Chương 52: Tố cáo.
- Phong Hàn Thiên...
Tang Hào sau khi nghe xong Tang Thanh kể thì mắt nheo lại đầy nguy hiểm, mà hắn thì lại bình tĩnh như thường mà nói:
- Nếu không nhờ Quyết trưởng lão thì e rằng ta không còn đứng ở đây nữa rồi.
- Yên tâm, bổn gia chủ sẽ cho ngươi một cái công đạo.
Tang Hào nói xong thì Tang Thanh nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn, bên trong đôi mắt ánh lên sắc bén quang mang, nhưng khi ngẩng đầu lên thì biến mất. Lúc này, lão cho hắn lui ra, sau đó thì đôi mắt liền trở nên thâm trầm. Hiển nhiên rằng, đối với lời của hắn lão cũng đã tin được bảy phần, bây giờ đợi tin tức trở về thì có thể xác thực. Nếu thật là Phong Hàn Thiên ra tay... Ánh mắt lão liền lăng lệ hẳn đi:
- Phong Hàn Thiên, lão tử sẽ bắt ngươi trả giá vì điều này.
Quay lại với Tang Thanh, hắn nhanh chóng quay về Thiên Thanh viện và nhìn thấy Mặc Duy Phong cùng Kiều Ngọc Linh vui vẻ trò chuyện, mà kỳ thật là người trước nghe, người sau nói, nhưng cả hai đều thoải mái, so với lúc trước thì thân hơn rất nhiều. Lúc này, hắn liền để họ tiếp tục riêng tư, bản thân lại hoá trang thành Tiếu rồi đi ra ngoài giao dịch lộ, đến Thiên Binh Các mua đồ. Tuy nhiên, lần này hắn mua cũng không phải là đồ vật thông thường, mà là linh kim.
Tang Thanh vốn định lên Dẫn Linh cảnh mới phụ gia cho Huyền, nhưng mà nửa năm sau, cũng là lúc mà các môn phái chiêu sinh, mà hắn lúc đó còn chưa đủ tài năng để đến Dẫn Linh cảnh, cùng lắm là Ngưng Linh bát tinh còn có khả năng, thế nên ngày hôm nay, hắn liền trước hết mua đồ vật để Huyền trước hết lên đỉnh phong linh khí, lên Dẫn Linh rồi sẽ thăng thành địa khí.
Linh khí cùng địa khí chỉ khác nhau một chữ, nhưng nó cũng như địa dược và linh dược, vô pháp so sánh. Nếu theo như trước đây, Tang Thanh sẽ để Huyền lên thẳng địa khí khi đạt Tiên Linh cảnh, nhưng sau trận chiến lần trước, hắn liền sâu sắc cảm nhận được thời gian bản thân có không đủ, chỉ là một Nguyên Linh cảnh liền đầy đủ khả năng uy hiếp mạng sống của hắn, nên hắn phải nhanh chóng gia tăng thực lực.
Kiếp này thiên phú so với kiếp trước càng cường, nhưng tốc độ lại chậm đi, vả lại việc cần làm lại càng ngày càng nhiều, nếu không phải Tang Thanh còn có ký ức kiếp trước, e rằng hiện tại hắn còn chật vật hơn rất nhiều. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có Ám Vũ, Huyền, Mặc Duy Phong,... Đều phải tăng thực lực, nên hắn lại càng phải nỗ lực càng nhiều, nếu không thì cái gì cũng không làm được, tựa như bảo vệ thê tử, đó là một đạo vết thương thật sâu trong tim hắn.
Đến Thiên Binh Các rồi, Tang Thanh liền đi lên lầu hai, chờ đợi khách đi hết rồi mới đưa lệnh bài cho Quý chưởng quầy, thế là hắn liền được dẫn lên lầu ba, cách thức mở cửa gì đấy đều y chang bên Thiên Dược Phường, bố cục đồng dạng tương tự, thế nên hắn liền rất nhanh đi tìm thứ bản thân cần.
Tại lần đầu tiên rèn lại Huyền, Tang Thanh đã dùng Phiêu Vân Đồng, Hắc Diệu Thạch cùng Tinh Thần Thiết để đạt được hai tiêu chí chính là nhẹ và bền, còn tiêu chí kia là sắc bén. Phải biết, Tinh Thần Thiết là linh kim, sắc bén nhất linh kim, cho dù so với Tinh Vẫn Thiết không bằng, nhưng trong linh kim cấp bậc, nó chính là đệ nhất. Mà lúc này Tang Thanh, muốn đem Huyền sắc bén hơn nữa, bền hơn nữa, đồng thời có thể tuỳ ý điều chỉnh trọng lực, còn bằng cách nào... Thì phải xem ở nơi đây có linh kim nào.
Nhìn hết qua một vòng, Tang Thanh cuối cùng cũng lựa được một thứ, chính là Huyền Trọng Thiết, nặng đến cùng cực, hoàn toàn trái ngược với Phiêu Vân Đồng nhẹ như cơn gió. Còn về địa khí thì yêu cầu địa kim, mà địa kim ở nơi đây không có, đành phải đợi đến khi gia nhập môn phái, đi đến trung cấp hoặc cao cấp thành trì thì hoạ may ra mới đổi được, thế nên hắn đành dùng một kiện linh khí đổi lấy Huyền Trọng Thiết, sau đó thì quay về.
Trên đường về, Tang Thanh chậm rãi bước đi, không hề nói gì cả, mà Ám Vũ cùng Huyền cũng đồng dạng im lặng, một tu luyện một nghiên cứu, đem hết tinh lực ra mà tập trung, cố gắng gia tăng thực lực càng sớm càng tốt, bởi vì đồng dạng như hắn, họ sâu sắc cảm nhận được có quá nhiều việc cần làm, nhưng thực lực lại quá yếu, mang cho họ cảm giác vô lực cực kỳ khó chịu.
Quay về Thiên Thanh viện, Tang Thanh trở về bình thường, sau đó thì gõ cửa và nói:
- Ngọc Linh, Duy Phong.
- Tang Thanh, ngươi về rồi.
Kiều Ngọc Linh nhanh chóng mở cửa, đôi mắt cong thành hình mặt trăng, chứng tỏ nàng đang vui vẻ. Về phần Mặc Duy Phong thì không cần phải nói, y lập tức chào hắn, đồng thời nói:
- Sư phụ, đồ nhi đột phá lên Sơ Linh cửu tinh.
- Tiến triển tốt.
Tang Thanh mỉm cười xoa đầu Mặc Duy Phong, sau đó thì ba người liền ngồi nói chuyện, mà chủ yếu là về chuyến đi lần này của hắn. Sau khi nghe xong thì cả hai đều tức giận mà nói:
- Vô liêm sỉ, để Nguyên Linh cảnh đối phó Ngưng Linh cảnh, một lũ khốn nạn.
- Chuyện qua rồi, mặc kệ đi. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Tang Thanh ngữ khí tuy bình tĩnh, nhưng Kiều Ngọc Linh khi nghe thấy thì biết hắn đã làm gì rồi, nếu không thì làm gì có chuyện mà giọng nói hay ánh mắt không chút rét lạnh? Về phần Mặc Duy Phong thì miễn bàn, chỉ cần hắn nói liền nghe, thế nên y liền bỏ qua chuyện này.
Không thể không nói, Kiều Ngọc Linh đoán đúng, nhưng nàng không biết một điều, Tang Thanh là chân chính Tiếu Diện, trải qua đủ mọi loại chuyện, trình độ che giấu đạt đến kinh người. Cho dù hắn bên trong cảm thấy buồn cười, nhưng ở bên ngoài, hắn biểu lộ buồn bã, thậm chí là rơi lệ là chuyện nhỏ như con thỏ. Nếu không phải là hắn muốn, vậy thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể từ sắc mặt cùng ánh mắt của hắn nhìn ra được điều gì.
Nói chuyện một hồi đã đời rồi, Mặc Duy Phong liền tiễn Kiều Ngọc Linh đi về, mà Tang Thanh ở bên trong liền chuẩn bị luyện tập Ảnh Chuyển, bởi vì thành thạo cái này, tương đương với việc kiếm được rất nhiều thông tin, cũng như có thêm một lá bùa bảo mạng. Chẳng qua rằng, hắn có một việc cần làm trước tiên, chính là.../.