Chương 18: Khiêu Chiến

Kiếm Minh

Chương 18: Khiêu Chiến

Hoàng Minh điềm nhiên như không, một kiếm đánh ra.
Kiếm khí cuồng mãnh bá đạo thế không thể đỡ, Hoàng Minh nhẹ nhàng lùi lại, thu kiếm vào vỏ, ánh mắt ngước nhìn thanh niên đứng chắn trước mặt Ô Vân Lương.
Người Thanh niên độ tuổi hai mươi, khuôn mặt khôi ngô,trên mặt treo một nụ cười lạnh lùng.
- Hắc Phí.
Ô Vân Lương kinh hỉ, Hắc Phí là một trong những đệ tử ngoại môn hàng đầu, tu vi không thua gì Tống Lâm, là Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, chỉ có điều một thời gian dài rồi mà vẫn chưa đột phá cửa ải, trở thành đệ tử nội môn, cho nên trực tiếp bế quan không ra, tranh thủ đột phá trước cuối năm, hơn nữa lần thí luyện Mộc Nhân Cảnh,hắn không tham gia, nếu không Tống Lâm đâu có dễ giành được vị trí thứ nhất.
Có hắn ở đây, Hoàng Minh dù có bản lĩnh thế nào cũng vô dụng, chắc chắn bị nghiền nát.
- Hắc Phí sư huynh, giúp ta giết chết kẻ này, sau này đường đệ ta gia nhập nội môn, ít nhiều cũng có cảm tạ sư huynh.
Hắc Phí lạnh nhạt nói:
- Một Võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín không làm được gì, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ khiến hắn biết thế nào là mùi vị phải quỳ.
Tống Lâm được xưng thiên tài, sau này đối phương trở thành đệ tử nội môn, chắc chắn phong quang vô hạng, đứng về phía Tống Lâm là sự lựa chọn đúng đắn, Hắc phí suy nghĩ.
Quay người, Hắc phí đùa giỡn nói:
- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống nhận sai thì sẽ tha cho ngươi, nếu không ngươi sẽ biết thế nào là thủ đoạn hăc phí ta.
- Ta cũng cho ngươi một cơ hội, lập tức cút đi cho ta, nếu không chết.
Lúc nãy Hoàng Minh còn chưa dùng tới Thái Cực Kiếm Pháp, vẫn còn ẩn dấu thực lực chân chính.
Hắc PHí như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, ha ha cười lớn, giọng cười không giấu nổi sát khí bên trong, rõ ràng Hoàng Minh khiến hắn động chân hỏa.
- Xem ra người chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, quỳ xuống cho ta.
Tiếng cười còn quanh quẩn, Hắc Phí đã lao lên, trên đường, kiếm quang lóe lên, không khí bị cắt mở, mang theo khí thế gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ chém xuống, thề phải nhìn thấy máu mới thôi.
Hoàng Minh âm thầm vận chuyển Thái Cực Công Pháp đứng im không nhúc nhích. Tay đặt trên chuôi hắc kiếm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hắc Phí nhe răng cười,
Hử, vẫn muốn phản kháng?
Hắc Phí thấy Hoàng Minh tay phải đặt lên chuôi kiếm, nhãn thần như có như không.
Boang...
Một khắc sau,một đường kiếm quang lăng không xuất thế, lấy khí thế kinh khủng hướng về Hoàng Minh.
Hoàng Minh tay xuất kiếm, thôi động Thái Cực Kiếm Pháp tạo ra tình trạng quái dị.
kiếm quang lập lòe, tạo thành hình tượng thái cực âm nhu, một kiếm xuất ra, lấy yếu đánh mạnh, tá lực đả lực.
Hắc phí bị lăn lộn bốn năm vòng trên không trung, sau đó té xuống đát nghe cái uỳnh.
Mọi người đồng loạt kinh ngạc nhìn thân ảnh té dưới mặt đất.
- Không thể! Không thể! Ta một năm trước đã là Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, sao có thể bị một kiếm của hắn đánh bại.
Hắc phí nằm dưới đất liên tục lẩm bẩm.
Hắc Phí thần sắc dữ dằn, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ngoài mạnh trong yếu.
Hoàng Minh thản nhiên nói:
- Hôm nay ta không giết các ngươi, nhưng nếu như còn đến gây chuyện, sau này sẽ không đơn giản như vậy đâu.
- Còn nữa, quay về nói cho tên Tống Lâm kia, năm ngày sau tại võ đài, quyết chiến thắng bại, liệu hắn có dám.
Ô Vân Lương trừng mắt tức giận nói.
- Ngươi dám khiêu chiến đường đệ ta, được, đến lúc đó đường đệ ta sẽ đánh cho ngươi thành bộ dáng con chó chết.
- Hừ.
Hoàng Minh cúi người Nhấc chiếc túi da của mình lên, từ chối cho ý kiến, quay lưng bỏ đi.
Vân Lưu Tông
Linh Dược Hiên.
Chưởng quầy kinh ngạc nhìn đống nguyên liệu yêu thú trên quầy, không phải vì nguyên liệu có vấn đề, mà là người bán nguyên liệu thực sự quá kinh nhân, nếu như là một Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì,kiếm được từng ấy nguyên liệu yêu thú, không có gì đáng ngạc nhiên, mấu chốt là đối phương chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín trung kì tu vi.
- Nguyên liệu Chu Hồng Giáp, chín trăm lạng, nguyên liệu Rết Liệt Địa, một ngàn hai trăm lạng, nguyên liệu Xích Luyện Điểu một ngàn ba trăm lạng, nguyên liệu Địa Khôi Xà, tám trăm lạng,... nguyên liệu Yêu thú hổ lang, một ngàn một trăm lạng, tổng cộng hai vạn tám ngang tám trăm lạng bạc.
- Lão chưởng quầy, toàn bộ đổi thành kim phiếu, ngoài ra cho ta hai lọ Tăng Khí đan.
....
từ Linh Dược Hiên đi ra Hoàng Minh tiến về chỗ ở.
Lúc về đến tiểu viện độc lập, trời đã về khuya, mặt trăng sáng vằng vặc từ từ nhô lên.
Hoàng Minh đầu tiên đi tắm, tẩy hết phong trần trên người, sau đó khoanh chân ngồi trên giường, chuẩn bị luyện hóa Tăng Khí đan mới có được thành nội khí tự thân.
Ầm ầm.
Thế giới bên trong cơ thể dường như truyền đến một tiếng nổ mạnh, Tăng Khí đan hóa thành nguyên khí thuần túy, truyền vào tứ chi bách mạch, cùng nội khí dung hòa làm một.
Một canh giờ đã trôi qua.
Hoàng Minh mở to hai mắt, tinh mang sắc bén lóe lên rồi biến mất.
Hắn lại nhắm mắt, tập trung tinh thần tiến vào thần thức, trong mấy ngày nay, Hoàng Minh phí không ít công sức tìm hiểu thanh hắc kiếm.
Hắn phát hiện, chỉ cần trong đầu ý đến tia kiếm ý kia, thanh hắc kiếm lập tức phát ra một ta kiếm ý khác, kiếm ý chém đôi thân thức, khuôn mặt Hoàng Minh hiện lên nét đau khổ, hắn vội vàng thi triển Vô Niệm Thần Pháp nhanh chóng tu bổ thần thức, rồi lại tìm hiểu kiếm ý.
Đến nay tuy chưa lĩnh ngộ được kiếm ý, nhưng tựa hồ kiếm thuật Hoàng Minh càng ngày càng sắt bén, giúp hắn luyện thành Thái Cực Kiếm pháp.
Ngoài ra, chỉ cần ý niệm hắn vừa động, thanh hắc kiếm lập tức xuất hiện trên tay, biến thành thanh kiếm cũ kĩ có chút rỉ sét.
Hoàng Minh cầm kiếm đi ra khoảng sân, ánh trăng chiếu xuống biệt viện, Hoàng Minh thi triển bộ pháp, nhảy lên nóc nhà sau đó trực tiếp nằm xuống, ngắm trăng.
Lúc này trong đầu hắn xuất hiện một gương mặt thiếu nử, Hoàng minh lẩm bẩm nói:
"Tuyết Linh, cái tên thật đẹp a"
Ngay lúc này biến dị xảy ra.
Một luồng gió mạnh quỷ mị xẹt qua người Hoàng Minh, hắn chưa kịp phản ứng đã thấy nhẹ hẫng, hắc kiếm trong tay bị mất.
- Là ai?
Hoàng Minh ngẩng đầu nhìn lên.
Một cái bóng đen nhanh nhẹn nhảy nhót trong rừng cây, tay múa may hắc kiếm của Hoàng Minh.
Đuổi theo!
Cướp lại Hắc kiếm!
Hoàng Minh không nghĩ nhiều, bản năng nhấc chân chạy theo.
Bên tai là tiếng xé gió vù vù, hai hàng cây cối nhanh chóng thụt lùi.
Lần đầu tiên Hoàng Minh biết chỉ dựa vào lực lượng cơ thể có thể chạy nhanh như vậy, một bước nhảy xa bốn, năm thước, trong một giây có thể chạy ra năm, sáu chục thước, tốc độ hơn đa số huyền công khinh thân hạ phẩm nhân giai.
Nhưng bóng đen trước mắt luôn cách Hoàng Minh hai mươi thước.
Đến tận bây giờ Hoàng Minh vẫn không thấy rõ người cướp đi hắc kiếm của hắn là ai, thậm chí không phân rõ bóng đen đó là người hay động vật.
Bởi vì bóng đen quá nhanh nhẹn.
Bóng đen như yêu thú khỉ đã thành tinh trong rừng cây.
Không biết Hoàng Minh đuổi theo bao xa, dốc bằng phẳng thành đường núi gập ghềnh, hai bên xuất hiện vách núi, từng cây cổ thụ đứng thẳng, rừng đá bắt đầu xuất hiện.
Huyền khí hạ đan điền trong người Hoàng Minh bị kích thích rít gào lao nhanh trong đệ nhất kinh mạch võ đạo thủ thiếu âm đệ nhất kinh.Trong hai huyệt khiếu thần hải, mệnh tuyền, huyệt khiếu xoay tròn mỗi giây hai mươi mốt vòng liên miên cung cấp lực lượng mới cho Hoàng Minh.
Mắt thấy một nén nhang qua đi nhưng không thể rút ngắn khoảng cách với bóng đen trước mắt, Hoàng Minh nhíu mày, nhận ra có điều không thích hợp.
Hoàng Minh ngừng bước.
Không thể tiếp tục đuổi theo.
Quân tử không đứng trong nguy hiểm!
Chuyện này có vẻ quái dị.
Nói không chừng đây là âm mưu gài bẫy Hoàng Minh. Vì một thanh kiếm mà đánh mất tính mạng thì thật là ngu.
Trong phút chốc bóng đen biến mất trong màn đêm.
Hoàng Minh quan sát một lúc phát hiện hắn chạy nhanh đi tới khu vực bậc hai sơn môn Vân Lưu Tông, một khu vực vách đá nổi tiếng hiểm trở.
Nơi này hiếm có dấu chân người, núi um tùm, sương mù lượn lờ. Dưới ánh trắng trông có vẻ hẻo lánh, vắng vẻ,
Gió đêm lạnh lẽo như đao cắt vào mặt.
Đêm tối âm u dễ khiến người không thấy an toàn.
Hoàng Minh không chút do dự xoay người đi.
Chính lúc này...
Một thanh âm trêu chọc bất mãn không chút báo hiệu vang bên tai Hoàng Minh:
- Này, tiểu tử nhà ngươi sao gan nhỏ quá vậy?
Hoàng Minh giật nảy mình.
Giống như bị người gõ một búa vào tim.
Hoàng Minh nhảy cẫng lên cao bốn, năm bước. Hoàng Minh né sang một bên, ở trên không trung kích thích huyền khí băng sương phong sương, cực kỳ cảnh giác ngoái đầu nhìn.
Chỗ Hoàng Minh từng đứng trống trơn không một bóng quỷ.
- Như thế nào? Không lẽ mình bị lãng tai?
Hoàng Minh sợ hãi nổi da gà.
Mới rồi rõ ràng Hoàng Minh nghe có người nói chuyện sau lưng, người đâu?
Khi Hoàng Minh nghi ngờ thì thanh âm kia lại vang lên sau gáy hắn.
- Ui chà, tiểu tử phản ứng khá nhanh.
Hoàng Minh cảm giác hơi thở người nói chuyện phả vào gáy.
Hoàng Minh giật mình kêu lên:
- Tổ cha nó!
Hoàng Minh giật mình quá buột miệng chửi thề, trở tay vỗ một chưởng, trong không khí đột ngột rét lạnh, mấy trăm bông tuyết băng giá sáng long lánh bắn bốn phương tám hướng.
Ai biết một chưởng này vẫn đánh hụt.
Thanh âm kia lại vang lên:
- Ha ha ha ha ha ha! Không bắt được ta, ngươi không bắt được ta!
Kinh khủng nhất là Hoàng Minh cảm giác có người luôn sát sau lưng hắn, khi nói chuyện hô hấp phả vào da nhưng hắn không bắt được kẻ đó.
- Là người hay quỷ?
Hoàng Minh xoay tròn bảy trăm hai mươi độ.
Hoàng Minh vẫn không thấy gì cả.
Gặp quỷ?
Hay là cao thủ tuyệt thế?
Hoàng Minh nói:
- Nếu các hạ không xuất hiện thì ta đi đây.
Hoàng Minh co giò lấy hết sức bú sữa mẹ chạy nhanh hướng tĩnh xá, một hơi ra xa mấy ngàn thước.
Thanh âm kia lần thứ hai truyền đến:
- Thôi, không hù dọa ngươi nữa, gan bé quá.
Hoàng Minh chợt cảm giác bị người nhấc bổng lên như túm cổ gà, hai chân cách mặt đất bay nhanh ra sau như cưỡi mây lướt gió. Hoàng Minh không thấy rõ phong cảnh, gió vù vù thổi vào miệng.
Không biết trong khoảnh khắc đã bay bao xa, thật như đang bay lượn. Hoàng Minh chưa kịp quyết định la cứu mạng thì kết thúc chuyến bay.
Hoàng Minh cảm giác hai chân chấm đất, phát hiện đứng trên vùng núi cheo leo không biết tên.

Chương mới hơn