Chương 5: Liệt Phong Kiếm Thức

Kiếm Minh

Chương 5: Liệt Phong Kiếm Thức

Hít sâu một hơi, Hoàng Minh bắt đầu quá trình tu luyện gian khổ.
Vận khí, vung kiếm, thu kiếm.
Một ngày này, Hoàng Minh luyện đi luyện lại bộ Cửu Kiếm Thức, một chiêu lại một chiêu, kiếm quang lập lòe khiến người ta hoa mắt chóng mặt, không thể nắm bắt, hai chiêu "Bát Kiếm Tầm Thức" cùng "Cửu Kiếm Toái Mang" luận uy lực đạt đến trung cấp hạ phẩm công pháp, là sát chiêu mạnh nhất của hắn.
Buổi sáng đến buổi tối trở về, không hay không biết ba ngày thời gian trôi qua.
Bên thác nước cao, bóng người luyện kiếm, kiếm quang lập lòe tràn ngập lân quang như hoa trong nước, chợt nhanh lại chậm, liên miên bất tuyệt.
Vút..Vút...Vút...Vút..
Tảng đá như một khối gỗ mục bị những kiếm quang cắt thành nhiều mảnh bắn văng tung tóe.
- Cuối cùng cũng luyện thành.
Nội khí hao hụt khiến Hoàng Minh người bết mồ hôi, nhưng hắn cũng thật cao hứng,
hài lòng nhìn qua những tảng đá vụn, mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
"Cửu Kiếm Thức" thức sau so với thức trước thật khó kết hợp, cuối cùng Hoàng Minh tốn mất ba ngày thời gian mới được công đức viên mãn, ngoài ra, ba ngày khổ luyện giúp nội khí trong đan điền hắn tiến triển rất nhanh, càng thêm tinh thuần, nội khí linh hoạt mau lẹ hơn trước nhiều.
Hôm sau, Hoàng Minh như thường lệ lại đến luyện công nhưng không giống trước kia, hôm nay hắn chính thức luyện Liệt Phong Kiếm Thức.
Liệt Phong Kiếm Thức tổng cộng chỉ có sáu chiêu, kiếm nhanh như gió, giống như di thế độc lập cô phong, nhanh đến mức khiến người ta không khỏi rùng mình, mọi sơ hở bí ẩn của đối phương cơ hồ như bị nhìn thấu.
Nhìn qua thức thứ nhất ghi chép trong bí tịch, trong đầu Hoàng Minh bắt đầu có nắm bắt đại khái, loáng thoáng trong tâm tình hắn sôi trào.
Hoàng Minh tin, chỉ cần luyện xong Liệt Phong Kiếm Thức này, đối phó với người thực lực thấp hơn mình cơ hồ là miễu sát, đối phó với người thực lực cao hơn mình cũng có thể tìm ra kẻ hở, lấy yếu đánh mạnh, trừ phi đối phương kinh nghiệm phong phú nếu không cũng khó mà thoát dưới đường kiếm của hắn.
Ba tháng thời gian thoáng cái trôi qua.
Bên dưới thác nước, những giọt sương cuồn cuộn không dứt, thiếu niên tay cầm huyền kiếm xoay chuyển liên tục, kiếm quang lập lòe.
Cũng có thể là ảo giác, có lẽ do hoàn cảnh biển sương mù dày đặc, kiếm thế của thiếu niên lộ ra có thể nói là tuyệt đỉnh, như một cơn gió cao ngạo, rõ ràng đứng ngay trước mặt lại như đang ở rất xa, cảm giác xa vời khó nắm bắt ấy thoáng cái làm người ta kinh sợ ngây người trong chốc lát, chỉ chốc lát thôi, cũng đủ cho ngươi mất mạng dưới đường kiếm ấy.
Liên hoàn sáu kiếm đi qua, ánh mắt thiếu niên như điện, xuyên qua tầng tầng hơi nước, thân hình đột nhiên nhảy lên, linh động như gió, như từ trên cao ngự không lao xuống, chỉ thấy kiếm quang lập lòe, thân cây khổng lồ đối diện bị cắt một đường kiếm sâu hoắm, sạch sẽ linh hoạt, vô tình bá đạo.
Thu kiếm vào vỏ, thiếu niên tự nói một mình:
- Chẳng trách trưởng lão nói ta nên chọn kiếm pháp khác, thì ra Liệt Phong Kiếm Thức không chỉ là trung giai hạ phẩm kiếm quyết, bên trong còn ẩn chứa hàm ý thâm ảo, sớm vượt qua phạm vi vốn có.
Thiếu niên này dĩ nhiên là Hoàng Minh, ba tháng nay hắn một mực khổ tu, chỉ dựa vào khả năng lĩnh ngộ và sự cần cù chăm chỉ, đã tu luyện thành Liệt Phong Kiếm Thức.
Ngoài ra, bởi vì ba tháng không màng thời gian chuyên tâm tu luyện, nội khí trong người Hoàng Minh đã vượt qua Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu sơ kì, tiến bộ có thể nói là với tốc độ thần tốc.
- Phải đi trả bí tịch thôi.
Nghĩ đến môn quy nghiêm khắc, Hoang Minh không chút chậm trễ.
Trên đường trở về, tai Hoàng Minh khẽ động, hắn nghe thấy những tiếng quát từ xa vọng đến, cách đây chắc cũng phải một dặm, nhưng vẫn nghe thấy rất rõ, giống như âm thanh ngưng luyện và bạo phát trong nháy mắt.
Không nén được hiếu kì, Hoàng Minh cẩn thận lại gần.
Vượt qua vài bụi gai, leo lên sườn núi, hoàng minh đến sau một tảng đá lớn.
Thò đầu ra ngó, thứ đầu tiên hắn thấy là một khoảng rừng nhỏ, trên cánh rừng có một thiếu niên cường tráng, tay cầm đại đao, múa may không ngừng.
Từng giọt từng giọt mồ hôi vương trên người hắn, mỗi đao đánh ra bá khí đường hoàng, mang lại khí thế sắc bén.
- Là Diệp Trần, hắn cũng tới nơi này luyện công.
Nhìn thấy đối phương, Hoàng Minh liền tiến lại gần.
Vân Lưu Tông tông chủ và trưởng lão nội môn có đỉnh núi riêng của mình, những người khác muốn tu luyện võ học nhất định phải đi tìm một nơi thích hợp, chỉ là vân lưu sơn mặc dù lớn, nhưng địa điểm tuyệt vời để tu luyện lại có hạn, thông thường các đệ tử sẽ chọn một nơi vắng vẻ để tu luyện.
Trong mắt Hoàng Minh, Diệp Trần là một gia hỏa khá lợi hại, tên này vậy mà chạy đến đây tu luyện, nghĩ xong hắn tiến về phía Diệp Trần.
- Thật trùng hợp a Diệp Trần, ta cũng tu luyện gần đây, có muốn đấu một trận không?
Phía bên kia, Diệp Trần đang tu luyện quay lại nhìn Hoàng Minh, hắn thoáng kinh ngạc một phát rồi nói luôn mấy từ.
- Hảo, hảo a, gần đây Bá Vương Đao pháp của ta có chút tiến triển, đang muốn tìm một đối thủ, ngươi tới tốt a.
Hoàng Minh không ngừng sử dụng "Tuyết Phong Phi Bộ" cùng kết hợp với "Liệt Phong Thức" giơ lên thanh kiếm phát ra thức thứ nhất Liệt Phong Kiếm Thức đỡ chiêu.
Diệp Trần thấy thế vội giơ lên đại đao, đầu lưỡi chạm vào răng,bụng vận khí, hét ra âm thanh tăng cường uy thế, liên tục mấy đao bổ ra....
Một lúc sau, phía sau vách đá có hai thanh niên đang nằm trên mặt đất, miệng há thật to lấy hơi.
- Hôm nay đánh một trận thật là sảng khoái a
- Hảo a, Diệp Phong ngươi vậy mà thật lợi hại nha, lần sau lại đánh tiếp.
- Hắc hắc, ngươi cũng không biết Bá Vương Đao Pháp của ta là xếp trên mấy chục hạng đầu trong trung cấp hạ phẩm công pháp a.
- Được rồi, ta phải đi đây, tạm biệt.
Hoàng Minh vừa đi vừa suy nghĩ không bao lâu sau Hoàng Minh đã tiến vào Vũ Kĩ Các.
trưởng lão thủ các ngẩng đầu, vừa nhìn thì đã nhận ra Hoàng Minh, ý vị thâm trường nói:
- Thế nào, Liệt Phong Kiếm Thức vẫn chưa luyện thành đúng không? Bây giờ chọn kiếm pháp khác vẫn còn được đấy.
Hoàng Minh mỉm cười:
- Không cần đâu, đệ tử đến trả lại bí tịch.
- Được rồi, ngươi kí vào đây.
Ký tên xong, Hoàng Minh quay người định rời đi.
Thấy vậy, trưởng lão thủ các kinh ngạc hỏi:
- Còn hai tháng nữa mới đến kỳ thí luyện mộc nhân, tiểu tử ngươi không tiếp tục nỗ lực nữa sao?
Thí luyện mộc nhân là hạng mục thí luyện truyền thống của vân lưu tông, nửa năm diễn ra một lần, người tham gia là đệ tử ngoại môn, nếu vượt qua được chứng tỏ năng lực thực chiến cao. sẽ có những phần thưởng tương ứng với thành tích của đệ tử.
- Đệ tử nghĩ liệt phong thức đủ để ứng phó thí luyện rồi.
Hoàng Minh tự nhận hai tháng thời gian đủ để nâng nội khí trong người lên Luyện Khí Cảnh tầng tám hậu kì, đến lúc đó cho dù không vào được hạng mười, thì thứ tự cũng không thấp quá, đương nhiên hắn chưa từng kinh qua thực chiến, thực lực bản thân đạt đến trình độ nào cũng không rõ lắm.
Trưởng lão thủ các gật đầu một cách vô thức, sau đó ngạc nhiên nói:
- Hả, ngươi nói ngươi luyện thành Liệt Phong Kiếm Thức rồi? Sao có thế như vậy được?
- Tạm thời chỉ mới luyện được hình thái bên ngoài thôi ạ.
Nếu như đối phương biết mình không chỉ luyện thành Liệt Phong Kiếm Thức, mà còn ngộ ra ý cảnh tầng thứ vận khí chi pháp cao thâm trong đó không biết sẽ còn nghĩ gì nữa.
Không muốn để lộ quá nhiều Hoàng Minh nhanh chóng cất bước bỏ đi.