Chương 17: Tuyết Linh

Kiếm Minh

Chương 17: Tuyết Linh

Hổ Kiếm Xí không phải là loại yêu thú cấp ba bình thường,ngay cả trong hàng ngũ yêu thú cấp ba cũng là bá chủ, Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì bình thường gặp phải nó cũng tránh xa ba thước.
Hoàng Minh biết dù mình có đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong thì cũng không phải đối thủ của con Hổ Kiếm Xí, chênh lệch một cảnh giới không dễ gì bù đắp,
...Chạy!
Lúc này trong đầu hắn rất muốn bỏ chạy, nhưng sự tò mò của Hoàng Minh đối với cô gái đang chiến đấu với Hổ Kiếm Xí thật sự rất nhiều.
Đây là Vân Lưu Sơn Mạch phần lớn đều là đệ tử Vân Lưu Tông đến đây lịch duyệt, như vậy rất có thể người kia là đệ tử Vân Lưu Tông.
Lúc này cô gái chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một khối yêu khí mãnh liệt đã từ sau lưng
nàng phóng tới.
Hoàng Minh không cần nhìn cũng biết đó là đạn yêu khí do Hổ Kiếm Xí phun ra, Võ giả Ngưng Chân Cảnh trở xuống bị chạm vào một chút là huyết dịch khô héo, tứ chi tê buốt.
Dựa vào linh khí lợi lại, thân hình nàng lập lòe thoắt ẩn thoắt hiện, dễ dàng né tránh.
Phanh!
Khoảnh đất ngay trước mặt bị đào thành một cái hố lớn, thảo mộc quanh đó lập tức héo rũ.
- Đạn yêu khí lợi hại quá, con Hổ Kiếm Xí này khẳng định rất cường đại, nếu như có thể giết được, chí ít cũng đổi được thành năm bình Tăng Khí đan. Ách, không đúng, mình đang nghĩ gì vậy?
Hoàng Minh tự cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, bây giờ hắn chỉ là đang núp một bên xem chiến đấu,vậy mà hắn còn nghĩ đến tài liệu trên người Hổ Kiếm Xí, thật đúng là không biết sống chết.
Rầm rầm rầm...
Từng khối yêu khí bắn đến nhưng nàng vẫn có thể tìm ra lộ tuyến tốt nhất để tránh né, mang lại cho người ta ý cảnh như đang dạo chơi trong mưa thương bão đạn.
Hổ Kiếm Xí cực nộ, không phun đạn yêu khí nữa mà toàn thân vào công kích,
Bên này, cô gái vung kiếm lên đón đỡ ma trảo yêu thú, thoáng lùi lại ba bước, sau đó thi triển kiếm pháp tinh diệu tấn công đối phương.Kiếm quang hóa thành ánh sáng đỏ chớp lóe xé rách không khí đâm nhanh hướng mắt Hổ Kiếm Xí.
-Rống...G...G
Hổ Kiếm Xí mắt trái bị thương trong lòng hoảng hốt cùng tức giận, lập tức liều mạng vồ đến.
Vù vù vù vù vù!
Trường kiếm sáng lấp lánh lúc chớp lúc tắt vang tiếng kiếm ngân réo rắt, nàng lắc người né đòn tấn công của Hổ Kiếm Xí.
kiếm quang như gió bao phủ chỗ hiểm sau lưng Hổ Kiếm Xí, quyết tâm không cho đối thủ có cơ hội thở dốc,
Ánh sáng đỏ cuồn cuộn, kiếm khí hùng hồn, nàng hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.
Phốc Phốc Phốc!
lúc này trong chiến trường bắn một chuỗi yêu huyết.
Hổ Kiếm Xí lại trúng ba kiếm, khí thế bắt đầu yếu xuống, không còn hung mãnh như lúc đầu, kêu lên từng tiếng đau đớn.
Một lúc sau, trong khu rừng vang lên một tiếng rống thảm thiết, trận đấu kết thúc.
Cô gái thu thập tài liệu, nhìn về hướng một cây đại thụ to, cành lá xum xuê nói,
_ Ngươi đứng xem nãy giờ, cảm thấy kiếm pháp của ta thế nào.
Hoàng Minh tiến đến nhìn thiếu nữ lúc này cảm giác của hắn cứng đờ, là một nữ nhân mặc váy dài màu trắng tuyệt trần chậm rãi hướng mắt nhìn hắn, phong cảnh mất sắc. Thiếu nữ áo trắng khoảng mười bốn, lăm tuổi, mắt như điểm sơn, khuôn mặt đường cong hoàn mỹ tới cực điểm, mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào hồng hào tràn ngập dụ hoặc, da dẻ trắng như ngọc búng ra nước. Tóc dài đen như mực, váy trắng làm nổi bật thiếu nữ tỏa sáng khiếp người. Thiếu nữ áo trắng như bao phủ trong vầng sáng trắng, xinh đẹp tinh khiết đến không chân thật.
- Này, đừng nhìn ta như vậy, ta nghiêm túc. Hì hì, ngươi thấy kiếm pháp của ta thế nào?
Sau một lúc ngỡ ngàng, Hoàng minh chợt bừng tỉnh, đáp:
- Kiếm pháp của cô nương siêu tuyệt a, động tác rút kiếm, xuất kiếm, thu kiếm liền mạch nhẹ nhàng,thần vận thiên nhiên, rõ ràng không quá nhanh nhưng khó bắt giữ quỹ tích đường kiếm. Thật là tuyệt hảo.
- Ta tên Hoàng Minh, là đệ tử ngoại môn Vân Lưu Tông,
- ân, ta tên Tuyết Linh.
Nàng không báo ra môn phái, chỉ cho biết mình tên là Tuyết Linh.
Hoàng minh hai mắt tỏa sáng nhìn mỹ nữ, nhịp tim tăng lên, hai cánh tay tựa như bị thừa ra, hết sức ngại ngùng hiển nhiên là bị say nắng rồi a.
Lúc này hắn bỗng nhiên muốn cua gái, miệng mấp máy định nói thêm vài câu với mỹ nữ nhưng cho dù hắn uống lưỡi bảy bảy bốn chín lần vẫn không lòi ra được một câu nào.
Tuyết Linh nở một nụ cười có chút nghịch ngợm:
- Ta phải đi đây, tạm biệt a.
Hoàng Minh phát hiện dáng vẻ tươi cười của Tuyết Linh rất là thú vị. Nụ cười của nàng bắt đầu từ đôi mắt, theo thời gian chóp mũi mới khẽ động, khóe miệng giãn ra và cuối cùng mới tới gò má.
Đôi mắt của nàng ánh lên khi cười khiến cho người ta cảm thấy vui sướng.
trông nó… Uhm… Đáng yêu! Đúng!! Rất là đáng yêu!!!
Loại ý nghĩ này dâng lên trong lòng này làm cho Hoàng Minh giật mình đánh cái thót một cái. Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân: Hoàng Minh!... Ngươi phải nói câu gì đó với nàng....ngươi phải thể hiện mình anh tuấn tiêu sái a.... ngươi nói câu gì đi a....
Thấy Hoàng Minh đang "đắm đuối" nhìn mình, Tuyết Linh đột nhiên tỏ ra khó chịu, nàng nói: "Ta đi đây!!!"
Sau đó không đợi không đợi Hoàng Minh kịp nói câu gì, nàng lập tức sải bước thi triển thân pháp rời khỏi, rất nhanh chóng đã không thấy bóng dáng.
Miệng Hoàng Minh méo xệch đi, hắn lẩm bẩm:
" rời đi nhanh vậy sao lại còn thi triển bộ pháp giống như nàng đang chạy trốn một ai đó thì phải!Mẹ kiếp! Chẳng nhẽ không dùng bộ pháp thì cũng có thể từ từ rời đi sao."
Mà lúc này, Tuyết Linh sau khi đã đi rất xa khỏi khu rừng chợt ngẫm nghĩ bộ dạng có chút ngốc nghếch đáng yêu của Hoàng Minh, trên môi nàng hiện lên nụ cười.
"tên này thật là ngốc a, nhưng lúc hắn nói chuyện luôn nhìn thẳng vào mắt ta một cách biến thái, khiến cho ta cảm thấy luôn bất an…, hay đây là cách cua gái của hắn"
"_"
Hoàng minh có một thói quen thích nhìn ánh mắt của người khác khi đang nói chuyện.
Việc này đích xác là một thói quen tốt! Bất kể đối phương là đàn ông hay đàn bà, phụ nữ có thai hay đang cho con bú, Hoàng Minh luôn dùng ánh mắt đó để nói chuyện.
Bởi vì một người nếu đang nói dối hoặc có suy nghĩ khác thì kiểu gì trong ánh mắt cũng sẽ có chút ít bất thường. Rất ít người có thể tu luyện được cảnh giới nói dối mà tâm không hoảng hốt, ánh mắt không biểu lộ ra sự khác thường nào.
....
Đến lúc về rồi, Hoàng minh nhìn qua xác con yêu thú Kiếm Hổ Xí đã bị lấy mất nội đan, chợt nghĩ đến thực lực Tuyết Linh nội tâm có chút tự ti, linh thú cấp ba cường đại thế nào căn bản không thể tưởng tượng, cho dù hắn có vạn cân linh khí cũng không dám đối kháng, trừ phi tu vi tấn cấp Ngưng Chân Cảnh.
Men theo đường đến, Hoàng Minh cẩn thận trở về.
Khu vực này nằm sâu trong Vân Lưu sơn mạch có nhiều yêu thú cấp ba, Hoàng Minh không đi trên mặt đất mà từ cành cây này nhảy sang cành cây khác, trên đường thần thức phóng thích đến cực hạn, có một chút động tĩnh là lập tức thu hồi khí tức, co đầu rụt cổ bất động.
Sầm tối Hoàng Minh cuối cùng đã đến được khu vực lối ra.
- Hử, có người?
Nép mình sau một thân cây lớn, nhãn thần Hoàng Minh sắc bén.
dưới quan lộ có ba thiếu niên đang tiến về phía khu vực lối ra.
- Ha ha, hôm nay vận khí của chúng ta tốt quá.
Thiếu niên tuổi lớn hơn một chút trào phúng nói:
- mới chỉ nhiêu đó thôi mà ngươi vui mừng nỗi gì, tựa hồ chỉ được mấy vạn lượng bạc a.
Tên còn lại nịnh nọt nói:
- Vẫn là Ô Vân Lương ngươi lợi hại, không để mắt đến mấy vạn lượng bạc a.
Ô Vân Lương ngạo nghễ nói:
- Cho nên nói đi theo ta là phúc khí của các ngươi, sau này đợi đường đệ Tống Lâm tấn thăng thành đệ tử nội môn, chúng ta có thể đi ngang ngoài ngoại môn rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hai người gật đầu lấy lòng.
Hoàng Minh không thể xem thêm được nữa, trực tiếp đi ra,
- Tiểu nhân đắc chí.
Ô Văn Lương quay đầu nhìn.
- Là ngươi!
Ngày thí luyện Mộc Nhân, Tống Lâm sau khi rời khỏi thí luyện, căm tức Hoàng minh, hắn ở bên cạnh nên cũng biết được chút ít.
Văn Lương tên tiểu tạp chủng này là ai, hay là để bọn ta dạy cho hắn một bài học, bắt hắn quỳ xuống dập đầu nhận sai.
Thiếu niên mặt chữ quốc bên cạnh nhìn mặt nói chuyện, biết Hoàng Minh đã đắc tội Ô Văn Lương.
Cậy cảnh giới mình là Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín, thiếu niên căn bản không coi Hoàng Minh ra gì, mặt đầy vẻ khinh bỉ.Tuy nhiên hắn không biết Hoàng Minh bây giờ cũng là Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín trung giai.
Ô Văn Lương nhe răng cười nói:
- Hắn đắc tội đường đệ ta, khẳng định không có kết cục tốt đẹp, nhưng bây giờ có thể làm nhục hắn một phen, cho hắn biết thế nào là trời cao đất dày.
Hoàng Minh lạnh nhạt nói:
- Mấy người các ngươi nói xong chưa, mỗi người tự tát mình mười cái, nếu không đừng hòng rời khỏi đây.
- Cái gì!
Nghe Hoàng Minh nói, sắc mặt ba người Ô Văn Lương vụt biến, bọn chúng không phải chưa từng gặp người càn quấy, nhưng một người càn quấy với ba người chưa từng gặp, tên Hoàng Minh này đúng là muốn chết, trong lúc phẫn nộ trùng gan, cả ba người đột nhiên nảy sinh ý muốn giết người diệt khẩu.
- Ngươi nói lại lần nữa.
Ô Văn Lương không hề che giấu sát cơ trong mắt, điềm nhiên nói:
- Bây giờ dập đầu nhận sai cũng không kịp nữa rồi.
- Phí lời với hắn làm gì, tiểu tạp chủng, chết đi.
Thiếu niên mặt chữ quốc tiến lên trước một bước, xòe tay, định đấm vào mặt Hoàng minh.
Một đấm này nếu như trúng mục tiêu, Hoàng Minh dù không chết thì cũng bị hủy dung nhan, thủ đoạn quá tàn độc.
- Không biết sống chết.
Hoàng Minh tùy ý tiến một bước, thân thể ngay lập tức xuất hiện trước mắt hắn, tay phải giơ ra, trực tiếp kẹp cổ đối phương, dùng lực ấn xuống.
Ầm ầm.
Mặt đất bị nện thành một cái hố nông, thiếu niên mặt chữ quốc đầu lún sâu nửa thước, sống chết không biết thế nào.
- Tạp chủng, ngươi dám xuất thủ, cho ngươi chết.
Ô Văn Lương và một thiếu niên khác giật mình, vội vàng phát động công kích, thi triển ra rất nhiều võ kĩ đắc ý.
đối diện với công kích mãnh liệt của hai người, chân hơi động, lớp đất cứng lập tức bị dẫm nát, nâng khí thế trên người lên vô hạn, thân hình bất động, vung kiếm nghênh đón.
phốc phốc.
Hai người Ô Vân lương như bị sét đánh, tay đầm đìa máu hoảng hốt lui lại.
Chân lảo đảo đạp đất, Ô Vân lương mặt nửa phẫn nộ, nửa hoảng sợ.
Hoàng Minh chẳng buồn để ý, lại tiến lên chém một phát ngang ngực Ô Vân lương.
A.... giết người, còn lại hoảng hốt la lên.
Ô Vân lương mặt xanh như tàu lá chuối, tay chân rung cầm cập ôm ngực bị thương máu tươi chảy đầm đìa.
Thật ra chỉ là một chút ngoại thương.
- Hi vọng trên người ngươi có đan dược chữa thương.
- Đồ khốn, ta muốn cả nhà ngươi chết hết, đường đệ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Hoàng Minh hận nhất kẻ nào sỉ nhục cả nhà hắn, nổi giận, thi triển Cữu Kiếm Thức đến cực hạn, hóa thành một đường kiếm quang xanh lướt đi,thuận thế kích sát Ô Vân Lương.Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh truyền ra.
- Cút về!
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chặn đòn tấn công của hắn.