Quyển I, Chương 1: Lôi kiếp

Vu Kỵ

Quyển I, Chương 1: Lôi kiếp

Quyển I, Chương 1: Lôi kiếp

Quyển I: Lục Xuất

Thanh Huyền Sơn, một ngọn núi cao hơn hai trăm trượng, phía trên đỉnh là mây cùng sương trắng bao phủ, màu trắng của mây cùng sương cùng màu đen xám của núi đá ánh lệ một sự tĩnh mịch đến lạ thường.

Trong những hàng mây cùng sương trắng xoá, một vị thiếu niên khoác lên mình một bộ trường bào trắng xoá không chút hoạ tiết nào,

Hắn ngồi trên đỉnh núi, hai mắt nhắm nghiền lại sau đó mở ra, con ngươi u lục ánh lên vẻ kiên nghị, hắn hướng mắt lên nhìn bầu trời âm u,

Hắn gọi Lục Lục Lục,

Hắn lúc này vẫn đang chờ đợi, chờ đợi một tràng cơ duyên cùng kinh lịch, có thể hôm nay hắn sẽ bỏ mình tại ngọn núi này, không ai biết, không ai quan tâm,

Nhưng hắn tuyệt đối không hối hận, con đường hắn đi,

Thẳng tiến không lùi,

Bầu trời u sắc ánh lên vài tia điện màu lam,

"Đã tới." Hắn trong lòng trần xuống,

Hôm nay là ngày hắn độ kiếp, phá đan kết anh,

Nếu thành, hắn là có thể bước lên thêm một bước trên đường đến đại đạo,

Nếu bại, hắn là kẻ ngã xuống trên đại đạo chi lộ, thân tử đạo tiêu, chờ luân hồi mà tu tiếp,

Lam lôi dần chuyển sắc, tiếng sấm rền cũng từ từ mà lớn lên, cuồng phong rít gào, mây trắng chuyển đen, Xích sắc lôi điện đã hiện sau lam,

Kim sắc, Thanh sắc, Bạch sắc, Hoàng sắc, Hắc sắc, Tử Sắc, Lục sắc,

"Cửu Sắc Lôi Kiếp, vận khí cũng quá kém đi!" Hắn trong lòng cười khổ,

Một đạo lam sắc lôi điện hướng phía hắn mà đánh xuống, lam lôi chứa Thủy nguyên tố, ôn nhu nhưng có thể khiến người ta trì trệ,

Roẹt roẹt roẹt,

Tiếng sét xé gió mà đi xuống,

Lục Lục Lục sắc mặt vẫn không có chút hoảng, hắn rút kiếm ra, hướng đến lam lôi, trảm ra một đạo kiếm khí,

Kiếm khí hướng đến lam lôi,

Một cuộc va chạm xảy ra, lam lôi xuyên qua kiếm khí như giọt nước xuyên qua chiếc lưới nhỏ,

Tuy chậm mà nhanh, dứt khoác vô cùng,

Lục Lục Lục vẫn bình chân như vại, hắn từ trong túi trữ vật lấy ra hơn nghìn tậm phù màu vàng,

Nghìn tấm phù hoáng thành nghìn cái khiên mỏng màu vàng, trong suốt như kính bao bọc lấy hắn,

Lam lôi đã tới, nó nhanh mà chậm, nhẹ nhàng mà dứt khoác, nó xuyên qua nghìn tấm khiên,

Hơn nghìn tấm khiên vẫn không hề có chút hao tổn nào, vẫn che kín bưng khắp người Lục Lục Lục, lam lôi cứ như là một cái nguyên tử không khí xuyên qua khe hở giữa các nguyên tử tạo ra tấm khiên,

Lục Lục Lục vung kiếm lên đỡ đợt lam lôi, lam lôi cũng xuyên qua người hắn, đi vào trong cơ thể hắn, mà không gây chút tốn hại nào,

Hắn hơi đơ người ra,

Nhưng sau đó tĩnh lại vì tiếng roẹt xé gió của đạo xích lôi,

Phừng phừng phừng,

Xích lôi chứ Hoả nguyên tố, cuồng nộ và phá hoại,

Nó tiến đến nghìn cái khiên, xuyên qua một cách nhẹ nhàng, nghìn cái khiên vàng từ phù triện vỡ tung, đạo xích lôi vẫn không hề giảm tốc,

Lục Lục Lục thầm kêu không ổn, định dùng bộ pháp mà chạy tránh đạo xích lôi,

Nhưng mà, bộ pháp dùng thế nào, bộ pháp của hắn tên gì, hắn không thể nào nhớ nổi, "Chết dở, đạo lam lôi kia có vấn đề." Hắn đưa trường kiếm lên thẳng trước, hướng đến xích lôi mà trảm,

Cứng đối cứng, hắn chắc chắn ăn thiệt,

Nhưng mà,

Bá kiếm, thẳng tiến không lùi,

Lục Linh Kiếm Quyết,

Đệ nhất thức, sở kiếm tùy tâm,

Vô vàng kiếm khí hướng xích lôi mà đến, kiếm khí màu trắng rít gào như điên loạn, phanh phanh phanh, kiếm khí chọi với xích lôi thì ngay lập tức bị xích lôi tiêu hủy,

Không,

Không phải là tiêu hủy,

Lục Lục Lục trong lòng trầm xuống, đây rõ ràng là kiếm khí của hắn bị thôn phệ vì đạo xích lôi kia càng va với kiếm khí thì càng lớn hơn,

Hắn chửi thầm một câu, "Mẹ nó, hai đạo lôi kiếp, một đạo chứa Lãng Quên pháp tắc, một đạo chứ Thôn Phệ pháp tắc, thì mấy đạo sau chứa cái gì pháp tắc đây,"

"Thiên tuyệt nhân lộ a."

Lần này hắn khó sống sót nổi, nhưng mà Kim Đan đỉnh phong gặp được pháp tắc chi lực thì có lẽ hắn là trường hợp đầu tiên,

"Cảm giác có chút thành tựu a." Hắn thán lên một câu,

Sau đó nhìn lên đạo Xích lôi, khoảng cách cả hai chỉ hơn hai mươi thước, tuyệt không thể dùng kiếm khí nữa, nếu không uy lực của đạo lôi kiếp này sẽ càng ngày càng tăng,

Chỉ còn cách lấy thể đối lôi,

"Lên đi! Lão tử sợ ngươi chắc." Lục Lục Lục hướng đến lôi kiếp, tay nắm chặc trường kiếm, lao lên chém đến,

Đệ nhị thức, khí tuyệt lãng kiếm

Khí tức của thanh kiếm bị thu liễm đến không còn, nhưng mà sự sắc bén của nó lại tăng lên rất nhiều, lưỡi kiếm thẳng đứng, phảng phất như chiếc gương đục,

Lục Lục Lục lấy kiếm trảm vào xích lôi, tiếng roẹt roẹt liên tục kêu lên, đạo xích lôi đã thu nhỏ lại, một cơn tê rân truyền vào cơ thể hắn,

Một tức sau, bùm lên một tiếng, xích lôi đã nổ, khói đen lửa đỏ bốc lên nghi ngút, trong đám khói lửa còn có tiếng lụp bụp nhỏ của những tia sét,

Lục Lục Lục chật vật đứng dậy, hắn lúc này đã tơi tả không chịu nổi, bạch bào cháy rách chỉ còn vài miếng ở trên và dưới thân, khuôn mặt tuấn mỹ lúc này đã bám mấy vết đen, trên làng da trắng noãn cũng có mấy vết bỏng đỏ rực, có vết còn cháy đen.

Ngay lúc hắn còn chưa kịp định thần lại thì một đạo lôi kiếp nữa lại đến. Thanh sắc lôi kiếp, tự tại, tự tốc như phong mang,

Thanh sắc lôi kiếp hướng hắn mà lao đến, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, nhưng dây thần kinh của Lục Lục Lục đã căng đến cực điểm, thanh sắc lôi kiếp bỗng nhiên đổi quỹ đạo nó bỗng nhiên quay về phía bầu trời mà đi lên,

Lục Lục Lục thấy thế nhưng sự cảnh giác vẫn cứ như cũ giữ lấy, một khắc sau, tiếng phanh phanh phanh, roẹt roẹt roẹt thanh sắc bắn tốc mà phi xuống đến hắn,

Nhanh nhanh nhanh!

Thật sự quá nhanh, mắt của Lục Lục Lục lúc này chỉ thấy được cái tàng ảnh kéo dài từ trên trời xuống đến, hắn vẫn rất bĩnh tĩnh mặt dù có chút lo sợ, hai đạo lôi kiếp trước đều có pháp tắc, khả năng đạo lôi kiếp này cũng có là rất cao,

Nhất định không được để nó tiếp xúc với cơ thể, hắn thầm quyết, hắn định dùng cái kiếm thức thứ ba, Kiếm độn toái khí thay cho bọp pháp để phi tránh,

Nhưng mà đến giữa chừng, hắn lại quên mất, hắn thầm rủa một tiếng sau đó vẫn quyết định cứng đối cứng, hắn cầm chắc thanh kiếm, định vung lên,

Nhưng mà nửa chừng hắn lại tự hỏi: "Kiếm, vung thế nào, dùng kiểu gì?" Hắn đã quên luôn cách dùng kiếm, lúc này hắn hướng kiếm thẳng lên quơ qua quơ lại, đánh bậy đánh bạ như một cái tiểu hài tử,

Thanh sắc lôi kiếp hướng đến hắn, một cơn đau truyền đến đại não của hắn khiến hắn không nhịn được mà kêu lên một tiếng: "A." Cảm giác như hàng vạn cây đao kiếm cứa trên da thịt,

Quả thực, Thanh sắc lôi kiếp lúc này đã hoá thành rất nhiều phong nhận, phòng nhận màu thanh nhạt, liên tục chém vào da thịt của Lục Lục Lục,

Tóc của hắn lúc này mới rụng xuống, da dẻ cũng bắt đầu nhắn nheo, răng cũng rơi xuống đất hết mấy cái, mặt của hắn lúc này đã già nua không chịu nổi, trí năng cũng bắt đầu sụt giảm, cơ thể hắn đã vô lực mà phản kháng,

Đạo lôi kiếp này thế màu chưa 'Lão' pháp tắc, sinh lão bệnh tử, bốn cái chuyển biến lớn của con người, tu tiên tuy có thể trường sinh, nhưng vẫn không thể chống lại chuyển biến của tự nhiên, của thiên pháp.

Hắn lúc này rất mệt, cực kỳ mệt, hắn ngã gục xuống đất, khung cảnh vừa mới rõ nét giờ đã mờ đến mức không thấy nổi,

Trên trời, sấm vẫn rền vang, mây đen vẫn như cũ không tán, một đạo Hắc lôi hướng xuống phía Lục Lục Lục mà bắn xuống, hắn lúc này đã hoàn toàn bất lực, dù gì phản kháng lúc này cũng chỉ là dãy chết mà thôi,

Hắc lôi đi được một quãng thì đột nhiên biến mất, một khắc sau lại hiện lên trên đầu Lục Lục Lục mà tiếp tục lao, hắc lôi chui vào cơ thể hắn,

Một khí tức tử vong đến mãnh liệt, hắn chết, chắc chắc chắn là thế, nhưng lúc này hắn lại thấy được một số thứ rất kỳ lạ, quỷ dị,

Cứ như, là một cái ác mộng,

Haha, ác mộng,

Không biết bao nhiêu lâu hắn đã không gặp được nó nhỉ,

Khoảng hơn ba trăm năm, từ lúc bất tử chi tâm của hắn hình thành,

Đây có lẽ là đoạn ác mộng từ biệt đi,

Ác mộng diễn hiện lên một đoạn nhân sinh, nhưng mà đoạn nhân sinh này vô cùng thật, lại vô cùng thân, hình như là quá khứ của hắn, hồi ức của hắn,

Hắn vốn là một công dân Việt Nam, xuất thân từ nông thôn, và từ nhỏ đã được truyền vào những tư tưởng như muốn khoẻ thân thì phải học thật giỏi, tất nhiên với một người xuất thân bần hàn như hắn thì chỉ có duy nhất con đường này là đi được,

12 năm học tiểu học, cơ sở, phổ thông, 4 năm đại học, thì cuối cùng hắn cũng có một công việc, thêm 2 năm cố gắn nhưng vẫn không hề được tăng lương hay tiến chức, quả nhiên câu 'nhất tiền tệ, nhì quan hệ' luôn đúng,

Có một số người không giỏi bằng hắn, nhưng cộng việc lẫn tiền tương đều tốt hơn hắn, thật sự cuộc sống có chút không công bằng,

Sau đó hắn nghỉ việc, bắt đầu kinh doanh riêng, năm 28 tuổi hắn có một xí nghiệp nhỏ, năm 30 tuổi xíu nghiệp cỡ nhỏ lên cỡ trung, đến năm 40 tuổi, hắn trở thành chủ một tập đoàn lớn,

Cuộc sống vô âu vô lo, nhưng mà hưởng thụ tròn một năm, hắn qua đời, mẹ nó thật đen, nhưng đến lúc chết đi thì có một âm thanh vang lên trong đầu hắn: "Ngươi, có trái tim biết chia sẻ, nhưng mà, nếu ngươi đi đến thế giới kia, ngươi có thể tiếp tục chia sẻ không?"

Quả thực, khi hắn có tiền việc đầu tiên không phải mua nhà hay là xe, mà là xâg dựng các trường học ở vùng cao, xây dựng các trại trẻ mồ côi, giúp đỡ rất nhiều người, và tất nhiên... Hắn cảm thấy rất vui, nụ cười của những đứa trẻ, những cụ già, được hắn giúp khiến hắn thấy cuộc sống vui vẻ, ý nghĩa và ấm áp hơn.

Cho đến khi chết, hắn vẫn chưa có vợ con nên di chúc của hắn là đem tất cả tài sản của hắn sung vào quỹ tự thiện.