Chương 19: Quái Nhân

Kiếm Minh

Chương 19: Quái Nhân

Hoàng Minh giật mình nhìn qua, đó là một vật thể trôi nổi giữa không trung, khuôn mặt hung dữ, có hai cánh tay, toàn bộ thân dưới như bị một kiếm chém đứt chỉ còn nữa thân trên.
- Sao rồi tiểu tử, không nhận ra ta a, tâm pháp ta đưa tu luyện tốt chứ.
- Ngươi...Ngươi là ai? Hoàng Minh nhắm hai mắt lại, giọng nói run run trong lòng khiếp sợ đến nỗi hắn sắp tè ra quần.
- Hắc hắc, tiểu tử sao gan lại nhỏ vậy, cũng không hù dọa ngươi nữa, ta là Thánh Khương đại danh đỉnh đỉnh trong giới tu tiên.
- Như vậy tiền bối, ngươi tại sao lại tìm đến một tên vô danh tiểu tốt như ta, ta thật không có gì cả, thịt của ta rất hôi a, xin ngươi đừng ăn ta, ta ở nhà trên còn mẹ già dưới có...có..ờ còn có một cô nương chưa kịp làm quen a...
tên nào đó một bên khóc lóc, một bên cầu xin như cha chết mẹ chết khiến cho quái nhân cười khặc khặc khoái chí.
- ai nói ta sẽ ăn ngươi?
quái nhân rung đùi đắc ý sau đó dương dương tự đắc mà nói, bổn thánh ngày xưa khiêu chiến khắp nơi, vang danh tại tiên giới, há lại hãm hại tên vô danh tiểu tốt như ngươi.
Hoàng Minh một bên còn chưa hiểu ra xự tình, thì đã bị quái nhân một bên ném kiếm trở lại, bắt hắn luyện cái gì mà Toàn Phong kiếm Thức.
...
Một đêm dần qua đi, mặt trời lại nhô lên cao, tiếng chim hót véo von trên ngọn cây, trên một tảng đá có một thanh niên đang tự nói một mình, khoảnh khắc này nếu có ai đi ngang qua phỏng chừng sẽ nói hắn là bị thần kinh a.
Kì thật Hoàng Minh đang trò chuyện với quái nhân, qua một buổi tối hắn đã biết Thánh Khương là một nhân vật lợi hại của tiên giới, một đời si mê kiếm đạo khiêu chiến khắp nơi chưa một lần bại, nhưng vì một lần hắn cùng người huynh đệ nghe được một tin tức,
một thanh thần kiếm chuẩn bị hiện thân, khắp tiên giới cơ hồ loạn thành một đống, khắp nơi thế lực tranh giành thần kiếm, Thánh Khương cũng trong số đó, là một người si mê kiếm đạo hắn cũng quyết giành được bảo kiếm sau đó độc bá thiên hạ, nhưng thật không may, lão thiên thực là trêu ngươi người ta mà.
kiếm đoạt về tay nhưng cũng là lúc mà hắn bị nhân sĩ khắp nơi đồng loạt ra tay giết người đoạt bảo, hắn cùng người huynh đệ đánh đông chạy tây, sau cùng huynh đệ của hắn mất mạng, còn hắn vì bị dồn vào đường cùng, đằng nào cũng là chết, Thánh Khương quyết cùng chết với kẻ thù thì triển tuyệt kĩ đồng quy vu tận với những kẻ đó.
Nhưng cũng từ đó, linh hồn của hắn hóa thành kiếm hồn mãi mãi bị giam cầm trong thanh thần kiếm.
qua mấy vạn năm, thanh thần kiếm không biết nguyên nhân vì sao lại lạc xuống hạ giới, lại để cho Hoàng Minh nhặt được.
Cũng đồng thời đánh thức linh hồn ngủ say trong thanh kiếm.
Thanh Khương thực không cam lòng, hắn đường đường là một siêu cấp cường giả thần vương lại bị một tiểu tử khống chế, cho nên sau khi hắn tỉnh lại liền là một ý nghĩ muốn khống chế tiểu tử này.
Ai ngờ Hoàng Minh lại là kẻ ăn cứng không ăn mềm, hành hạ cách mấy cũng không chịu khuất phục, hắn đành cứ như vậy nhìn xem Hoàng Minh một thời gian.
- này hảo tiểu tử, qua mấy ngày quan sát ta cũng thưởng thức ngươi a, có hay không muốn bái ta làm sư phụ?
- Hoàng Minh một bên ngồi lặng suy nghĩ, cơ duyên thế này nếu không bái hắn làm sư phụ thì chỉ có đồ điên thôi a.
Một tuần thời gian trôi qua, hôm nay khắp khán đài ngoài môn vân lưu tông có một số lượng đệ tử ngoại môn đang xem cuộc quyết đấu.
Một bên là đệ nhất thiên tài tu luyện ngoại môn vân lưu tông, một bên một Hoàng Minh một ngôi sao đang ra sức tỏa sáng, khắp nơi tiếng bàn tán của những đệ tử.
- Hoàng Minh cũng là nhân vật phong vân thời gian gần đây nhưng theo ta thì Tống Lâm vẫn lợi hại hơn a.
- Nói vậy cũng không sai a, Tống Lâm đã đột phá luyện khí tầng mười, nhưng sao ta cảm giác được Hoàng Minh vẫn lợi hại hơn điều này là tại làm sao a.
- Nói bậy, tên Hoàng Minh kia tuy cũng coi là một nhân tài, bất quá chỉ là luyện khí tầng chín, ngươi cũng biết chênh lệch giữa một cấp độ là một khoảng cách xa a.
- Hi vọng là ta cảm giác nhầm a.
- Mau xem mau xem, đã đánh nhau rồi.
Hoàng Minh cũng Tống lâm thấp thoáng cũng nghe được những lời bàn tán, đối với những lời này, trong lòng Hoàng Minh chỉ là cười nhạt cho qua, bởi vì hắn biết sau hôm nay, chính xác là sau một nén nhang nữa thôi, danh hiệu đệ nhất ngoại môn không còn là của Tống Lâm nữa...
Kiếm xuất khỏi vỏ, Hoàng Minh tay cầm kiếm nhắm thẳng vào người Tống Lâm mà xông đến, kiếm quang chợt động, một đạo kiếm khí đã kề sát cổ Tống lâm.
Quanh khán đài, mọi người còn đang bàn luận cái gì, trong chốc lát đều là câm nín một mảng.
Tống Lâm còn chưa kịp phản ứng, cổ hắn đã có một vết xước nhàn nhạt, máu từ viết xước theo đó mà tuôn ra, hắn thất thần một hồi lâu rồi sau đó ngước mặt lên nhìn Hoàng Minh.
- Ta thua...
Xung quanh khán đài lúc bấy giờ lại nổi lên một mảng thanh âm náo loạn.
Bỏ ngoài tai những âm thanh ồn ào, Hoàng Minh xoay người bước về phía căn phòng của mình.
Hắn cũng không vì cái chức danh đệ nhất ngoại môn mà vui mừng, bởi vì lão sư đã nói với hắn, chỉ là một Vân Lưu Tông nho nhỏ này, đối với hắn chỉ là một sân chơi nhỏ mà thôi, tương lai của hắn "LÀ..Ở..TIÊN...GIỚI" sớm muộn cũng có một ngày, Hoàng Minh có thể tung hoành tiên giới.
trong căn phòng yên tĩnh.
- Con làm tốt lắm, tuy nhiên cũng chỉ là một chuyện nhỏ, chớ có tự đắc.
- Hắc hắc, sư phụ người cũng xem con là ai a, chỉ là một Tống Lâm nho nhỏ, làm sao so với những thiên tài chân chính trong bảy đại tông môn a, mục tiêu của con là cùng chiến đấu với những thiên tài thật sự a.
- Tốt lắm tiểu tử, tầm mắt quả nhiên không tầm thường, ta tiếp tục hảo hảo xem con làm sao đánh bại tất cả thiên tài trong bảy đại tông môn a.