Chương 10: Thay đổi

Vu Kỵ

Chương 10: Thay đổi

Chương 10: Thay đổi


Hắn gọi từ thương thành hệ thống chuyển sang khu quay xí ngầu, hắn lúc này mới hỏi: "Mấy ngày trước ta không quay xí ngầu, không biết lượt quay có được để dành không?"

"Tất nhiên là không, cơ hội đã lỡ, không thể quay lại, hiện tại ký chủ chỉ có 1 lượt quay, muốn tăng lượt quay thì chỉ cần 10 điểm, giới hạn 10 lần. Hoặc 1 ngày tuổi thọ, không giới hạn," Hệ thống trả lời,

"..." Lục Lục Lục trầm mặc, hắn nhấn vào viên xí ngầu màu đen trên hệ thống, xí ngầu quay một hồi sau đó dừng lại,

Âm thanh hệ thống lại vang lên: "Đinh, ký chủ quay được Nhất tinh tặng thưởng."

"Ký chủ được 0 Nguyên điểm từ Nhất tinh,"

"Lượt quay miễn phí sẽ hồi sau 23: 59: 59."

Nguyên điểm hiện tại: 240

Dưới cuối cùng của màng hình, một dòng chữ khác lại hiện ra, "Có cố gắn, nhưng thiếu nay mắn, thiếu niên anh tài, đừng từ bỏ, click tiếp đi."

Lục Lục Lục đọc xong chỉ thở dài một tiếng, hắn đã quá quen với hệ thống, lần này hắn chuyển qua khu trạng thái sức mạnh, một bảng thông tin khác hiện ra.

Trạng thái sức mạnh:

Bản ngã: Tâm thần phân liệt, thần trí rối loạn, thiếu thốn cảm xúc, tinh thần bất ổn.

Thế năng: 8.0 + (Bao gồm: sức mạnh thể chất, sức chịu đựng, sức dẻo dai, sức bền, tốc độ cơ thể.)

Trí năng: 70.0 + (Bao gồm: Trí nhớ, tốc độ xử lý thông tin, khả năng phán đoán, tốc độ phản ứng của các giác quan thần kinh.)

Thần hồn: 12.0 + (Bao gồm: Tinh thần, linh hồn.)

Vận khí: -10.0 (Không thể tăng)

Lưu ý: 1 Nguyên điểm tương đương với 0.1 điểm trạng thái.

Nguyên điểm hiện tại: 240.

Lục Lục Lục nhìn xong chỉ ặc một tiếng, vận khí số âm là cái gì cảm giác, bảo sao kiếp trước hắn gặp bao nhiêu là chuyện chó má,

Còn bản ngã, hắn chỉ thở dài một hơi, trong lòng cảm thán, năng lực nào cũng phải trả giá,

Hắn có năng lực nhớ mãi không quên khiến cho ký ức quá nhiều, rất dễ xảy ra hỗn loạn, nên hắn lúc nào cũng phải ở trạng thái nhất tâm nhị dụng, một bên quản lí ký ức, một bên là hắn hiện tại, nên mới khiến tâm thần phân liệt,

Hắn có một cái giác quan thứ sáu, đôi lúc hắn có thể phân biệt được đâu là người đang nói thật và đâu là người đang nói dối, nhưng tỉ lệ đúng chỉ hơn 50%, nhưng lại khiến hắn nghi ngờ cả thế giới, thần trí hắn rối loạn đôi khi lại tưởng rằng thế giới này là giả,

Hắn có năng lực xử lý thông tin một cách nhanh chóng, phân loại thông tin một cách chính xác nên khiến cho cảm xúc không được sinh ra, chính xác là không có cảm xúc tích cực, chỉ có cảm xúc tiêu cực,

Hắn có một cái tinh thần thép, luôn dùng sự lãnh tĩnh nhất để đối mặt thế giới, không sợ bất cứ thứ gì, nhưng đôi lúc lại yếu đuối vô cùng, hắn sợ hãi tất cả, sợ hãi bản thân, sợ hãi cả thế giới, và đôi khi tinh thần hắn có thể tan vỡ, trở thành một cái xác trống không,

Nhiều lúc hắn cảm thấy bản thân như một cái máy, ghi nhớ, lưu trữ, lãnh tĩnh, hiểu biết, vô cảm, đôi lúc hắn cảm thấy rất tuyệt vọng,

"Hệ thống, cộng 100 điểm vào trí năng, 50 điểm vào thần hồn, 30 điểm vào thể năng," Hắn lúc này mới tĩnh lại,

"Đinh, ký chủ cộng 100 điểm vào trí năng, điểm trí năng từ 70 tăng lên 80,"

"Đinh, ký chủ cộng 30 điểm vào thế năng, điểm thể năng từ 8 tăng lên 11,"

"Đinh, ký chủ cộng 50 điểm vào thần hồn, điểm thần hồn từ 12 tăng lên 17,"

"Tất cả khấu trừ ký chủ 180 điểm."

Nguyên điểm hiện tại: 60

Sau khi cộng điểm thì hắn thấy đầu óc minh mẫn lên không ít, tinh thần cũng sảng khoái và thoải mái hơn, đặc biệt là cơ bắp tăng trưởng khá ổn, cơ bụng của hắn cũng đã hiện lên những múi mờ mờ,

Được rồi, đi thôi!

Hắn hướng cửa hang phóng ra, bắn tốc mà chạy,.....

Phía xa xa kia, trên bầu trời cách Nguyên Mộ sơn, hơn hai mươi dặm, một toà thuyền bay hay còn gọi là pháp chu, bay lơ lửng, nó tơ khoảng hơn một con thuyền gỗ mà mấy hải tặc hay sử dụng để đánh cướp,

Ở mạng thuyền là mười hai cái mái chèo bằng gỗ ở hai bên liên tục hoạt động, phía trên khoảng thuyền có một toà phòng lớn, hay thường thấy ở các toà thuyền du lịch của các thương gia cổ,

Phía trước mũi khoang, hai thân ảnh đứng tại, một nam một nữ, vị nam tử thì khoảng hơn ba mươi, trường bào bạch sắc, khuôn mặt vuôn vứt, mày kiếm uy dũng, mũi cao chót vót, râu ria cạo sạch, toát lên một vẻ kiên nghị cùng từng trải,

Còn vị nữ tử kia một thân hắc sa y, vô cùng uyển chuyển cùng nhu mị, mái tóc đen dài phủ xuống chấm lưng, trên mặt nàng đeo một cái mạng che mặt nhưng cũng đủ thấy được vẻ thoát tục,

Vị nam tử kia tên Vũ Hoàng, nữ tử thì tên Vũ Ngoạn Thiên, cả hai đều là chính gia của Vũ gia, ngoài ra vị nữ tử này còn là một trong ba đại chân truyền của Trọng Nguyên Tông,

"Tiểu thư, tên Vũ Nguyên kia có lẽ đã chết," Vũ Hoàng nói,

"Hắn chết chẳng qua là do hắn quá phế vật, chết thì cũng chết, nhưng danh dự của Vũ gia thì không được lung lay, để một tên dự bị chân truyền chết mà không hay biết thì danh dự của Vũ gia còn sao!" Vũ Ngoạn Thiên trầm mặc nói,

Vũ Hoàng thở dài trong lòng, hắn biết vị tiểu thư này là thiên tài, nên mắt để quá tráng, trọng danh dự như mạng, nhưng mà cái này cũng có phần đúng,

"Đã hiểu, nhưng mà tiểu thư với tốc độ phi hành của pháp chu thì có lẽ phải hai canh giờ nữa mới đến, lúc đó e là tên đó đã chạy rồi!" Vũ Hoàng nói,

Vũ Ngoạn Thiên trầm mặc suy nghĩ một hồi sau đó nói: "Thế thì thay bằng pháp khí phi hành của ta đi,"

Vũ Ngoạn Thiên nói xong, thì tâm niệm kẽ động, một toà phi thuyền nhỏ nằn trong lòng bàng tay, nàng ta định thả xuống để nó biến lớn lên thì sắc mặt nàng ta cùng Vũ Hoàng hơi chuyển động, phía trước, hình như có gì đó!

Một đạo hắc ảnh lao tới phía pháp chu, một tức sau bọn họ mới tĩnh lại, là của Vũ Nguyên, chính xác là hồn thể, hắn hướng pháp chu mà lao đến,

Hình thể lúc này đã thu nhỏ không ít, lúc trước còn là quả bóng, giờ thì chỉ còn có nắm tay, hắn vẻ mặt vui mừng, vì cuối cùng cũng thoát được,

Nhưng có điều mà hắn không ngờ đó chính là vị Vũ chân truyền thế mà đích thân đến, hắn trong lòng tự hỏi, lẽ nào hắn được chính gia coi trọng,

Vũ Hoàng cùng Vũ Ngoạn Thiên mới bay ra khỏi pháp chu, hướng hắn mà đến, hai tức sau, cả ba đã hội tụ, Vũ Nguyên định mở miệng nói gì đó, nhưng hồn thể của hắn mới phát ra một màu u lục quang,

Bùm!

Hắn nổ tung, hồn phi phách tán,

Vũ Ngoạn Thiên lúc này hai mắt nổi đầy sát cơ, Vũ Nguyên mặc dù là phế vật, nhưng mà bị một kẻ nào đó nàng không biết giết trước mặt nàng thì không thể nào chấp nhận được,

Danh dự, không thể bị lung lay,

Nàng lúc này mới quát với Vũ Hoàng: "Thập nhị thúc, nhanh thu pháp chu, lấy hồn đăng ra thôi diễn viễn cảnh hắn bị giết, ta phải xem, kẻ nào dám ở trước mặt ta dẫn bạo hồn!"

Vũ Hoàng nghe xong cũng không già mồm, chỉ nói một từ hiểu, sau đó hướng pháp chu mà bay đi, mấy tức sau cả hai đã tụ họp đầy đủ,

Vũ Hoàng, dùng hồn đăng đã tắt, đưa đến vị trí mà linh hồn Vũ Nguyên vừa tại, trận pháp hiện lên, pháp quyết liên tục niệm, một viễn cảnh hiện ra trước mắt họ, bỏ qua phần Vũ Nguyên độ kiếp,

Một màu đen kịt hiện lên trước mắt họ, lúc này là Vũ Nguyên vẫn đanh nhắm mắt khi vừa độ xong Thất quỷ kiếp, bỗng dưng bức màn màu đen hơi chuyển động,

Qua thị giác của Vũ Nguyên, hắn thấy cơ thể mình nằm bên cạnh, và hồn mình đã lìa khỏi xác, trước mặt hắn, là một tiểu hài tử đeo mặt nạ, tu vi chưa Luyện Khí,

Vũ Ngoạn Thiên cùng Vũ Hoàng đều giật thoắt trong lòng một cái, chưa đến Luyện Khí, giết Trúc Cơ đỉnh phong, đùa cái gì vậy, cho dù hắn ta có đang độ kiếp đi nữa thì thập liên trận cùng nhục thân đã đủ ngăn cản,

Vũ Nguyên ánh mắt mơ hồ, hắn thấy tiểu hài tử kia đã ngã xuống đất, sau đó là ba ngày ba đêm trôi qua, tiểu tử kia lại gần đại trận,

Hắn hướng tiểu hài tử kia định nói gì đó nhưng lại thấy tiểu hài tử kia đi ra góc hang ngồi tựa vào đó, hắn không thể làm gì, chỉ chờ viện binh qua mệnh bài tìm đến,

Mấy ngày trôi qua, tiểu hài tử kia thỉnh thoảng lại đi ra ngoài, tiếp đó là nằm ở cửa hang ngủ, không cho hắn cơ hội tiếp xúc, cho đến tối hôm qua, hắn lại đi đến gần đại trận, cắn ngón tay, vẽ vẽ gì đó mà Vũ Nguyên không biết,

Sau đó hắn lại đến cửa hang nằm ngủ, cho đến hôm nay, hắn lại gần đại trận, Vũ Nguyên mới thuyết phục đối phương làm một cái giao dịch,

Tiếp đến tâm ma đại thệ đã được cả hai phát, Vũ Nguyên thuận lợi chạy trốn, và tiểu hài tử kia vẫn ở lại trong hang động,

Vũ Hoàng vẻ mặt hơi kinh động, đây thật sự là điều mà một tiểu hài tử có thể làm hay sao, có thể hắn bị một cái lão già nào đó đoạt xá đi, Vũ Hoàng lúc này mới nói: "Tiểu thư..."

Nhưng nửa câu đã bị Vũ Ngoạn Thiên đánh gãy, "Không nhiều lời! Lên pháp chu, ta phải xem xem, tiểu hài tử đó rốt cuộc là dạng gì,"

Nàng khẽ niệm pháp, tiểu phi thuyền đã trở thành một toà pháp chu to lớn, nó được bao phủ bằng một màu đen huyền ảo, bên trên còn có một làng khói xam xám, nó không có mái chèo, chỉ là một toà thuyền không,

Toà thuyền này của nàng tên Tà Chu, tên đơn giản ngắn gọn, Tà Chu này năng lượng chính là tuổi thọ cùng pháp lực của chủ nhân nên nàng rất ít khi sử dụng,

Vũ Ngoạn Thiên bay lên pháp chu, Vũ Hoàng cũng lập tức lên theo, tâm niệm khẽ động, pháp chu phóng thẳng về phía trước, tốc độ rất nhanh, với tốc độ này nhiều lắm là hơn nửa giờ sẽ đến Nguyên Mộ sơn,