thân pháp và nhận ra có một số chỗ quá cao siêu khó hiểu, ngôn ngữ tối nghĩa, nếu không phải là hắn dịch ra cùng đem những chỗ đó giải thích, chỉ sợ y phải bế quan cả chục năm chỉ để thấu hiểu nó.
Tang Thanh giảng giải công pháp, luôn đi theo hướng tổng quan mà dễ hiểu, lại chạm đến được tinh tuý bên trong, tựa như chỉ ra chính lộ, hơn nữa lại có một số ẩn giấu chi lộ khác, mà lựa chọn thế nào, liền là do tu luyện giả tự mình lựa chọn.
Mặc Duy Phong sau khi hiểu rõ Trấn Ngục thân pháp, liền bắt đầu cùng Tang Thanh luyện tập. Ban đầu thì rất vất vả để thi triển ra, nhưng nhờ hắn chỉ điểm, cũng nhờ y thiên tư thông minh, thế nên mới có thể nhanh chóng tu tập Trấn Ngục thân pháp sơ thành.
Tu luyện xong Trấn Ngục thân pháp là còn ba tháng nữa, thế nên Mặc Duy Phong vừa luyện tập Thất Nguyệt Thiên Giai, vừa tu tập hai cái linh kỹ khác, một cái là Phần Diệt Nguyệt, một cái là Thánh Nhật Hoả Tráo.
Phần Diệt Nguyệt, hoả hệ công kích thiên kỹ, tu luyện đến đăng phong tạo cực, thiêu đốt thiên khí thành tro tàn là không có vấn đề đấy. Hơn nữa, ngọn lửa do Phần Diệt Nguyệt tạo ra nhiệt độ cực cao, lại cực kỳ dai dẳng, cho dù là cao hơn một đại cảnh giới cũng đừng nghĩ là dễ dàng dập tắt. Nếu phối hợp với thiên địa chi hoả thì thật xin lỗi người trúng chiêu, hai đại cảnh giới cũng không ăn thua khi dập lửa, trừ khi là thuỷ hệ cùng băng hệ vương cấp linh căn trở lên.
Về phần Thánh Nhật Hoả Tráo là hoả hệ phòng ngự thiên kỹ, dùng hoả diễm tạo thành hoả tráo, chắn lại mọi công kích trong một giới hạn nhất định, mà Mặc Duy Phong tu luyện hiện tại, có thể chắn được năm đạo công kích linh kỹ của Ngưng Linh cảnh, trừ trường hợp quái thai như Tang Thanh cùng Vân Khinh Tuyết thì là hai lượt của Dẫn Linh cảnh.
Tu tập bốn cái linh kỹ, hai cái thần giai hai cái thiên giai, cho dù thiên tư thông minh, Mặc Duy Phong cũng mất đủ bốn tháng để luyện tập, nhưng nhờ vào Tang Thanh hướng dẫn, thế nên chỉ cần chăm chỉ liền rất nhanh đạt được sơ thành.
Nhìn thấy đệ tử cố gắng như vậy, Tang Thanh khẽ cười, sau đó thì đi luyện chế Tấn Linh đan, để khi Mặc Duy Phong chuẩn bị đột phá Tụ Linh lục tinh thì lấy ra dùng. Dù sao thì với khả năng hấp thụ dược lực kinh khủng của Tiên Thần Quyết, cho dù là linh giai nhất phẩm, cũng chỉ sợ là đủ để cho linh căn tiến hoá mà thôi, còn chưa đủ để bạo thể được.
Vân gia.
Sau khi phục dụng đan dược Tang Thanh đưa cho, Vân Thiên cảm nhận được tật ngầm toàn bộ khỏi hẳn, mơ hồ còn có một tia đột phá lên Hoá Linh cảnh, thế nên lão liền kinh ngạc, bởi vì ông giống như Tang Hào, biết sự tồn tại của linh giai đan dược, nhưng linh đan mà hắn đưa, ông cũng không biết là loại gì, nhưng tổng thể cũng không thể tìm Tiếu chỉ vì lý do này chứ? Lại nói, nếu đi tìm Tang Thanh thì liệu y có biết loại đan dược này là gì?
Trong khi Vân Thiên đang nhức đầu vì vấn đề này thì ở bên ngoài vang lên tiếng thông báo, đem ông hoàn hồn lại:
- Thiếu chủ đến.
- Tuyết nhi, sao hôm nay cháu lại đến đây?
Nhìn thấy Vân Khinh Tuyết tao nhã bước vào, Vân Thiên ôn hoà nói, so với vẻ mặt nghiêm khắc thường ngày thì hoàn toàn khác hẳn. Đối với đại tôn nữ này, ông rất vừa lòng, rất thưởng thức, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng. Phụ mẫu nàng bởi vì bảo vệ nàng lúc bốn tuổi đã rời đi, để cho ông là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mà nàng từ nhỏ liền khuyết thiếu tình thương của phụ mẫu, thế nên nàng là do ông một tay nuôi nấng đấy. Chẳng qua là do sự kiện năm đó, khiến cho nàng như hàn băng vạn năm, chỉ có ở trước mặt ông mới đỡ hơn một chút. Lúc này, nàng nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói cũng không như thường ngày lạnh giá:
- Gia gia, cháu nghĩ muốn đến Tang gia một chuyến vào ngày mai.
- Đến Tang gia?
Vân Thiên hoài nghi hỏi, ông không nhớ là ở Tang gia có gì cho Vân Khinh Tuyết lưu luyến, nhưng lúc này nàng ném ra một câu, khiến ông giật mình:
- Tang Thanh cùng Tiếu có thể là một người.
- Tuyết nhi, cháu nói là thật?
Nghe Vân Khinh Tuyết nói xong, Vân Thiên giật mình, nhưng ông lại suy nghĩ, vốn là định phản bác, nhưng nàng lại nói, khiến ông thu suy nghĩ này về:
- Gia gia, cứ để cháu thử một lần, thật hư sẽ rõ.
-... Tuỳ cháu.
Vân Thiên nghĩ đến trí tuệ cùng thực lực của Vân Khinh Tuyết thì gật đầu, bởi vì ông biết nàng một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, hơn nữa chỉ là đến Tang gia, gặp mặt "phế vật có chỗ dựa" Tang Thanh hiện tại cùng lắm là Ngưng Linh nhất tinh, so với nàng đã là Ngưng Linh lục tinh thì đúng là chênh lệch, thế nên ông liền đồng ý:
- Nhớ đem theo hộ vệ.
- Cháu nhớ rõ. Xin phép gia gia, cháu về trước.
Vân Khinh Tuyết thi lễ với Vân Thiên rồi quay về viện, trong lòng cũng là trăm mối ngổn ngang. Lần đầu nàng thấy Tang Thanh là tại yến hội của tứ đại gia tộc, lúc đó thì nàng chỉ thấy hắn là một kẻ yếu lại thích ra gió, chẳng qua là có được chỗ dựa là lục phẩm luyện dược sư mà thôi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy lần thứ hai tại đấu giá hội, nàng lại thấy hắn vẻ mặt rất giống với trẻ con gia đình phàm nhân, vô ưu vô tư khi đối diện với Tiếu. Nhưng mà, những cái này không phải là trọng điểm, bởi vì nàng nhìn thấy cái bạch sắc giới chỉ trên tay Tiếu cùng "Tang Thanh"!
Bạch sắc giới chỉ đó, cho dù là chết Vân Khinh Tuyết cũng không nhìn nhầm được, bởi vì nó là Niệm Tuyết của Tang Thanh kiếp trước! Nàng cảm nhận được nó, bởi vì bên trên có một tia linh hồn của nàng. Trừ khi là hồn phi phách tán, bằng không thì không có chuyện nó biến mất. Đây cũng là lý do mà nàng nghi ngờ rằng cả hai là cùng một người, do rằng trên "Tang Thanh" đồng dạng cũng có một cái như vậy, nhưng nàng lại không cảm nhận được khí tức của nàng.
Vân Khinh Tuyết còn nhớ, khi nàng nhìn Tang Thanh lần cuối trước khi tiến nhập luân hồi hà, nàng thấy hắn đã thu giới chỉ của nàng vào trong Niệm Tuyết, sau đó đứng thẫn thờ thật lâu rồi mới rời đi, thế nên nàng có một tia linh cảm kỳ lạ, rằng Tang Thanh hiện tại chính là hắn, chẳng qua rằng có hay không là sự thật, đành phải đợi ngày mai mới rõ ràng được, thế nên nàng quay về viện với tâm trạng có một chút không bình tĩnh được, thẳng cho đến mai.../.