Chương 13: Thanh kiếm kì lạ (Thượng)

Kiếm Minh

Chương 13: Thanh kiếm kì lạ (Thượng)

Bóng đêm phủ xuống, Vân Lưu sơn tịch mịch,
Quảng Trường cách chỗ ở khá xa,sinh hoạt trong núi cũng tương đối khô khan, ngoại môn đệ tử đều hội tụ tán gẫu giải trí sự kiện thí luyện,Nội môn đệ tử, đại đa số thời gian đều dành cho tu luyện, ở một mức độ nào đó, áp lực sinh tồn đối với nội môn đệ tử nhỏ hơn ngoại môn đệ tử. bọn họ cần phải nỗ lực tu luyện, từ đó có thể tham gia Thú Yêu.

Trong vòng mười năm, một đại môn mái nếu trong môn phái không có người tham gia thú yêu sẽ nhanh chóng tiêu vong, đây là thường thức.Đây là đặc trưng của những đại môn phái chúng thường thường rất hưng thịnh. là những môn phái có truyền thừa lâu dài, chúng là những con quái vật khổng lồ.

Việc này cũng không dính dáng tới Hoàng Minh, hắn là đệ tử ngoại môn không quan hệ gì đến nhiệm vụ Thú Yêu hết.
Trong bóng đêm, hắn đi một mình trên sơn đạo. qua mấy đời kinh doanh, dã thú hung mãnh nơi Vân Lưu sơn môn đã sớm biến mất, cũng không cần bận lòng vấn đề an toàn.
Từ khi hắn mở mắt đến nay, luôn luôn phải cần cù cố gắng, ý chí càng phải kiên định, nhịp chân cũng rảo bước nhanh hơn.
Môn phái cũng không có cho hắn bao nhiêu ưu đãi, nhưng, hắn đã có thói quen phải sống ở đây,có chút khổ cực, nhưng cũng là cuộc sống an dật.
Cố gắng tu luyện thật tốt, cố gắng sống thật tốt, phụ thân đã dặn đi dặn lại những lời này trước khi hắn rời đi, giấc mơ lặp đi lặp lại, khuôn mặt vĩnh viễn kiên nghị kia, tựa hồ đều muốn nói cho hắn vững bước yên tâm tu luyện, tu luyện vì phụ thân, tu luyện vì gia tộc, cuối cùng là tu luyện vì để cho mình có thể đi đến đỉnh phong của thế giới này.
Ngoài chuyện khổ cực tu luyện ra, đối với cuộc sống hiện tại hắn tương đương hài lòng,
....
Rất nhanh, hắn đi tới chỗ tu luyện của mình,
Tốc độ rút kiếm so với lúc trước đường kiếm càng trở nên ngưng trọng, lại có một mảng lớn nội khí được xoay vòng, dấu hiệu sắp đột phá.
Bỗng nhiên lúc này, dưới hồ nước có thứ gì đó phát ra ánh sáng lập lòe,
Hoàng Minh tiến đến quan sát, lúc này nước dưới hồ tựa như đã bị đóng băng một mảng lớn. Hình như đó là một thanh tiểu kiếm màu đen:
- Là bảo vật sao?
Hoàng Minh thò tay xuống hồ nước, một cảm giác lạnh thấu xương xuyên qua lớp da, hắn nhấc tay lên, tựa như chỉ là ảo giác a.
Sao trên trời sáng ngời, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ tĩnh lặng,
ùm.
Hoàng Minh cởi bỏ y phục, nhảy xuống hồ, bơi đến thanh tiểu kiếm kì lạ.
càng tiến đến gần, cảm giác lạnh buốt càng lan tràn, cách thanh kiếm ba tấc, một luồng kiếm ý xông thẳng đến đầu hắn, làm hắn hoảng sợ ngất xỉu.
lúc tỉnh dậy, Hoàng Minh nhìn quanh căn phòng, bên cạnh chiếc bàn có một thân ảnh đang ngồi thẳng lưng.
- Hoàng Minh ngươi không sao chứ.
Hoàng Minh cố gắng ngồi dậy, cảm nhận thân thể một chút, cũng không có mất miếng da nào a, tia kiếm ý kia???
- Ta không sao, là ngươi đã cứu ngươi sao?
Hoàng Minh nhìn qua Diệp Trần
- Ân ta thấy ngươi đang nổi lềnh bềnh trên hồ nước, cứ nghĩ là ngươi đã chết rồi chứ, ai ngờ tiểu tử ngươi phúc lớn mạng lớn a.
- Nếu ngươi không việc gì vậy hãy nghỉ sớm đi, ta đi luyện võ kĩ mới đây, hắc hắc.
- Ân
Nằm trên giường, một màn hung hiểm tối qua lướt qua trước mắt hắn,hốt nhiên nghĩ tới tia kiếm ý, tựa hồ chém lên đầu mình, hình như thanh tiểu kiếm đen chui vào trong ý thức hải của mình, hắn vội vàng kiểm tra, nó vẫn bồng bềnh trong ý thức hải của hắn, không có động tĩnh gì cả,hắn thở dài một hơi, vô luận hắn dùng biện pháp gì, thanh tiểu kiếm đen đều không chịu ảnh hưởng.
Hắn có chút lo lắng, thanh tiểu kiếm đen nhìn qua không phải thứ tốt, đột nhiên chạy tới trong thức hải của mình, khẳng định chả phải chuyện tốt đẹp gì.
Nếu không qua một thời gian nữa, đi tới y quan xem sao?
Hắn tùy ý suy nghĩ, nửa đêm bừng tỉnh, hắn không chút buồn ngủ. Thanh tiểu kiếm đen bị hắn ném qua bên, trong tình cảnh không nghĩ ra biện pháp, bận lòng chỉ vô ích.
Bởi tu vi giới hạn, thức hải của hắn không lớn, trừ thanh tiểu kiếm đen, trống không chẳng có thứ gì.
Suy nghĩ lại suy nghĩ, hắn đột nhiên nhớ tới kiếm ý ngang trời xuất thế đó, Sức chấn nhiếp của kiếm ý quá lớn, thật sâu đậm trong đầu hắn.Dưới đạo kiếm ý đó, vạn vật thần phục, mình như một con kiến bé nhỏ mà thôi.
Nhưng lúc này, biến cố chợt sinh!
Thức hải của hắn, một kiếm ý trắng muốn lẫm liệt, không chút dấu hiệu thăng không xuất hiện.
Hoàng Minh cứng đờ, hai mắt lồi ra, hô hấp đình chỉ.
Qua hồi lâu, thân thể lạnh lẽo mới dần ấm áp trở lại, hai mắt dần khôi phục thanh minh, hắn thở ra một hơi dài, mắt tràn ngập sợ hãi.
Tại sao lại thế?
Vừa rồi một đạo kiếm ý xuất hiện, giống hệt như đạo kiếm ý khủng bố tối qua!
Không chút phòng ý, kiếm ý cơ hồ chém ý thức hải của hắn thành hai nửa, kiếm ý uẩn hàm sát cơ thuần túy, lẫm liệt, trực tiếp khiến hắn mất đi hô hấp, khí quan toàn thân đều đình chỉ hoạt động!
Hắn còn sợ hãi, không hiểu tại sao lại thế.
Làm sao có thể!
Thanh tiểu kiếm đen lưu trong ý thức của hắn làm hắn sợ hãi vô cùng, hiện tại lại thêm một đạo kiếm ý!
Không đúng!
Lúc trước mình kiểm tra, cũng không phát hiện đạo kiếm ý!
Lui ra từ thức hải, hắn tỉ mỉ nhớ lại hết thảy quá trình xuất hiện kiếm ý. Lúc này mới phát hiện, thời gian kiếm ý xuất hiện là lúc thanh tiểu kiếm đen tiến vào thức hải của mình.
Một cách nghĩ lớn mật đột nhiên phun trào trong đầu hắn.
Chẳng lẽ đạo kiếm ý này là thanh tiểu kiếm đen phóng ra sao?
Cách nghĩ khó tưởng tượng này, tự nhiên nổi lên, xua mãi không đi.
Thức hải lại khôi phục một vùng hư không, thanh tiểu kiếm đen tự do trôi nổi trong thức hải cô tịch phiêu phù. Hoàng Minh có chút do dự,kiếm ý quá mạnh, một lần vừa rồi đều xung kích tâm thần của hắn quá mạnh.
Nhưng sự tò mò theo suy nghĩ rất nhanh chiếm thượng phong, hắn cắn răng!
Liều!
Đối với thanh tiểu kiếm đen, hắn lại tập trung hồi tưởng lại kiếm ý.
Tê!
Một đạo kiếm ý lạnh lẽo trắng muốt như ngân luyện bắn ra!
Phốc!
Hoàng Minh cứng đờ, phun ra một ngụm máu tươi.
Khoảnh khắc sau, "Ha ha ha ha!" Tiếng cười lớn vang vọng khắp tiểu viện, Hoàng Minh miệng đầy máu tươi, vô cùng kinh khủng, mặt hớn hở như điên.
Quả nhiên là thanh tiểu kiếm đen!! Kiếm ý là nó thả ra!
Lần này có chuẩn bị, hắn thấy rất rõ ràng. Không những như thế, hắn còn phát hiện, kiếm ý này hoàn toàn khác biệt so với hắn nhìn thấy trước đây, không, phải nói là, càng rõ ràng! Cũng chính vì thế, uy lực của nó lại triển hiện ra không chút nghi ngờ, tâm thần giòn yếu của Hoàng Minh sao có thể ngăn cản được kiếm ý bá đạo xung kích? Lập tức thụ thương hộc máu.
Nhưng dù chịu thương, Hoàng Minh vẫn cười ha hả.
Nếu như hiểu được kiếm ý này…
Trước tối qua, hắn không chút mơ tưởng tới kiếm ý,. Nhưng, tối qua, kiếm khí lẫm liệt thuần túy trồng xuất trong lòng hắn một hạt giống, một hạt giống hứng thú với lực lượng.
Nhưng Hoàng Minh rất nhanh thoát khỏi cảm giác mừng rỡ đó. Kiếm ý bá đạo vô cùng, vượt xa sức chịu đựng của hắn.
Trong đầu lại đau nhức, liên tục hai lần chịu kiếm ý xung kích, tâm thần của hắn đã thụ thương. Tuy nhiên, nhớ lại cảm giác toàn thân bị đông cứng, sự thống khổ khi thức hải bị chém làm đôi, mặt hắn trắng bệch.
Tham ngộ kiếm ý này tự nhiên có nhiều chỗ tốt, nhưng, cũng phải trả giá lớn.
Tâm thần thụ thương, so với các loại thương tổn khác càng khó trị.
Đầu đau nhức khiến hắn rung động bất thường, Hoàng Minh ôm đầu kêu lên đau đớn, thần thức hắn thụ thương.
Thống khổ lớn nhất của nhân sinh là trên trời rớt xuống một tuyệt thế mỹ nữ, đồng thời còn rơi xuống một ác đồ thủ hộ mỹ nữ.
Thống khổ càng lớn hơn là, vừa thấy được dung nhan của tuyệt thế mỹ nữ, lại bị ác đồ đá một cước trúng nơi yếu hại.
Hoàng Minh than thầm, tu bổ thần thức là vấn đề cấp bách nhất trong thời điểm hiện tại. Nhưng, đối với một tu giả tu vi chỉ luyện khí tầng chín, tu bổ thần thức là một vấn đề xa xa vượt quá phạm vi năng lực của hắn.
Thật đau!
Rất giống như trong nơi sâu nhất của não bộ bị người ta cắt một đao, chỉ một lúc, hoàng minh sắp điên rồi.
Ôm lấy đầu ngồi trong phòng, thống khổ rên rỉ.
hoàng minh rất muốn khóc lớn, ôm lấy đầu, cơ hồ hắn dùng phương thức leo để tới được bồ đoàn trong tĩnh thất.
Hy vọng duy nhất hiện tại của hắn là đả tọa có thể giảm bớt thống khổ. Rất nhanh, hiện thực tàn khốc đánh tan một chút hy vọng cuối cùng, vô luận hắn chuyển vận linh lực thế nào, đau nhức mà nguyên thần truyền tới đều không chút giảm sút.
Người như bị chia thành hai, nhưng sự thật là toàn thân vẫn hoàn hảo.
Hắn ôm lấy đầu, lăn lộn kêu rên, dần dần, tiếng kêu càng lúc càng nhỏ.