Chương 11: Tranh đoạt ngôi thứ.

Kiếm Minh

Chương 11: Tranh đoạt ngôi thứ.

Phang!
Cảm giác của Mộc Nhân thật quá nhạy bén, giơ tay chặn đứng một kiếm của Hoàng Minh,tay trái Mộc Nhân vung quyền tấn công, Diệp Trần đứng sau, giơ lên đại đao, chém ngang hông mộc nhân.
- Hừ, Mộc Nhân này cũng quá hung hãn đi.
- Tiến về phía trước..
Phía sau, mộc nhân thủ vệ hung hãn xông tới đuổi theo hai bóng hình,
két,
Nắm đấm mộc nhân bị kiếm khóa chặt,
Diệp Trần quát lạnh một tiếng, hai tay nắm lấy đại đao, bay lên tung một đao chặt đầu tên Mộc Nhân,
Cộc cộc,
Một đao thế đại lực trầm trực tiếp chém cho chiếc đầu lăn lông lốc,
- Qua cửa!
Trên quảng đài cao, lúc này đang có một đám trưởng lão trên cao quan sát bí cảnh,
- Vương lão, ngươi xem hai tên tiểu tử kia đúng là không tệ a.
một lão già tóc trắng khuôn mặt nghiêm trang nhìn xuống, thấy cảnh Hoàng Minh cùng Diệp Trần qua cửa trảm tướng một đường trực tiếp lấy thế bẻ gãy nghiền nát xông tới.
- Phía bên kia Ngô Minh làm rất tốt a.
Một người khác lại nói.
- Ừ, Tống Lâm cũng không tệ, thế hệ đệ tử này thiên tài xuất hiện không ít.
Một lúc sau, tại trung tâm bí cảnh xuất hiện một người,vượt qua tất cả đệ tử ngoại môn khác, hắn nhàn nhã nhìn qua các cổng vào bí cảnh, sau đó đứng lặng một bên chờ đợi.
Ngô Minh thân hình lóe lên, tựa như quỷ mị xuất hiện tại trung tâm bí cảnh, sau đó nhìn qua thiếu niên dáng người non nớt.
hai mắt nhìn nhau tựa hồ toát ra chiến ý hừng hực.
Cũng không nói nhiều hai thân hình lao vào nhau quần chiến, sau vài chục hiệp khí thế thiếu niên nhìn qua có vẻ non nớt kia tựa hồ tăng cao, Ngô Minh liên tiếp lui lại,
vút vút, lại thêm hai người,
Hoàng Minh cùng Diệp Trần nhìn qua trận chiến, không thèm quan tâm trực tiếp phóng về phía trước,
- Hắc hắc, đâu dễ như vậy, hai người các ngươi cũng lưu lại đây đi,
Tống Lâm đang đối chiến cùng Ngô Minh, đột nhìn quay ra một chưởng bổ tới cản đường Hoàng Minh cùng Diệp Trần, lấy một đấu ba.
- Tống Lâm, ngươi đừng hiếp người quá đáng.
Diệp Trần giận dữ, mắt lóe hung quang.
Hoàng Minh thân ảnh lách người tránh khỏi đòn tấn công, huyền kiếm bên hông rút ra khỏi vỏ, trực tiếp chém thẳng người Tống Lâm, trực tiếp hành động thay lời nói.
Tống Lâm cúi người xuống, tránh kiếm quang sượt qua đầu trong nháy mắt,
Diệp Trần tung lên đại đao, một kích khí thế chém lên.Không gian thoáng đạt trở nên nhỏ hẹp.
Tống Lâm lui về sau lối ra bí cảnh, nét mặt âm trầm nhìn qua ba người thầm nghĩ: Phía trước là nơi có nhiều Mộc Nhân nhất, mình có thể âm thầm can thiệp, khiến họ vướng tay vướng chân, nhân cơ hội đả thương bọn chúng, khiến Ngô Minh không đạt được vị trí thứ hai.
Đối với vị trí thứ nhất, Tống Lâm tự nhận dành cho mình, Ngô Minh không có tư cách tranh giành với hắn, nhưng vì mấy câu hôm trước của Ngô Minh làm hắn chướng tai,cho nên mới có ý cản đường Ngô Minh, còn về Diệp Trần cùng Hoàng Minh thứ không biết điều, tranh thủ thời gian hắn đang đánh nhau với Ngô Minh, lại dám vọng tưởng tiến về lối ra bí cảnh trước hắn, cũng phải dạy cho chúng một bài học a.
Huống hồ ở đây chỉ có một lối ra duy nhất, cho dù có người có thể uy hiếp được hắn thì hắn cũng có biện pháp áp dụng.
Ba!
Ba người nhìn thân ảnh Tống Lâm tiến về lối ra có chút nghi hoặc, tại sao lại rút lui rồi?
Nhìn qua gương mặt đang còn nghi hoặc của hai người Hoàng Minh cùng Diệp Trần, Ngô Minh tiến về phía trước cung kính lễ phép:
- Sư đệ Ngô Minh cảm tạ hai vị sư huynh giúp đỡ.Nếu đệ đoán không sai, phía trước lối ra bí cảnh có nhiều Mộc Nhân cản đường, tên bỉ ổi đó chắc chắn sẽ ra tay đối phó chúng ta, nếu là cùng tiến về phía trước có thể giúp đỡ lẫn nhau, hai huynh thấy thế nào.
Hoàng Minh quan sát Ngô Minh, người này tuy mang danh thiên tài bề ngoài khiêm tốn, cử chỉ lễ phép không kiêu ngạo, tương lai cũng là một nhân vật xuất chúng.
Hoàng Minh cùng Diệp Trần thoáng hành lễ đáp:
- Hai chữ sư huynh tại hạ thẹn không dám nhận, nếu thật là vậy, chúng ta cùng nhau tiến về lối ra có lẽ có thể trợ giúp lẫn nhau.
Ba người cùng đánh giá qua lát lẫn nhau, sau đó cùng tiến về lối ra bí cảnh.
Lúc này lại có hai thân hiện ra tại trung tâm bí cảnh, thoáng liếc qua tàn dư cuộc chiến.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc hồi phục nội khí, cũng lần lượt tiến vào lối ra bí cảnh.
....
Trong lối ra bí cảnh, ba thân ảnh đang triền đấu với năm Mộc Nhân,
Bát cực băng
không quan tâm đến ba Mộc Nhân phía sau, Ngô Minh thi triển chưởng pháp, hướng về phía hai Mộc Nhân bên cạnh, hàn khí lạnh buốt, đánh về phía trước, thoáng làm Mộc Nhân cử chỉ đình trệ.
Phía sau hắn Hoàng Minh cùng Diệp Trần cũng nhau liên thủ đối chiến với ba Mộc Nhân còn lại, đại đao vung ra, đánh lui ba Mộc Nhân lại.
Hoàng Minh mắt sáng lấp lánh, trường kiếm vung lên chém đứt đầu một Mộc Nhân,
kiếm quang thế không thể đỡ, một đòn tàn dư tiến về phía trước trúng vào vai trái Mộc Nhân khác.
Diệp Trần nhân cơ hội này, thi triển bộ pháp đại đao vung lên thế không thể đỡ, chém ngang hông Mộc Nhân.
Cũng không lâu lắm hai người bọn hắn liền giải quyết tiếp tên Mộc Nhân còn lại.
Bên phía Ngô Minh hoàn toàn không lo lắng, hắn tu vi Luyện Khí Cảnh tầng mười, đối phó với hai Mộc Nhân hết sức nhẹ nhàng, bỗng nhiên lúc này, sau lưng Ngô Minh có một tia lửa xông tới đánh vào vai trái của y, Ngô Minh miệng phun máu tươi, thân hình bị đánh bay vài vòng, té xuống mặt đất, trợn mắt nhìn lại chửi:
- Khốn kiếp Tống Lâm tên bỉ ổi ngươi, tiểu nhân vô sỉ, lại dám đánh lén ta.
Tuy là mạnh miệng nhưng lúc này Ngô Minh cũng không còn sức đứng dậy,hắn trúng một chưởng của Tống Lâm thân thụ trọng thương.
loay hoay móc vào trong ngực, một lúc sau một viên đan dược màu vàng bị y đưa vào miệng nuốt xuống.
bên này Hoàng Minh cùng Diệp Trần kinh ngạc chạy tới, vội đỡ y về phía sau, phóng mắt nhìn thẳng thân ảnh đứng cách đó năm mươi bước:
Tống Lâm lạnh giọng cười nói:
- Hắc hắc, ba người các ngươi tưởng rằng ta buông tha cho dễ vậy sao, hôm nay ta sẽ phế các ngươi.
- Muốn chết.
Diệp Trần giận dữ, chém thẳng một đao về phía Tống Lâm,
Tống Lâm nét mặt sa sầm, thân hình đang đứng đột nhiên tăng tốc tiến về phía trước, bề mặt tay phải đỏ ửng, mang theo sóng nhiệt mãnh liệt vô biên, tấn công về phía đối phương.
võ kĩ cao cấp hạ phẩm phần thiên chưởng!
Diệp Trần mỉm cười, dùng một đao khí thế nghênh đón.
Bùm!
chưởng đao va chạm,vách tường xung quanh và mặt đất tựa hồ như đang đung đưa, kình phong mãnh liệt phóng xạ bốn phương tám hướng.
Tống Lâm cảm thấy bàn tay tê rần, có một đường trọng kình từ đại đao đối phương truyền đến, thân hình lập tức bất ổn, lùi liền ba bước, kinh ngạc nói:
- Bá Vương Đao Pháp!
Bá Vương Đao Pháp là võ học trung cấp hạ phẩm không phải dạng bình thường, mặc dù chỉ là trung cấp hạ phẩm, đao pháp khí thế hung mãnh, luyện đến trình độ cao nhất, cơ hồ vượt qua phạm trù phẩm định, tương đương võ ki cao cấp hạ phẩm.
Tống Lâm vung tay tắt hỏa kim trên cánh tay, sắc mặt hơi có chút bất ngờ.
- Xem ra ta đã xem nhẹ các ngươi rồi.
- Như nhau cả thôi.
Hoàng Minh không dám xem thường đối phương, toàn thân nội khí thôi thúc đến cực hạn, ẩn mà không phát, hàm mà không lộ, chỉ đợi đến thời khắc then chốt là đánh ra một kiếm lôi đình.
Ngô Minh hiện lên một tia kinh hỉ, cười nói
- Ta tuy trọng thương, nhưng phối hợp với hai người các ngươi, chưa chắc đã thua tên đó.
Bên này Diệp Trần đáp:
- không cần, ngươi chỉ cần trợ trận cho chúng ta, tên này hai người bọn ta đủ rồi.
Mặt hiện lên một tia ngỡ ngàng, Tống Lâm ha ha cười nói:
- Cái gì mà hai người các ngươi đủ rồi, người đừng hiểu lầm, lúc nảy ta chỉ mới dùng năm phần thực lực thôi.
Tống Lâm có tư cách cuồng ngạo, mười ba tuổi hắn đã tu luyện nội khí đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong,Lăng Vân Công đạt đến cảnh giới cao nhất tầng thứ năm, phần thiên chưởng võ kĩ cũng luyện đến cảnh giới cao nhất tầng thứ năm,bản thân không có khiếm khuyết, hắn tự tin cho dù đụng phải Võ giả Ngưng Chân Cảnh vừa tấn cấp cũng có thể chống lại một hai, đừng nói là hai tên Luyện Khí Cảnh tầng chín sơ giai này.
Hoàng Minh cùng Diệp Trần không lên tiếng phản bác,bởi vì bọn hắn biết nói gì cũng là vô dụng.
Điều duy nhất khiến người ta coi trọng chỉ có thực lực.
Bồng!
Huyền kiếm lấp lánh phát ra tiếng gió thổi vút vút, cuồng phong càng nhiều, cuối cùng hình thành một vòng xoáy quấn lấy huyền kiếm bao vào bên trong, sắc bén đáng sợ.
Hoàng Minh cười nói:
- Không phải chỉ có ngươi chưa phát huy toàn lực?
Tống Lâm sững người, mắt phát ra từng tia nộ ý,
Trận đấu càng trở nên căng thẳng hơn.
Diệp Trần tay nắm đại đao xông tới đại chiến với Tông Lâm.
Đúng lúc này, một bóng người lao đến, nhìn thấy hai kẻ đang giằng co, cảnh giác giảm tốc độ, nép sang một bên.
Là Hoàng Minh.
kiếm phong tích tụ nãy giờ, vung ra một kích mạnh nhất từ trước đến giờ của hắn, gió thổi không ngừng, từng cơn gió sắc bén chém thẳng về phía Tống Lâm.
kiếm quang sượt qua vai trái, gây nên nội thương.
Tống Lâm lui lại phía sau, mắt nhìn qua hai tên tiểu tử quát:
- Các ngươi nhớ lấy, những kẻ đối đầu với ta cuối cùng sẽ có kết quả không tốt, một kiếm này sau này ta sẽ hoàn trả lại cho các người gấp mười lần.
Nói rồi hắn thi triển thân pháp tiến về phía lối ra bí cảnh.
....
Một lúc sau, lối ra bí cảnh xuất hiện ba nhân ảnh, đúng là bọn người Hoàng Minh.