Chương 7: Vân Lưu Sơn Mạch

Kiếm Minh

Chương 7: Vân Lưu Sơn Mạch

Ba tháng sau!
Ở Vân Lưu Thành cách Vân Lưu Tông chưa đến mười dặm đường.
Tầng hai Ngự Quán tửu lâu!
Hoàng Minh bụng sớm đã đói cồn cào, hắn ăn ngấu nghiến những món trên bàn bất chấp hình tượng, đối diện hắn là một tên như hổ đói vồ mồi, miệng ngậm đùi gà, tay cầm một chiếc bánh bao được làm bằng nguyên liệu linh cốc thượng hạng, Diệp Trần.
Hôm nay bọn hắn đi lịch duyệt ở Vân Lưu Sơn Mạch, thoáng ghé qua thành Vân Lưu, nạp chút năng lượng cũng coi như giải tỏa áp lực sau những ngày tu luyện khắc khổ.
Năm ngày sau.
"Phù...U...U"
Mệt chết ta.
Hoàng Minh nằm dài ra đất thở hổn hển,miệng buông một câu như vậy, hắn không nghĩ Vân Lưu Sơn Mạch lại xa đến thế, sau này khi rời khỏi Vân Lưu Thành, Hoàng Minh cùng Diệp Trần liền mua hai con ngựa, là loại Mã Vân Yêu, yêu thú được thuần hóa, kể từ đó chúng chạy ngày chạy đêm, đến ngày thứ năm mới đến được Vân Lưu Sơn Mạch.
Trong khu rừng cạnh bờ suối một con Thiết Thi Trư đang nằm ngủ.
Thiết Thi Trư là yêu thú cấp một, da dày thịt béo, là loại yêu thú cấp thấp nhất và dễ gặp nhất, có sức chiến đấu rất kém, có điều chúng có lợi thế da dày thịt béo, cũng tương đối khó chơi a.
Trong bụi cỏ, Hoàng Minh ngắm nhìn con mồi đang chìm vào giấc ngủ say.
Cốp, Thiết Trư đang ngủ, bỗng một tảng đá to từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu nó, làm nó choáng váng say sẫm mặt mày, một khắc này, một thanh huyền kiếm nhanh như gió đâm qua cổ họng con yêu thú.
...
Cùng lúc, tại một nơi khác của Vân Lưu Sơn Mạch.
Một cuộc chiến khốc liệt giữa người và yêu thú đang diễn ra. yêu thú thì là một con báo đen hai đầu, to như trâu mộng, cực kỳ hung tợn. tuy nhiên đối thủ của nó cũng không hề kém cạnh, đó là một thiếu niên thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, mắt tựa hùng ưng, tay cầm đại đao trông chẳng khác gì một hung thần bước ra từ mấy câu chuyện thần thoại mà người ta thường hay kể.
"súc sinh"! xem đại đao của ta đây.
"ầm!ầm"
....
Hoàng Minh cầm trường kiếm chọc chọc thi thể Thiết Trư thầm nghĩ, xem ra yêu thú cũng không khó giết lắm.
Tiếp đến hắn đem đầu nó bổ ra, lục tìm yêu hạch, ài mạng heo cũng thật khổ a, chết rồi vẫn không được yên thân.
Vài ngày sau Hoàng Minh nhìn kẻ đối diện phía trước, thần sắc cực độ căng thẳng. Hắn đã đụng vào một thứ không nên đụng, một con yêu thú cấp hai, có thực lực tương đương luyện khí cảnh tầng tám hậu kì, độc giác hắc tê thú.
Tu vi của hắn chỉ mới Luyện Khí Cảnh tầng bảy sơ kì phối hợp với kiếm pháp hạ cấp trung phẩm Liệt Phong Thức, muốn giết được Độc Giác Hắc Tê Thú căn bản là rất khó a.
Độc Giác Hắc Tê Thú bắt đầu công kích, Hoàng Minh bộ pháp linh hoạt tránh né công kích, thi triển Liệt Phong Kiếm thức triền đấu với con yêu thú.
Liên tiếp hai thức tung ra, nhân lúc cước bộ của Độc Giác Hắc Tê thú đình trệ, Hoàng Minh quay người bỏ chạy. Nhưng không lâu lắm, con yêu thú đã đuổi kịp đến nơi.
"Uỳnh Uỳnh"
Trúng một cú húc của Độc Giác Hắc Tê thú vào ngực, cả người Hoàng Minh bị ném lên cao, lộn vài vòng trên không rồi rơi mạnh xuống mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Gào.. Ò.. Ò...".
Mắt thấy chiếc sừng của Độc Giác Hắc Tê thú sắp xuyên qua người mình, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong sự kích động tột cùng, dường như có thứ gì đó trong người hắn được đánh thức, Hoàng Minh lộn một vòng, đầu gối khụy xuống xuất ra thức thứ sáu Liệt Phong Kiếm Thức, bất ngờ thanh kiếm xuyên qua cổ con yêu thú, làm huyết nhục bắn thẳng lên người Hoàng Minh.
"Gào... Gào.. ào...!".
Bị thanh kiếm xuyên qua cuống họng, Độc Giác Hắc Tê Thú lập tức khựng lại, sau đó liền nổi điên, sông về hướng Hoàng Minh đang lui lại.
Nó muốn đồng quy vu tận với địch nhân này.
"Gào!".
"Gào!".
"Gào.. ào.. ào...!".
Những tiếng kêu gào giận dữ cùng tuyệt vọng vang lên.
Uỳnh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hoàng Minh rốt cuộc hoàn hồn lại, nhìn qua con yêu thú té nhào trước mặt mình.
Không sai, Độc Giác Hắc Tê Thú đã bị một kiếm trí mạng của hắn cướp đi mạng sống.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, Hoàng Minh ngồi bệt xuống đất, cảm nhận cơn đau trước ngực,hắn từ từ tiến lại con yêu thú.
Độc Giác Hắc Tê Thú là yêu thú cấp hai, ngoài yêu hạch ra còn có chiếc sừng rất đáng giá, là nguyên liệu luyện chế linh khí.
Hai ngày sau, Vân Lưu Sơn Mạch.
Một thiếu niên cường tráng lưng hùm vai gấu thong thả bước đi, trái với cước bộ thong dong của hắn là một một cước bộ nữa nghiên nữa ngã như người say rượu.
Thỉnh thoảng tên đi nghiêng ngã kia lại chém một nhát vào cối xung ven đường nét mặt âm trầm.
Hai thiếu niên kia đúng là Diệp Trần cùng Hoàng Minh.
Hai ngày trước, sau khi trải qua vô số trận quyết đấu giữa người và yêu thú, Hoàng Minh ở một trận chiến cuối cùng, bị một con Độc Giác Hắc Tê Thú đả thương, hắn bèn quay lại nơi ước hẹn giữa hắn và Diệp Trần, quay về tông môn.
Với sự trợ giúp của Diệp Trần, vết thương của hắn cũng không có gì đáng ngại, đổi lại là thu hoạch những ngày này của hai người, về tông môn đổi cũng được một món tài phú kha khá a.
-Vì sao ông trời lại bất công như vậy a?
Ông trời đúng là thích trêu ngươi ta,lại gặp phải con yêu thú đáng ghét kia:
Hoàng Minh lẩm bẩm than thở.
- Diệp Trần đi bên hắn thoáng an ủi một phát.
Hoàng Minh mới dịu đi chút ít, nét mặt âm trầm thoáng cái như cười như không nhìn qua túi da to đùng đang xách trên vai.
Cùng tiến ra khỏi Vân Lưu Sơn Mạch, hai người hướng về Vân Lưu Tông cởi ngựa quay về.