Chương 6: Luyện kiếm dưới nước

Kiếm Minh

Chương 6: Luyện kiếm dưới nước

Hôm đó Hoàng Minh sau khi đứng tấn xong nhíu mày.
Sức lực thân thể Diệp Trần thật mạnh, sức lực bản thân hắn vẫn chưa ổn định.
Nhìn bốn phía xung quanh, Hoàng Minh hai mắt sáng lên nhìn qua tảng đá lớn nặng gần năm mươi cân.
Cử tạ nâng cao lực cánh tay, nhưng lại khiến cơ bắp bị hỏng, động tác sau này không linh hoạt, áp lực di chuyển, dễ dàng luyện cho từng khối cơ bắp trong từng cơ thể, rõ ràng rất có hiệu quả cho việc tôi luyện sức chịu đựng.
Vân Lưu sơn có tòa Trắc Phong, diện tích chiếm vài chục dặm, trừ nữa trên sườn núi xếp đầy những kiến trúc, những nơi còn lại bằng phẳng không một bóng người, đương nhiên dưới chân núi có một lượng lớn đệ tử Vân Lưu Tông trấn thủ, người ngoài không dễ vào được.
Trên sườn núi, một thiếu niên vác trên người một tảng đá to,người hắn không hề có nội khí ba động, nói cách khác, hắn căn bản không dùng nội khí phụ trợ, bằng sức lực thân thể mang hòn đá trên người, chạy băng băng qua.
- Nhìn kìa, đó có phải hoàng minh không?
- Đúng vậy, tên tiểu tử này bị điên sao, không luyện võ tử tế lại mang hòn đá trên người chạy bộ.
Vân Lưu Tông có năm ngàn đệ tử ngoại môn, năm trăm đệ tử nội môn, phần lớn mọi người đều không an tâm ngồi lại trong sân, mà thích như Hoàng Minh, chạy ra một góc vắng vẻ nào đó tu luyện nội khí, cũng có một số người tìm bạn đồng hành tu luyện, bình thường có thể cùng nhau luận bàn.
Hoàng Minh không buồn chớp mắt, chẳng thèm để tâm những lời trêu chọc xung quanh.
Nhưng có những rắc rối tránh cũng không tránh được a.
Một bóng người đột nhiên nhảy ra, chặn ngang đường hắn:
- Hoàng Minh, ngươi luyện như vậy không được đâu.
Thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi.
Hoàng Mình bước lên:
Tân Kiệt, có gì chỉ giáo không?
Thiếu niên lực lưỡng tên gọi tân kiệt, cùng là đệ tử ngoại môn như Hoàng Minh, chỉ là tu vi cao hơn hắn một chút, Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy, sở trường thể tu,nóng tính chưa lửa, một câu không hợp liền ra tay đánh người.
Nói về thể tu thì phải hỏi ta a, nhìn ngươi tu luyện thế này, ta dùng ba phần lực lượng là có thể đánh ngươi thành bộ dáng con chó chết.
Lúc này có một đám thiếu niên bắt đầu chú ý sự việc bên này, cả đám nhao nhao vây quanh, tạo thành một cái vòng nhỏ.
Hoàng Minh cười lạnh, hắn tuy rằng chuyên tâm tu luyện tránh việc thị phi, nhưng đối phương đã tìm đến, đương nhiên mình không thể bỏ qua.
- Vậy sao? Vậy ngươi nói phải thế nào?
Hoàng Minh ném tảng đá xuống, giơ ra bộ mặt tức giận.
- Nếu nói kỹ năng luyện thể, vậy để ta vậy ngươi a.
Tân Kiệt lao lên, bàn tay to lớn như một tấm sắt chém thẳng xuống, tiếng gió trong không khí rít lên.
Nhìn qua một quyền tràn ngập bá khí của đối phương, Hoàng Minh nét mặt bình tĩnh, cũng không tránh né, huyền kiếm giơ lên, lựa chọn lấy cứng đối cứng.
Bang!
- Sao lại có thể, nội khí của hắn rõ ràng không bằng ta, sao có thể chặn được một quyền của ta, đúng là gặp quỷ.
Tân Kiệt lập tức nhận thấy có điều bất ổn, bất chấp sơ hở trên người, tay phải hóa quyền, bổ ngang.
Thế nhưng Hoàng Minh đã thoáng phát hiện ra điều đó, trước khi quyên mang vung đến, tay phải hắn trở ngang trường kiếm, khí thế bá đạo, đánh thẳng vào ngực Tân Kiệt.
rắc một tiếng, Tân Kiệt thổ máu, hai chân rời đất bay ngược ra sau, lăn mấy vòng liền rồi mới đứng lên, toàn thân ủ rủ.
Lần thì tất cả mọi người đều kinh ngạc, một người uy mãnh nổi tiếng như Tân Kiệt, lại bị một kiếm của Hoàng Minh đơn giản đả thương. hơn nữa tư thế rất thảm, chẳng khác nào một con chó chết.
chỉ có Hoàng Minh biết đã xảy ra chuyện gì, nội khí của tân kiệt cao hơn hắn, nhưng để lộ ra quá nhiều sơ hở, đó là nhược điểm võ kĩ không tinh.
Hoàng Minh thống khổ miễn cưỡng chống đỡ chiêu đầu tiên, lại lấy tiên phát chế nhân, một kích toàn lực, đối phương hạ bàn bất ổn, một kiếm như gió phát ra, đó là ưu điểm của tốc độ.
- Xem ra phương pháp tu luyện của ngươi mới là không đúng a.
Nói xong hoàng minh lại nhất tảng đá, tiếp tục chạy bộ, phía sau hắn.
- Thật không dám tin, Hoàng Minh lại thắng Tân Kiệt a.
- Nguyên nhân rất đơn giản.
Người thiếu niên với vóc dáng khỏe mạnh, bộ dáng bình thản sau một hồi trầm tư.
- Liệt Phong Kiếm Thức của Hoàng Minh đã đạt tới cảnh giới cực cao, trong cương có nhu.
Có người lại hoài nghi hỏi:
- Sao ngươi lại biết.
Người thiếu niên cười nhạt, khẽ nói.
gia gia ta từng nói qua, trong cương có nhu mới là con đường vũ kĩ cương mãnh nên đi, một kiếm đánh bay tân kiệt của hoàng minh nhìn có vẻ dũng mãnh nhưng kì thực là dùng kĩ xảo tá lực đả lực, đương nhiên, ta cũng phải phân tích kĩ lưỡng mới phát hiện ra điều này.
Nói xong thiếu niên quay đi, thì ra đó là Diệp Trần, bằng hữu duy nhất của Hoàng Minh.
Sơn đạo gập ghềnh, lồi lõm khó đi, mồ hôi ướt lưng, Hoàng Minh chạy mười mấy vòng quanh núi, đi tới một cái thác nước.
Ùm!
Ném tảng đá xuống nước, Hoàng Minh cởi bỏ quần áo nhảy ùm xuống nước.
Luyện kiếm dưới nước khó hơn trên mặt đất gấp trăm lần, áp lực khổng lồ dưới nước làm hắn kinh ngạc hoảng sợ.
Khí trầm đan điền, Hoàng Minh vững vàng đứng thẳng dưới đáy hồ, tùy ý múa kiếm, Sóng ngầm tuôn trào, tốc độ chỉ bằng ba phần bình thường.
Nhưng rất hợp ý hắn, nếu không hắn đâu cần xuống dưới hồ luyện kiếm.
Nước hồ đục ngầu, ầm ầm xoáy vòng, giống như bên trong đang giấu một con quái vật nào đó, đập phá lung tung, chuẩn bị từ dưới nước trồi lên.
Trong hoàn cảnh áp lực đó, Hoàng Minh cảm giác xương cốt cơ bắp toàn thân đều đang ra sức vận động, chống lại dòng nước đục ngầu, hơn nữa dần dần tập hợp thành kiếm kình, nâng cao hiệu quả xuất kiếm.
Không biết được bao lâu thời gian, hắn không nín thở thêm được, đành phải từ dưới nước ngoi lên.
Hộc hộc hộc..
Hoàng Minh há miệng thở dốc, thầm nghĩ trong lòng.
Luyện kiếm dưới nước quả nhiên hiệu quả, làm ít công nhiều, không biết bao nhiêu người biết phương pháp này.
Hôm sau, hắn lại đến, bất quá lúc này nhiều thêm một người, đó là Diệp Trần.
Cả hai cùng luận bàn, cùng nhau tu luyện.
Một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, gương mặt anh tuấn tay cầm trường kiếm, kiếm quang chợt hiện, như cơn gió thổi qua, biến ảo kì diệu.
Đối diện hắn có một thiếu niên khuôn mặt khôi ngô, dáng người lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm đại đao, đao quang chợt hiện, kim quang lấp lánh..
Hai người thoáng giao thủ với nhau gần hai trăm hiệp, bất phân thắng bại.