Chương 2: Cảnh còn, người đâu

Vu Kỵ

Chương 2: Cảnh còn, người đâu

Chương 2: Cảnh còn, người đâu


Đến khi mở mắt tỉnh dậy, hắn đã biến thành một cái hài tử, thế giới sống cũng đã thay đổi hoàn toàn,

Một người hiện đại, xuyên về cổ đại, muốn cố gắng thích nghi, nhưng vẫn rất khó khăn, cho đến một ngày, hắn phát hiện thế giới này chẳng phải thế giới bình thường, mà là thế giới tiên hiệp,

Tu chân cực thịch, yêu ma quỷ quái nhiều vô số kể, lúc đầu hắn vẫn ảo tưởng cùng mơ mộng, ảo tưởng rằng với kinh nghiệm sống và trí tuệ ở kiếp trước sẽ giúp hắn trở thành người đỉnh thiên lập địa,

Nhưng mà sự thật tàng khốc, thiên phú tu hành của hắn cực kém, năm 60 tuổi mới miễn cưỡng nhập đạo, qua hơn ngàn năm kinh lịch mới may mắn Kết Đan,

Cho đến hôm nay, hai trăm năm đến hiện tại, định phá đan kết anh, nhưng lại tử thân dưới lôi kiếp,

Haha, số mệnh thật sự rất trớ trêu,

Trên u thiên, lôi kiếp vẫn chưa dứt, mưa giông đã nổi lên, một đạo Lục sắc lôi hướng Lục Lục Lục mà đánh xuống, lúc nó gần tiếp xúc với cơ thể tàn tạ và già nua của hắn,

Đạo Bạch sắc lôi cũng theo đó mà đánh xuống, ngay khi nó lao xuống, thời gian bỗng dưng trì độn, đạo Lục sắc lôi cũng chạm chạp vô cùng mà tiếng lên,

Tốc độ của Lục sắc lôi chậm đến mức có thể xem nó như đứng yên, còn đạo Bạch sắc lôi vẫn cứ thong dong mà hướng xuống, roẹt một tiếng, nó phi đến chui vào cơ thể Lục Lục Lục,

Sau khi nó chui vào, thời gian mới trở lại bình thường, đạo Lục sắc lôi cũng theo đó mà chui vào,

Một đoạn lục sắc quang mang toả ra khắp cơ thể Lục Lục Lục, cơ thể hắn cũng biến thành lục sắc quang, nó tảng ra, sau đó tụ lại thành một cái kén nhỏ,

Sau đó nổ tung,

Khoảng thời gian diễn ra dường như vô cùng nhanh, nhưng cũng vô cùng chậm chạp,

Trong không gian linh thức, linh hồn của hắn lúc này đã bị đưa đến một không gian nào đó, không gian tối mịt mù, dường như không thể thấy bất cứ thứ gì,

Bỗng dưng một âm thanh u uất, trầm lặng vang lên: "Như ngươi thấy, ngươi đã chết."

"Linh hồn của ngươi sắp đi vào luân hồi, và quên hết tất thảy và sống một cuộc sống mới," Âm thanh kia nói tiếp.

"Nhưng mà ta có thể giúp ngươi, cho ngươi một lần bắt đầu lại, và vẫn giữ được ký ức của kiếp này,"

"Điều kiện của ngươi là gì?" Lục Lục Lục hỏi, vì hắn biết trên đời này làm gì có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống đâu, nếu có thì một là bẫy, hai là mồi,

"Giúp ta làm một nhiệm vụ, cho đến khi ngươi làm xong, thì sinh mệnh của ngươi mới chính thức thuộc về ngươi hiểu không." Âm thanh kia nói.

"Tất nhiên, đây không phải là câu hỏi, mà là thông báo, vì từ lúc ngươi bắt đầu đôn kiếp, sinh mệnh của ngươi đã không còn thuộc về ngươi nữa."

"Ta đã hiểu."

"Nhưng mà vì sao lại chọn ta?" Lục Lục Lục hỏi âm thanh kia, cũng đồng thời hỏi chính mình,

Âm thanh kia không trả lời, Lục Lục Lục mới thở dài một hơi, sau đó tự nói: "Để ta đoán thử, có lẽ có hai lý do đúng không? Hay là ba cái."

Âm thanh kia âm lãnh nói: "Thông minh quá sẽ bị thông minh hại đó, năng lực của ngươi hiện tại không xứng với những thông tin đó."

"Thế nhiệm vụ của ta là gì?" Lục Lục Lục hỏi.

"Từ từ rồi ngươi sẽ biết, haha, sau này ngươi sẽ đau khổ dài dài, nào, ta giúp ngươi đi một đoạn....

Ngày 6 tháng 7 năm 672, theo lịch Vân Nhia giới,

Hình Minh thành, Lục gia, truyền rằng có một câu chuyện lạ, vị công tử thứ 6 của Lục gia có số mệnh kỳ lạ cùng thần bí,

Ngày hắn sinh ra, tức 6 năm trước, vào ngày 6 tháng 6 năm 666, canh thứ sáu trong ngày, một đạo Lục sắc lôi từ trên trời mà đánh xuống phòng của mẫu thân hắn,

Đánh trúng cơ thề sơ sinh của hắn khiến con ngươi từ hắc sắc chuyển sang lục. Còn kỳ lạ hơn, trước khi mang thai hắn, vị phu nhân kia còn mang thai thêm năm người nữa, nhưng đều đã mất vì sinh non, và sảy thai,

Cũng đồng thời vào ngày hắn sinh ra, phụ thân hắn không biết vì cái gì mà qua đời, cái chết của phụ thân hắn vô cùng quỷ dị, không chảy máu, không đau đớn, khuôn mặt giống như vừa được siêu thoát, vẻ mặt của sự mãn nguyện,

Khiến ngày đại hỉ khi hắn sinh ra trờ thành ngày tang,

Vì sự tình quá mức thần bí cùng quỷ dị nên mẫu thân hắn không biết vì cái gì mà đặt cho hắn cái tên Lục Lục Lục, cái tên đặt biệt đối với hắn,

Chữ Lục đầu tiên, là họ của Lục gia,

Chữ Lục thứ hai nghĩa là sáu, vì lúc hắn sinh, thiên địa kỳ biến, thời gian sinh ra đều nằm trong số sáu, đồng thời cũng là vị trí của hắn trong những người con, cũng đồng thời muốn nhớ về sáu người thân thích đã mất mạng trước khi hắn sinh ra,

Chữ Lục thứ ba, là màu xanh của con ngươi hắn, cũng là màu xanh của lôi kiếp kia,

Cho đến hai năm sau khi hắn sinh ra, gia chủ phu nhân, tỷ phu của cha Lục Lục Lục, lúc bấy giờ mới hạ sinh người con thứ sáu, nhưng lại mất vì sinh non,

Trước sự tình đó Lục gia hạ nhân mới đi mồm năm miệng bảy, thêm mắm thêm muối vào để thổi phồng lời nguyền về chữ 'Lục'.

Cho đến hai năm sau, lời nguyền mới thổi phồng lên đến cực điểm, vị phu nhân gia chủ kia đã mang thai và sắp sinh thêm một hài tử nữa,

Lúc này vị gia chủ mới đưa ra quyết định, phong cho Lục Lục Lục làm lục công tử, đưa hắn đi vào chính gia, và cũng nhờ lần đó mà việc sinh nở của phu nhân lại vô cùng thuận lợi, sinh ra một vị tiểu thư lấy số là thất,

Lời nguyền càng ngày cũng càng phồng lên cao, nhưng sau đó cũng dần dần mà chìm xuống,

Cho đến hai năm sau, chính xác là hiện tại, và là hôm nay, ngày 6 tháng 6 năm 672 theo lịch của Vân Nhai giới,

Sinh nhật của Lục Lục Lục, cũng là ngày mà mẹ hắn trút hơi thở cuối cùng, Lục Lục Lục đưa hai tay lên, cầm lấy bàn tay gầy gò và xanh xao của mẹ hắn,

Mẹ hắn nằm trên giường, cơ thể không một chút sinh cơ, khuôn mặt tái nhợt lại có chút nổi hồng lên, vẻ mặt bình thản đến lạ thường,

Lục Lục Lục chẳng biết bây giờ hắn phải làm gì, thật sự hắn là một kẻ xuyên không đen đủi, mệnh khắc người thân, không thiên phú tu hành, không nơi nương tựa, cuộc sống thật đủ bất hạnh a.

Bỗng nhiên hắn hơi đơ người ra một cái, đôi mắt nhắm nghiền lại, cơ thể như muốn ngã xuống nhưng sau đó cũng trấn định lại, đôi mắt màu xanh lục đẹp tuyệt kia lúc này ánh lên một tia lục sắc quang mang,

Hắn đã sống lại, một lần trùng sinh về một ngàn hai trăm năm trước, tuy khó tin nhưng mà nó là sự thật,

Hắn lại nhìn mẹ hắn, sau đó lại nhìn xung quanh, trong một căn phòng đơn sơ và cũ kĩ, chỉ duy nhất hai con người tồn tại, hắn cười trong lòng: "Đám người kia thật đủ vô tình a, ngày mẫu thân ta qua đời cũng chẳng có một ai đến mà viếng thăm chứ đừng nói khóc thương,"

Hắn tĩnh người lại, Lục gia, không thể ở lâu, một phần vì nó không có lợi ích gì cho hắn, một phần vì nơi đây sắp gánh xuống một trận hạo kiếp, cả thành đều bị diệt, nhưng đó là chuyện của sáu năm nữa,

Còn bây giờ vẫn nên chôn cất mẹ hắn đàng hoàn thì hơn, hắn buôn hai tay ra khỏi bàn tay của mẹ hắn, hắn vốn định quay đi nhưng vẫn náng lại vài khắc để nhìn lại khuôn mặt của mẹ hắn, khuôn mặt hiền hậu, khả ải mà hơn nghìn năm qua hắn không thể nhìn,

Hắn đi đến một góc phòng, tại một cái bàn trang điểm chỉ có mỗi một chiếc gương, cùng một hộp phấn, và hai cây trâm cài, một bàn trang điểm đơn sơ đến cực độ,

Đối với nữ nhân, làm đẹp còn quan trọng hơn mạng sống, nhưng mà vì hoàn cảnh nên mẹ hắn chưa bao giờ chăm chút cho bản thân, hắn đưa tay xuống kéo ra cái hộc bàn,

Bên trong đó, một chiếc mặt nạ nhỏ nằm bên trong, chiếc mặt nạ chẳng hề tinh xảo, nhìn như một chiếc mặt của dã báo nhưng lại bị phẳng,

Đây là thứ mà mẹ hắn chuẩn bị cho hắn lúc hắn lên bốn, vì nhan sắc lẫn màu mắt quá mức đặc biệt, nên dễ gây chú ý, nên mỗi khi ra ngoài, gặp bất cứ ai hắn cũng phải đeo nó lên,

Hắn cầm chiếc mặt nạ lên, cười mỉm một cái sau đó, đeo nó lên, hắn đi ra khỏi cửa,

Khuôn viên trước mắt vẫn trống không, không hoa cỏ, không hạ nhân, dù gì cũng đã quen với tình cảnh sống này, nên hắn cũng chẳng thèm để tâm,

Nhưng mà, Lục gia nợ hắn, hắn chắc chắn sẽ đòi lại,

Hắn đi ra tiểu viện của mình, trước cảnh cổng tiểu viện, một tấm bảng gỗ khắc tên 'Khả Hoa Viện' đã mục nát, sơn cũng đã tróc gần hết,

Hắn nhìn lên tấm bảng, vẫn là hoàn cảnh sống như cũ, nhưng chỉ có hắn, là thay đổi,