Chương 8: Hồi Tông

Kiếm Minh

Chương 8: Hồi Tông

Hai ngày sau, Hoàng Minh cùng Diệp Trần phóng ngựa băng băng trên sơn đạo.
Bỗng dưng phía trước trực tuôn ra một luồng sát khí.
Thoáng ghìm cương ngựa lại, nhìn qua lùm cỏ trong rừng:
- Tại hạ đệ tử Vân Lưu Tông, người đến kính xin hiện thân.
- Haha, Vân Lưu Tông, là đệ tử đại môn phái đó hả.
Bụi cỏ kêu xào xạc, từ trong rừng, bước ra một đám đại hán,tên cầm đầu tướng mạo xấu xí, xương đầu đã bị người ta cắt non nửa, chỉ còn lại hai phần ba, vô cùng đáng sợ.
- Chó má.
Người đàn ông xấu xí liếc ngang, hung quang bốn phía, sát khí lành lạnh.
Hoàng Minh biết kẻ đến bất thiện, đám người này chín mươi phần trăm là một nhóm thổ phỉ kết bè kết đảng, sắc mặt lúc này trở nên khó coi nói:
- Không biết có gì chỉ giáo.
- Haha, gần đây tình hình kinh tế có chút eo hẹp, nếu như các ngươi nguyện ý hiếu kính thì tốt biết mấy.
Diệp Trần nhíu mày:
- Bọn ta trên người không có nhiều bạc, nhưng có thể chia nguyên liệu yêu thú cho các ngươi, có lẽ cũng đáng vài ngàn lạng bạc!
Hắn không nhìn thấu nội khí tu vi đối phương, nếu như không có gì bất ngờ, chí ít cũng đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, nếu như phát sinh chiến đấu, Hoàng Minh lại đang bị thương, tuy rằng đến nay cũng đã khỏi đến tám mươi phần trăm, thế nhưng đối phương đông người, cũng khó nắm chắc có thể đánh thắng được.
Người đàn ông xấu xí chửi ầm lên.
- Các ngươi coi ông đây là ăn xin à,mấy ngàn lạng bạc mà muốn qua mắt chúng ta, bây giờ cho các ngươi một sự lựa chọn, để lại tất cả đồ trên người, đúng rồi cả thanh kiếm với thanh đoản đao trên người các ngươi ở lại luôn, vừa hay ta chưa có binh khí vừa tay.
Lời này vừa nói ra, cả đám đại hán lập tức bật cười.
Diệp Trần tức giận, cắn chặt môi dưới.
Hoàng Minh sầm nét mặt, tiến lên một bước, kiềm chế lửa giận nói.
- Các hạ nói đùa sao!
- Ai đùa với ngươi, ta đếm đến mười, nếu như các ngươi không ngoan ngoãn hành sự, đừng trách ta ra tay độc ác.
Người đàn ông xấu xí giơ tay nắm chặt chuôi đao sau lưng.
Diệp Trần mặt đỏ bừng bừng.
- Muốn đánh thì đánh, phí lời làm gì?
Người đàn ông xấu xí cười khẩy, nói:
- Không phải ta xem thường các ngươi, nếu như đánh thật, các ngươi cũng không chạy được, đương nhiên, bây giờ vẫn còn cơ hội, một, hai...
Hoàng Minh nở nụ cười, lạnh giọng nói.
- Các hạ thực sự muốn làm khó dễ chúng ta.
- Năm, sáu, bảy...
Người đàn ông xấu xí không trả lời, nhìn hai người như nhìn một đống xác chết.
Hoàng Minh cùng Diệp Trần nhìn nhau, hiểu ý trong mắt đối phương.
- Chín!
Vừa dứt lời, người đàn ông xấu xí lập tức rút đại đao, lăng không nhảy về phía trước phát động công kích.
Mọi người cứ nghĩ hắn đếm đến mười mới xuất thủ,kì thực đây là thủ đoạn của bọn hắn, như thế sẽ khiến đối phương nổi giận, khiến đối phương không kịp trở tay, người đàn ông xấu xí tên thật là Lê Trương, từ nơi khác lưu vong tới đây, từng làm hộ vệ cho một gia tộc nhỏ họ Vương, sau đó thèm thuồng nhan sắc của tiểu thư vương gia, một là không làm, hai là làm đến cùng,tranh thủ lúc trời tối, nhục sát đối phương, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng.
Bọn Hoàng Minh sớm có chuẩn bị, không phải kinh nghiệm giang hồ của bọn hắn phong phú, mà hai người căn bản mới ra ngoài lịch lãm,kinh nghiệm giang hồ thiếu hụt, nhưng trước sau gì bọn họ cũng là đệ tử đại môn phái,cũng là người thông minh,có thể phát hiện ra mưu kế bên trong từng cử động nhỏ của Lê Trương.
Nội khí thôi động đến cực điểm, Hoàng Minh thân thể hơi nghiêng, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, dùng Liệt Phong Kiếm Thức xuất chiêu thứ sáu.
lê trương sững người,vốn tưởng lấy hữu tâm đối vô tâm,ai ngờ lại là hữu tâm gặp hữu tâm,cuối cùng thành hắn trở tay không kịp.
Như điện quang hỏa thạch, Hoàng Minh kiếm phong hơi nghiêng, ma sát với đại đao Lê Trương.
- Keng! Phốc phốc!
Hỏa tinh văng khắp nơi, thắt lưng Lê Trương bị lưỡi kiếm cắt một đường, từng tia máu tươi trào ra,chỉ là một chút ngoại thương.
Mọi người không dám tin vào mắt mình,một võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy chỉ cần một kiếm đã đả thương một võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, đúng là gặp quỷ.
Hắn không biết bản thân Diệp Trần cũng đang thầm kêu đáng tiếc, nếu như lúc nãy phản ứng của Lê Trương chậm hơn một chút,một kiếm của hắn tuyệt đối tạo ra trọng thương, lùi thêm chút nữa, nếu như đối phương công kích lực kém hơn một chút,
đao mang không thể đánh bật được trường kiếm của hắn,vết kiếm cũng có thể sâu một tấc,đây chính là lực sát thương của Liệt Phong Kiếm Pháp luyện tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, không phải cứ võ kỹ phẩm cao mới có thể đả thương người khác.
- Võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười quả nhiên không thể coi thường.
Một kiếm không có hiệu quả, kế bên Diệp Trần tung đại đao cùng với Hoàng Minh phối hợp lần thứ hai, Bá Vương Đao Pháp cùng Liệt Phong Kiếm Thức hàn quang lấp lánh.
Trong chốc lát, kiếm quang u ám như nước tràn ngập,giống như không khí không còn là không khí nữa, mà là một đầm nước tối đen, thâm sâu khó đoán. Đao quang lấp lánh, khí thế bá vương, không gì cản nổi, tiên phong công kích.
- Đáng chết, cảnh giới kiếm pháp cùng đao pháp hai tên tiểu tử này sao lại cao như vậy.
Da đầu Lê Trương tê rần, mắt lộ vẻ liều lĩnh,đại đao mang thế phá không, nhanh như chớp chém xuống tập trung đao quang khí thế của Diệp Trần hòng phá hủy đao thế đối phương, nếu không một đao này có thể uy hiếp đến tính mạng của y.
Vù!
Một đòn đầy bạo lực giáng xuống, Lê Trương thất sắc, lùi lại hai bước, lúc này kiếm quang Hoàng Minh lại tiến đến, không thể phòng thủ, lại một kiếm cắt ngang cổ tay, máu bắt đầu phun trào, hai chân đạp mạnh xuống đất, vội vàng lùi về phía sau.
Diệp Trần tựa hồ đã đoán ra cục diện, cước bộ nhanh như tên bắn, đao thế trong tay bá đạo, bay về phía trước tạo thành một hình vòng cung thật đẹp, chính là Ba Vương Đao Pháp hiểm ác.
Lê Trương mắt hiện hung quang, tay trái tràn ngập nội khí chụp vào thanh đao quát:
- Tiểu quỷ đáng chết, đi chết cho ta.
Ầm!
Võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười không phải dễ giết, vòi rồng khí mãnh liệt cuốn theo tất cả nhẹ nhàng nhấc bổng thân thể Diệp Trần.
Ai ngờ lúc này Hoàng Minh chân đạp bộ pháp xông đến, thân thể như mất đi trọng lượng, bay bổng trên mặt đất, khí thế bỗng nhiên thay đổi, một lần nữa tiến đến như cao sơn sụp đổ, kiếm quang xinh đẹp nhẹ nhàng xuyên qua.
Xùy!
Mũi kiếm đâm qua cổ Lê Trương, xuyên ra sau gáy, gọn gàng linh hoạt.
Xung quanh hiện trường, đám đạo tặc trợn mắt kinh ngạc.
Một người sắp trở thành võ giả Chân Ngưng Cảnh vậy mà bị Diệp Trần cùng Hoàng Minh liên thủ giết chết, nhẹ nhàng giống như uống trà ăn cơm,cũng khiến bọn hắn hiểu qua sơ bộ lực chiến đấu của mình đạt đến trình độ nào, quan trọng nhất là lực sát do hai người liên thủ tạo ra cường đại cỡ nào.
Vút kiếm vẩy hết vết máu bên trên, Hoàng Minh nỗ lực loại bỏ tạp niệm sau khi giết người, quay đầu nhìn quanh,bảy tám người đàn ông hung hãn bây giờ mặt xanh như màu lá chuối.
- Cút cho ta!
Thiên Dược Hiên năm ngày sau.
Vào lúc sáng sớm, tại Đan Khí Các. Trong tiết trời se lạnh, Lê chấp sự đang ngồi xem lại sổ sách thì ánh mắt hơi đổi, ông ngước nhìn ra cửa, rất nhanh, hai thân ảnh xuất hiện, đó là hai thanh niên quần áo dơ bẩn, trên vai vác một chiếc túi to đùng, cả người nồng nặc mùi máu tanh cùng bụi bặm.
Thiên Dược Hiên cửa hàng duy nhất Vân Lưu Tông mua bán dược liệu,diện tích không quá lớn, cửa hàng cũng không quá xa hoa,nhưng luận tài lực, tuyệt đối là số một.
Dù sao thế giới này quần thể có tiền nhất chính là võ giả,mà hơn một nửa ngân lượng trên người võ giả đều dùng cho dược liệu phụ trợ tu luyện hoặc đan dược, tiền tiêu như rác không biết nhíu mày, đối với họ mà nói, bạc hết rồi có thể kiếm thêm, tu vi tăng lên là cơ hội hiếm có.
Trong cửa hàng, đệ tử ra vào hối hả,phần lớn đều là thân khoác huyền y, có mấy người Hoàng Minh nhìn không thấu, có lẽ là đệ tử nội môn cấp bậc Ngưng Chân Cảnh.
Đến bên quầy, hai người đặt túi da đựng nguyên liệu yêu thú lên trên.
- Chưởng quầy, bán nguyên liệu yêu thú.
Chưởng quầy là một vị lão giả có tuổi, thân khoắc hắc bào viền vàng, khí chất chầm ổn,
ông đi tới mở túi da, vừa đếm nguyên liệu, vừa tính giá:
- Nội hạch Thiết Trư Thú trị giá năm trăm hai mươi lạng, nguyên liệu Hỏa Vân Báo tám mươi lăm lượng,nguyên liệu Cuồng Bạo Ngưu ba trăm tám mươi lạng,....,tổng cộng là bốn ngàn sáu trăm năm mươi lạng.