chương 4: Vũ Kỹ Các

Kiếm Minh

chương 4: Vũ Kỹ Các

Mặt trời dần lắng xuống, nhường chỗ cho vầng trăng cùng những vì sao đang sáng lấp lánh.
Chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai, chiêu thứ ba....
Chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai, chiêu thứ ba....
Hoàng Minh liên tiếp thi triển Cửu Kiếm Thức, chỉ thấy thanh kiếm dưới màn đêm linh động qua lại phản xạ lại ánh sáng của ánh trăng mờ sáng lấp lánh, cách đó không xa có một thác nước, dưới một khe suối nước chảy không ngừng, như lưu thủy hành vân liên miên bất tận.
Tương ứng với nó, nội khí trong cơ thể Hoàng Minh cũng từ từ gia tốc như nước chảy, hoàn thành một vòng rồi lại một vòng tuần hoàn nhỏ. Cuối cùng quay lại trong đan điền, rồi lại từ đó chảy ra, vòng đi vòng lại.
Ong!
Nghe tiếng động trong cơ thể, hoàng minh giật mình tỉnh lại, thu kiếm.
Luyện Khí Cảnh tầng thứ tư trung kì, không phải chứ. có phải ta đang mơ?
Nhưng rất nhanh, cơn nhức mỏi từ khắp cơ thể đã cho hắn biết mình thật sự không phải là mơ a!
Trên cánh tay phải, những vết tím bầm do luyện kiếm quá lâu,có những nơi sưng phù to ra, làm cho hắn đau đến muốn chết đi sống lại.
Hít! Đau chết ta mất a.
Hoàng Minh tự biết sức mình, từ Luyện Khí Cảnh tầng thứ tư sơ kì tiến vào trung kì ít nhất cũng phải tu luyện một tháng mới được.
Sự tình khác thường tất có quái sự, Hoàng Minh biết là có nguyên do gì đó gây nên sự biến hóa này.
Chỉ có điều nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không tìm ra nguyên nhân, nhưng bất quá hắn nghĩ đến một điều.
Vậy thì, chỉ có một cách giải thích duy nhất là do hắn luyện kiếm đi.
Còn chuyện nội khí tại sao lại tiến bộ cũng rất đơn giản, mọi người đều biết, nội môn tâm pháp "Vấn Thiên Công" là pháp môn tĩnh công, vũ kĩ là động công, hình thái hai bên tuy khác nhau nhưng một âm một dương một tĩnh một động kết hợp, luyện kiếm cũng là một cách tu luyện nội khí. Nhưng so sánh mà nói nội môn tâm pháp là dùng để tu luyện nội khí, còn vũ kĩ dùng để tấn công mục tiêu là chính, rèn luyện nội công là phụ.
Sau khi làm rõ mọi chuyện, Hoàng Minh cũng không nén nổi kinh hỉ mà nhảy cẫng lên bật cười ha ha.
Võ giả quan trọng nhất có hai điểm, một là thiên phú, tố chất thân thể tốt, hai là khả năng lĩnh hội mạnh, học nhanh.
Hoàng Minh hắn chỉ dùng một ngày thời gian luyện thành Cửu Kiếm Thức, điều này có ý nghĩa lực lĩnh hội của hắn mạnh hơn so với người thường.
Là điểm đầu tiên để vượt xa người thường trên phương diện tu luyện vũ kĩ, trợ giúp rèn luyện nội khí,sau này hắn chỉ cần luyện tập chăm chỉ các vũ kĩ cũng như là đang tu luyện nội khí a.
- Đúng là trời giúp ta, cứ duy trì tốc độ này, một năm sau đạt đến luyện khí kì tầng thứ tám không còn là mộng tưởng nữa. Con đường tu luyện gian nan vất vả, người có thiên phú dị bẩm có thể hai năm tấn thăng đến tầng thứ năm, nhưng hai năm tiếp theo chưa chắc lại có thể tăng đến tầng thứ tám, tầng thứ chín thứ mười cần thời gian cơ hồ là gấp đôi, mà đột phá từ Luyện Khí Cảnh đạt đến Ngưng Chân Cảnh khó lại càng thêm khó, lịch sử Hoàng gia chỉ có gia gia của hắn mới trở thành Ngưng Chân Cảnh năm hai mươi tuổi.
Tự biết không cần nhiều thời gian để lĩnh ngộ Cửu Kiếm Thức, hắn dự định sáng mai đi Vũ Kĩ Các một lần kiếm vài bộ vũ kĩ thích hợp.
Hoang Minh lột đồ, phi thẳng xuống thác nước ngâm mình dưới làn nước mát.
Hắn thỏa thích bơi qua bơi lại dưới làn nước trong, dù sao hắn cũng chỉ là một hài tử a.
....
Sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng, Hoàng Minh vội vã đi Vũ Kĩ Các.
Bí tịch trong Vũ Kĩ Các đa số là những mặt hàng đại chúng, tuyệt học chân chính chưa bao giờ được đặt ở đây, huống hồ với thân phận ngoại môn của hắn, chỉ có thể xem hạ cấp trung phẩm cùng hạ cấp hạ phẩm vũ kĩ bí tịch.
Ngước mắt nhìn lên, các loại vũ kĩ bí tịch cơ hồ khiến cho hắn hoa mắt chóng mặt.
Vũ Thiên Công, Địa Long Trảo,Thiên Tàm Cước,Liên Vân Chưởng, Tàng Vân Thối.... Phá Thiên Quyền, Kim Cương Quyết,...Thất Tinh Chưởng, Phong Bộ Quyết.

Chỉ riêng kiếm quyết thôi đã hai trăm cuốn, quyền pháp chưởng pháp mỗi loại trên hai trăm cuốn,ít nhất cũng là bộ pháp, chỉ có tám mươi bộ.
Đạp Phi Kiếm Pháp yêu cầu phải có khinh công cao, một chiêu một thức nhẹ nhàng như hoa, chân đập không trung, Thanh Phong Kếm Pháp hoa mỹ tuyết lệ, độ công kích cao,thích hợp với nữ đệ tử tu luyện, còn Liệt Phong Kiếm thức xếp trên mấy chục loại kiếm pháp khác, cần có lực lĩnh ngộ cao, kiếm pháp nhanh như gió sát khí hào hùng, tàn nhẫn bá đạo, Bá Vương Đao Pháp xếp trên mấy chục loại kiếm pháp khác, chiêu sau sắc bén hơn chiêu trước, khiến người ta thật khó chống đỡ.
....
Được rồi, chọn Liệt Phong Kiếm Thức.
Hoàng Minh suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định lựa chọn Liệt Phong Kiếm Thức cần có lực lĩnh ngộ cao, kiếm pháp nhanh như gió sát khí hào hùng, dù sao lực lĩnh ngộ của hắn cũng không bình thường, tu luyện kiếm pháp bình thường thật là lãng phí tài năng a, nên phải chọn thì chọn thứ tốt nhất.
Còn về bộ pháp hắn chọn Tuyết Phong Phi Bộ tốc độ như gió biến ảo khó lường, thiên hạ công pháp không gì là không phá chỉ có nhanh là không thể phá được.
Cầm hai cuốn bí tịch trong tay, Hoàng Minh tiến về chỗ trưởng lão đăng ký bí tịch.
- Ồ! Liệt Phong Kiếm Thức.
Trưởng lão nhíu mày, khuyên:
Người trẻ tuổi, ta biết ai cũng muốn tu luyện võ kĩ tốt hơn, nhưng tốt nhất là đừng vượt quá khả năng, phải từng bước từng bước đi lên, Liệt Phong Kiếm Thức này nhìn qua thì là trung cấp hạ phẩm bí tịch, nhưng độ khó thì cao hơn cả cao cấp hạ phẩm bí tịch, rất nhiều đệ tử ngoại môn không nghe lời ta khuyến cáo, cuối cùng uổng phí thời gian, cũng chẳng luyện ra được một chiêu một thức nào.
Hoàng Minh biết trưởng lão có ý tốt, mở miệng nói:
- Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, Liệt Phong Thức này rất khó luyện, những đệ tử có niềm tin sẽ tu luyện được.
Trưởng lão thủ các lắc đầu, các đệ tử trước đây ai cũng nói như ngươi a, đáng tiếc chỉ có tự tin không thì không đủ, mà thôi, ta cũng không có quyền bắt ngươi không được lựa chọn, hi vọng ngươi biết khó mà lui, đừng cố chấp quá.
Nói đến đây, trưởng lão nghiêm mặt lại nói:
- Quy định của Vũ Kĩ Các, không được bổn môn cho phép, không được tự ý truyền thụ công pháp cho người khác, nếu bị phát hiện phế bỏ tu vi, nghiêm trọng hơn là bị chém đầu, ngoài ra trong vòng ba tháng đưa bí tịch phụ bản về đây.
- Trưởng lão yên tâm, đệ từ đã rõ, nhất định không lấy tính mạng mình làm trò đùa.
Nhận bí tịch xong, Hoàng Minh rời khỏi Vũ Kĩ Các.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Minh mang theo huyền kiếm, tiến về phía thác nước, thác nước cao mấy trăm mét, bên cạnh có một sườn núi, quanh năm hơi nước bốc lên, cỏ cây nhuốm một màu xanh tươi.
Mất hơn nữa ngày, hắn mới tìm được một chỗ vắng vẻ thích hợp.
Thác nước rơi ùn ùn, bao quanh toàn là hơi nước trắng xóa, ánh nắng chiếu qua, tạo nên một ánh cầu vồng bảy màu xinh đẹp hữu tình. Nước từ trên cao rơi xuống tựa hồ thiên quân vạn mã, thỉnh thoảng lại tạo thành triều thủy cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại co vào mở ra, biến ảo vô thường.
Thế giới nhân gian danh sơn thắng cảnh mặt dù nhiều, nhưng vẫn thiếu chút tiên khí, chỉ có bảy đại tông môn cảnh đẹp, lại khiến người ta quên đi tất cả, toàn tâm toàn ý tu luyện võ học.
Hoàng Minh ngẩn ngơ ngắm nhìn thắng cảnh, hắn cho rằng trở thành cao thủ không bao giờ là chuyện đơn giản, nhất định phải vượt qua vô vàn mài luyện cùng vất vả.
Những kẻ ngày thường kêu gào ta đây chính là thiên tài, nhưng mấy ai sau này trở thành thiên tài thực sự, hầu hết đều là những kẻ nằm mơ giữa ban ngày a.