Chương 13: Mệnh

Vu Kỵ

Chương 13: Mệnh

Chương 13: Mệnh

Chương 13: Mệnh

Lục Lục Lục hắn nhan sắc cực kỳ xuất chúng, nên hắn sáu tuổi tất nhiên cũng rất đẹp, nhưng Tiểu Lục đẹp không phải kiểu trưởng thành như hắn mà hơi kiểu ngây ngô, hồn nhiên của trẻ nhỏ,

Cả ba người nhìn đứa trẻ Tiểu Lục, khung cảnh bây giờ hơi khó nói, vì bọn hắn trước giờ đều nói chuyện theo kiểu trưởng thành nên bây giờ không biết nói chuyện với trẻ con ra sao, với lại đứa trẻ này là phân hồn của hắn, nhưng hắn lại chẳng biết gì về quá khứ của nó hết, nên căn bản không biết bắt chuyện ra sao,

Lục Lục Lục hướng nhìn Cực Lục, Cực Lục cũng hướng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hắn mới nói: "Ngươi không phải là ghép ký ức cho nó sao, nhanh bắt chuyện với nó đi."

"Ta căn bản chưa từng nói chuyện với hài tử, cho dù biết ký ức nó thì ta cũng không biết nói." Cực Lục lại đáp.

Đứa trẻ Tiểu Lục nhìn bọn hắn với một ánh mắt đầy ngây thơ và khó hiểu, tại sao ba vị ca ca của nó không nói chuyện với nó? nó tự hỏi,

Lục Lục Lục đi lại trước mặt nó, điểm lên cái trán nó một cái, mắt nó lập tức nhắm lại, hắn đã khoá lại linh trí của nó,

Hắn vẻ mặt trầm xuống, nghiêm nghị nói: "Chúng ta đang đứng trước một vấn đề rất quan trọng, đó là, làm cách nào để bắt chuyện với Tiểu Lục, nếu không giải quyết vấn đề này, e là chúng ta căn bản không thể tiếp xúc với nó."

Trung Lục vẻ mặt như ngộ ra điều gì đó, nói: "Chúng ta vừa hay đủ bốn người, rủ Tiểu Lục chơi đấu địa chủ đi,"

Cực Lục cùng Lục Lục Lục ánh mắt đầy sát khí hướng đến Trung Lục, Trung Lục cảm thấy không ổn mới nhanh nhạy nói: "Ta đùa đấy,"

Rồi một cái bàn tròn lại dựng lên giữa nhà, cả ba người cùng ngồi vào bàn, vẻ mặt ai cũng nghiêm nghị, hai tay chống ở phía trước, bắt đầu đưa ra giải pháp,

Thật ra là chả có giải pháp nào ở đây cả!

Cả ba ngồi hơn nửa giờ nhưng vẫn nghiêm mặt như cũ, chẳng nói một lời, Cực Lục mới thở dài, chán nản nói: "Haiz, ta từ bỏ, hay thay ký ức của nó bằng ký ức thật của ngươi đi, khi đó thì không cần nghĩ về chuyện này nữa."

"Nhìn vẻ mặt của nó, ngươi còn nỡ sao." Lục Lục Lục cười khổ nói,

"Quả thực, có chút không nỡ."

Một Ma Vu sư ác dang vạn cổ, một lão yêu quái sống hơn một nghìn năm nhưng đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp tình huống khó xử như này,

"Nhưng tĩnh huống như này, ta cần một nụ cười tự tin," Trung Lục mở miệng nói, nở một nụ cười thật tươi lộ ra mấy cái răng,

Cực Lục hơi tức nói với Lục Lục Lục: "Ta đánh hắn được không!"

Lục Lục Lục thản nhiên: "Cứ tự nhiên,"

Trung Lục hơi khó xử, hắn cảm thấy bản thân mình sắp không xong, mới cười khổ: "Đùa không vui sao."

"Thật có lỗi,"

"A, tha mạng,"

Cực Lục lao lên, tẩm quất cho Trung Lục một trận, lúc này khuôn mặt của hắn đã sưng tấy lên, bây giờ hắn mới nghiêm túc hỏi: "Làm sao giờ."

"Ai biết, haiz." Lục Lục Lục thở dài,

"Ta cũng không biết," Cực Lục nói,

"À, hay là đợi, khi nào thoát khỏi đây thì ra ngoài kiếm cách bắt chuyện với Tiểu Lục, chỉ cần đi hỏi mấy cái phàm nhân thì chắc chắn sẽ biết được a." Trung Lục phấn khởi nói,

"Nghe cũng có lý."

"Ờ, dù sao bây giờ Tiểu Lục ra sớm cũng không có việc gì,"

"Vậy khi nào cái hệ thống kia mới đánh xong đây, lâu quá rồi đó." Trung Lục chán nản,

"Không biết,"

Nãy giờ bên trong đã trải qua gần một giờ, nhưng bên ngoài kia vẫn chỉ mới có vài giây, các tia lam điện vẫn như cũ công kích toà biệt phủ mặc dù không có tác dụng mấy,

"Nào, nói chính sự, các ngươi nghĩ 'Kẻ ẩn danh số 1' muốn gì ở chúng ta." Lục Lục Lục hỏi,

"Làm sao ta biết được, nhưng ta đoán có lẽ là có ba hoặc là trên ba nguyên nhân," Cực Lục nói,

"Ừm, ta cũng nghĩ thế," Lục Lục Lục gật đầu,

"Thứ nhất có lẽ là vì linh hồn của chúng ta đặt biệt,"

"Thứ hai có lẽ là vì ta là một người xuyên việt,"

"Thứ ba có lẽ là vì ngươi, đấy Cực Lục," Lục Lục Lục nói,

"Hả, vì ta? ta có làm cái gì đâu?" Cực Lục nghi hoặc,

"Mẹ nhà ngươi, ngươi lúc trước đã từng giết bao nhiêu người để có sức mạnh gần thôn phệ được Thiên Đạo hả?" Lục Lục Lục hơi tức giận, nhưng chuyện xảy ra hắn đoán tám chín phần là vì nhân quả, nợ kiếp trước, kiếp này phải cong mông lên mà trả, không chỉ trả nợ vu môn, còn phải trả nợ thương sinh.

Mặc dù cả ba là chung một cơ thể, nhưng chỉ có ký ức của Lục Lục Lục và Trung Lục tương đồng, còn ký ức của Cực Lục vẫn bị hắn giữ kín bưng trong tầng hầm, cấm không cho Lục Lục Lục vào nên Lục Lục Lục chỉ biết được rằng kiếp trước mình là Lục Vu Ma và mình đã diệt hết vu môn, chứ ngoài ra chẳng biết gì hết,

"Hừm, không nhiều, tầm một phần năm số dân thôi, nhưng tất nhiên ta chỉ giết vu sư, ngươi trưởng thành chứ ta không hề giết hài tử, phụ nữ, cùng lão nhân gia." Cực Lục thản nhiên nói,

"Cái..." Lục Lục Lục mẹ nó muốn chửi inh lên, thời đó dân số cũng mười tỷ trở lên mà hắn giết một phần năm, là hơn hai tỷ, hơn hai tỷ, mẹ ơi, giờ thì sao trả được đây,

Hắn đang nghĩ bản thân mình có nên tự tử hay không, luân hồi đến kiếp sau không biết có được khoan hồng hay không? Lục Vu Ma, ta x con mẹ nhà ngươi!

"Rốt cuộc sức mạnh đó là gì mà để ngươi giết nhiều ngươi như thế,"

"Ta cũng không rõ, lúc đó ta cũng chẳng nhớ ta đã làm gì, ta chỉ tu luyện một chút công pháp, rồi ta mất ý thức từ đó, khi tỉnh lại ta đã liên kết với linh hồn của ngươi,"

"Vậy ngươi cũng không rõ ư,"

"Rốt cuộc cái này, nếu ngươi và thiên đạo lưỡng bại cầu thương thì ai là kẻ có lợi nhất,"

"Đừng xét thời đó, xét hiện tại đi, dù sao đại năng có thể chưởng quản thời không nên đừng dùng quá khứ mà suy đoán hiện tại, hãy dùng hiện tại mà suy đoán quá khứ,"

"Là...."

"Mệnh." Lục Lục Lục kinh nghi,

Khí tức tử vong lại đến một lần nữa, hắn trong lòng cười khổ, trực giác nói cho hắn hắn sắp chết, nhưng mà không rõ hắn chết vì cái gì?

Hắn lúc đầu đoán mình chết vì viện binh của Vũ Nguyên, nhưng mà e rằng, hắn đã sai, hắn lần này, không chết vì Vũ Nguyên, mà chết dưới mệnh,

Thiên diễn sau khi bị con người lấy mất một phần thì còn bốn mươi chín, nhưng đến thời kỳ thượng cổ, thì thiên diễn lại mất thêm một phần nữa và còn bốn mươi tám,

Và phần bị mất này là 'Mệnh' vì thế nên, sau thời thượng cổ, con ngươi có thể nắm giữ số mệnh của bản thân, chỉ cần cố gắn, thì có thể cải mệnh,

Mệnh có ở mọi nơi, thời gín trường hà giòng chảy cũng là vì mệnh mà chảy đi, mệnh mất, thời gian trường hà tất nhiên sẽ loạn,

Truyền rằng trước thượng cổ, tu vi đủ cao, tham quan thời gian trường hà có thể nhìn thấy được tương lai, hiện tại, quá khứ, vì mệnh nên tất cả đều theo một quy chế nhất định, như một con lắc, chỉ biết đi theo một quỹ tích cố định,

Nhưng mệnh mất đi, sợi dây buộc con lắc bắt đầu đứt, con lắc rơi và lăn tự do, không theo bất kỳ quy chế nào, cũng vì thế nên ảnh hưởng của Thiên đạo đối với con người càng giảm đi, con người có thể nghịch thiên,

Tất nhiên, thiên đạo cũng đâu dễ gì mà để mọi chuyện rời khỏi quy chế của nó, nó một bênh tìm kiếm và dung hợp lại phần 'mệnh', một bên dùng 'vận' mô phỏng mệnh để đưa mọi vật về quỹ tích,

'Mệnh' là hằng số, luôn có định nhưng lại mất đi, 'Vận' là biến số, luôn thay đổi bất định, nhưng cả hai đều có liên quan mật thiết đến nhau,

Thiên đạo dùng 'Vận' để thiết lập mô phỏng với 'Mệnh', con lắc khi đứt dây, lăn đi tự do không theo quỹ tích, nhưng phần 'Vận' này là một lực có hướng, tác dụng với con lắc và khiến nó đi theo hướng của lực,

Thế nên thời gian trường hà đã ổn định lại không ít, nhưng vẫn không thể xem bất kỳ thứ gì qua dòng sông như trước, lúc còn mệnh,

Và phần mệnh kia, dưới sự truy vét của thiên đạo tất nhiên khó có thể chống lại, nhưng nếu nó không ra tay thì thiên đạo cũng chẳng thể tìm ra nó, cuối cùng, nó nhắm đến thời Hoang Mãng Kỹ, thời đại Vu đạo đỉnh phong ngang hàng với Thiên Đạo.

Nó lợi dụng Lục Vu Ma, làm suy yếu thiên đạo và nhân lúc đó, trộm lấy 'Thiên lực' để tự tu luyện, người có thể tu luyện, thì 'thiên' cũng có thể,

Theo tu luyện thì có lẽ nó đã tự mở ra con đường riêng, sức mạnh của nó đã tăng lên như so với Thiên đạo nắm giữ vô số pháp tắc thì nó vẫn kém hơn, nên nó hướng đến Lục Lục Lục, lợi dụng hắn, kiếp sau của Lục Vu Ma để chơi Thiên đạo một vố, chôm đi ít phần pháp tắc để tăng sức mạnh.

Có lẽ là vì bản thân Lục Lục Lục đặc biệt, hắn là xuyên không giả, lại còn là người có linh hồn đặc biệt nên không chịu quá nhiều ảnh hưởng của Thiên đạo, và hình như theo hắn nhớ thì xuyên không giả được gọi là Bán Cực Ngoại Thiên Ma,

Và những cực ngoại này chịu rất ít ảnh hưởng từ quy tắc của Thiên đạo, dù có ảnh hưởng nhưng vẫn không thể bị Thiên đạo hoàn toàn điều khiển như những sinh linh trong vị diện,

Dù sao Thiên đạo tuy mất 'mệnh' nhưng vẫn còn vô số chiêu bài khác, điều khiển sinh linh trong thế giới của nó vẫn rất là bình thường, nhưng Lục Lục Lục thì khác, hắn là hoàn chỉnh Cực Ngoại Thiên Ma, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì từ Thiên đạo, trừ một số quy tắc bất định, như nhân quả, luân hồi...

Nên thiên đạo coi hắn như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, tuy nhiên Thiên đạo cũng có kiên nể, nó không thể từ trên trời đánh xuống phát sét để giết chết Lục Lục Lục được, mà chỉ có thể lợi dụng ngoại lực như sinh vật và kiếp tai,

Đó là lý do tại sao hắn lại chật vật kinh khủng khi suýt bị bắt làm lô đỉnh không biết bao nhiêu lần, còn kiếp tai, phì, hắn tu luyện đa phần kiếp tai đều là tâm ma kiếp, mà tâm ma, miễn cưỡng có thể làm thức ăn cấp thấp của Lục Vu Ma,

Tất nhiên nếu không có sự can thiệp của mệnh thì hắn cũng đã 'đi' không biết bao nhiêu lần, và còn một điều, 'mệnh' không thể ảnh hưởng hắn,

Dù sao, mệnh cũng là thiên đạo phân ra, nó có thể điều khiển mệnh của mọi sinh vật trong vị diện, nhưng mà làm thể nó sẽ bị lộ vị trí nên nó rất ít khi làm, dường như vô cùng hạn chế,

Còn đối với Lục Lục Lục, hắn là một cái siêu cấp biên số, 'mệnh' ảnh hưởng đối với hắn còn nhỏ hơn 'vận' ảnh hưởng đối với người bình thường,

Nhưng mà nhiêu ảnh hưởng đó cùng trí tuệ của hắn đã đủ thoát ra khỏi cái hố của Thiên đạo,

Lục Lục Lục lúc này đang cực kỳ khổ sở, ý thức và linh hồn của hắn lúc này như đang bị một thứ gì đó đè lên, cảm giác vô cùng khó chịu, giống như đang bị ai đó bóp nghẹt cổ, hắn gục người xuống bàn, cố gắn giữ cho hai mắt không nhắm lại,

Một âm thanh truyền đến: "Không phải ta đã nói rồi sao, với thực lực của ngươi, không xứng để biết được những thông tin đó, hiểu không?"

"Một con cờ, thì nên biết phận mà làm con cờ," Âm thanh kia trầm xuống, trong lời nó có mấy phần sát khí,

"Haha, một con cờ sao, e là con cờ này, có thể giết kỳ thủ đấy."

"Ngươi tốt nhất nên mở một con đường cho ta tiến vào luân hồi đi, nếu không, ta chỉ đành cá chết lưới rách với ngươi." Lục Lục Lục cười lạnh, nói.

"Cá chết lưới rách, ngươi cũng xứng?"

"Tất nhiên, dù sao phần thông tin về nơi ở của ngươi vẫn rất có giá với Thiên đạo đó nha."

Âm thanh kia khi nghe xong lại chẳng nói gì,

Lục Lục Lục lại nói: "Một phần thiên diễn nhỏ muốn mượn lực một Cực Ngoại Thiên Ma để nghịch lại bản thể,"

"Viễn vông." Lục Lục Lục khinh bỉ,

"Hahaha, ngươi không biết tình cảnh bây giờ của ngươi hay sao, còn dám khinh ta."

"Dư Thiên Mậu Dịch." Lục Lục Lục cười nói ra bốn chữ, âm thanh kia im bặt,

Dư Thiên Mậu Dịch là một bí pháp của sơ khai trước cả Hoang cổ, thông qua bí pháp này, bất kỳ ai cũng có thể giao dịch với Thiên đạo, miễn là trả ra một cái giá tương ứng thì ngươi có thể đạt được sức mạnh phi thường,

Nhưng mà bí pháp này đến thời Hoang cổ thì đã bị tuyệt tích, Kẻ ẩn danh số 1 cũng không biết tại sao Lục Lục Lục lại có được nó, nhưng mà y vẫn rất bình tĩnh nói:

"Rồi sao, ngươi định tìm ta bằng cách nào, manh mối à, có không?"

"Haha, đồ ngu xuẩn, ta thật sự không biết Thiên đạo làm gì mà để ngươi trốn được từng ấy năm đấy, Thiên đạo suy thoái a."

"Ngươi cảm thấy 'mệnh' không còn xúc tác được ta nên mới chuyển từ xúc tác định hướng sang thống trị mới tạo ra cái hệ thống chó chết kia theo các bộ tiểu thuyết hệ thống mà ta đọc lúc còn ở trái đất,"

"Ngươi thông qua các nhiệm vụ bắt buộc để chiếm hữu thân thể ta và điều khiển nó làm các nhiệm vụ mà ngươi đã sắp đặt từ trước, tạo ra những lần xã tử nguy hiểm khiến ta không thể nào không bám theo,"

"Nhưng mà ngươi đã sai,"

"Chỉ cần ngươi còn ra tay, thì manh mối sẽ để lại càng nhiều, và cái hệ thống kia chính là điểm chết của ngươi,"

"Muốn điều khiển ta thì phải bỏ ra một phần 'mệnh' lực tương đối lớn, và tất nhiên Thiên đạo sẽ có thể thông qua phần này 'mệnh' lực để tìm đến ngươi nếu ta cho nó biết."

"Nên bây giờ ngươi căn bản không dám làm gì ta, có lẽ ngươi không nên để ta trùng sinh khi Thiên đạo dùng Cửu Sắc Lôi Kiếp giết ta, ngay từ lúc ngươi ra tay giúp ta trùng sinh, thì ta đã đoán được thân phận của ngươi."

"Nhưng lúc đó ta căn bản không dám làm gì, nhưng mà ngươi lại ngu ngốc, phân là một phần lực tạo thành hệ thống để điều khiển, khống chế ta, khiến ta có một cái thẻ đánh bạc tương đương,"

"Ngươi có thể giết ta, nhưng mà ngươi nghĩ thời gian ngươi triệt tiêu ý thức, tinh thần của ta có nhanh hơn thời gian ta làm Dữ Thiên Mậu Dịch hay không,"

"Chuyện này đối với ngươi không có lợi, và hiện tại hệ thống vẫn đang liên kết với linh hồn của ta, nên căn bản giờ phần này 'mệnh' lực tuy vẫn còn liên kết với ngươi nhưng nó đã không phụ thuộc vào ngươi nữa, đó là lý do ngươi tạo ra linh vật để quản lý nó."

"Ngươi muốn thu hồi, căn bản phải xuống gặp ta, rồi giải hồn ta ra để thu hồi nó, nhưng ngươi bây giờ không thể, trừ khi ta xuống gặp ngươi."

"Ta biết ngươi hiện tại đang trốn trong luân hồi chi môn, dù sao luân hồi chi môn không chịu ảnh hưởng quá nhiều của Thiên đạo khi 'Mệnh' mất, mà còn là sân nhà của ngươi."

"Bây giờ ngươi chỉ cần kêu linh vật của hệ thống bắn ra một tia lam điện để phá hủy nhục thân của ta, mặc dù linh hồn ta cường đại nhưng vẫn chưa đến Nguyên Anh, không thể rời xác được nên bắt buộc phải xuống Âm ti rồi vào luân hồi,"

"Khi đó chung ta gặp lại và tất nhiên ta sẽ vui vẻ và trả lại cho ngươi phần 'mệnh' lực này, rồi sau đó ta lại vào luân hồi, chúng ta căn bản không liên quan nữa, không ai hại ai, đôi bên có lợi."

"Ngươi đã chuẩn bị cái này bao lâu." Âm thanh kia hỏi,

"Ngay từ lúc âm thanh thiết lập hệ thống vang lên,"

"Haha, quả nhiên, không hổ là một cái Cực Ngoại Thiên Ma hoàn chỉnh,"

"Ngươi không sai khi chọn biến số để giúp ngươi chống đỡ Thiên đạo, nhưng mà biến số mà ngươi chọn không phải là biến số bình thường, mà là một cái đại biến số, đã thế cái biến số này còn tâm thần phân liệt nữa chứ, ngươi căn bản không khống chế nổi." Lục Lục Lục hơi an ủi,

"Ngươi nghĩ ta muốn chọn ngươi lắm à, mẹ nó, trước kia ta có chọn mấy tên nhưng đều là một bọn vô não, cái gì mà hậu cung ba ngàn, trang bức đại vương, rồi lại ảo tưởng từ hôn, lão gia gia các thứ, nên sống không quá một tháng,"

Hơ hơ!

Ngươi đen thật, toàn chọn những thành phần...

"Nhanh kêu hệ thống đánh nổ cơ thể ta đi, xíu nữa lại gặp ấy mà, biết đâu tương lai ta có thể giúp được cho ngươi,"

"À mà, ngươi là nam hay nữ,"

"Đừng nói là không có giới tính, ta không tin đâu, với sự hiếu kỳ của một 'sinh vật' mới sinh ra thì nó sẽ không ngần ngại mà tìm hiểu thế giới ngay lập tức,"

"Mà thế giới ở đây, nhân chiếm đa số thì chắn nó sẽ hoà nhập vào nhân giới đầu tiên, mà nhân thì tự nhiên sẽ có giới tính,"

"Ta đoán lúc ngươi vừa thoát, được Thiên đạo không bao lâu và mở ra linh trí riêng biệt, thì đã oa oa háo hức chạy đi khắp nơi rồi nhỉ,"

"Haha, đừng hỏi tại sao ta biết, tất nhiên là vì bản thân ta cũng như thế mà, ngươi nghĩ đi, một tên sống hơn năm mươi tuổi trùng sinh nhưng vẫn rất háo hức với thế giới như thế,

"Chứ đừng nói một đoạn thiên diễn vừa khai mở linh trí thì tâm sáu bảy tuổi thì còn như nào,"

"Hehe, đừng có chối, ta đoán lúc ngươi vừa đến thế giới có lẽ đã ôm khư khư lão bán kéo hồ lô rồi đấy,"

"..." Kẻ ẩn danh số 1.

"Ngươi nó cái này, thích hợp sao,"

"Hợp với chả không hợp, có người nghe là được,"

"Nhanh làm đi, dùng hệ thống bắn ra lam lôi làm nổ cơ thể ta đi, đánh mạnh cũng được, ta biết ngươi cay ta lắm."

"Hí hí."

Oanh!

Cơ thể hắn bị lam lôi đánh nát, ý thức của hắn lúc này đã bị văng ra khỏi biệt phủ, Lục Lục Lục cười cười, "Mẹ nó, đùa thôi mà, có cần đánh cho nhục thân thành tro bụi không,"

Lục Lục Lục trạng thái lúc này chỉ là một quả cầu hình tròn, màu xám trắng, nhan sắc vẫn là như cũ, khuôn mặt của hắn, ở phía dưới quả cầu có một cái đuôi nhỏ phấp phới mờ ảo,

Hắn có hai cái bàn tay nhỏ, trên bàn tay trái cầm ba cái đuôi, theo thứ tự là Trung Lục, Cực Lục, Tiểu Lục, màu lam, đen, trắng, lúc này cả ba tên đều đã tiến vào trạng thái ngủ say,

Dù sao cả ba đều sống dựa trên ý thức của Lục Lục Lục, mà cơ thể hắn nổ tung khiến ý thức hắn, hay nói đúng hơn là biệt phủ kia cưỡng chế tiễn người, nên cả ba bắt buộc phải ngủ say,

Chờ hắn kiếm lại cơ thể, ổn định ý thức thì bọn họ, trừ Tiểu Lục, sẽ tỉnh lại, nhưng mà bây giờ phải kiếm lối vào luân hồi chi môn đã,

Theo lẽ thường, khi một người mệnh tận thì các quỷ sai sẽ đến và câu hồn người đó về quỷ giới, sau đó thông qua Diêm Vương xét xử, chọn một đạo trong Lục Đạo, đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà rồi luân hồi đến kiếp tiếp theo,

Nhưng mà tình huống hắn có chút đặt biệt, căn bản lúc này không phải là lúc mệnh hắn tận, nên các quỷ sai sẽ không đến, hắn trong lòng thở dài một tiếng, e là phải đợi rất lâu cái 'Kẻ ẩn danh số 1', bây giờ gọi là 'Tiểu Mệnh' đi, cái trước dài quá.

E là phải rất lâu thì Tiểu Mệnh mới đến đón hắn được, hắn thở dài ra một tiếng, hơi cúi người xuống,

Một khắc sau, từ sau lưng hắn, bên trong không gian của hệ thống bay ra một cái lỗ hổng, lỗ hổng như cái hố đen, ngay lập tức hút hắn vào,...

Không biết mất thời gian bao lâu nhưng mà khi Lục Lục Lục mở mắt ra, một cái cầu hiện lên trước mặt hắn, khung cảnh xung quanh thì chỉ toàn là khói trắng, bên trong làn khói mờ ảo là những đốm sáng lờ mờ màu u lục,

Cái cầu phía trước, cứ sừng sững mà dựng lên trong làn khói, Lục Lục Lục đi lên, chiếc cầu độc mộc theo kiểu thẳng, thành cầu màu xanh đen, toả ra một luồng hàn khí,

Hắn đi trên cầu, không biết đi bao lâu, nhưng càng đi, khung cảnh xung quanh càng mờ dần, mờ dần, phía sau lưng đoạn đầu cầu mà hắn đi lên đã biến mất trong làn khói,

Phía trước khung cnahr cũng không rõ ràng, chỉ một màu trắng xoá, hắn cứ đi, đi, đi, trên tay vẫn còn cầm ba cái đuôi linh hồn của Cực Trung Tiểu Lục, bọn nó vẫn đang ngủ say,

Và hắn cũng cảm thấy bản thân mình rất buồn ngủ, hắn thấy mệt, rất mệt, rất muốn ngủ ngay, hắn nhắm mắt lại, nhưng lại ngay lập tức mở ra, hiện trước mặt hắn là một cánh cổng to lớn,

Cánh cổng tự như cái hố sâu, màu xanh lục, khung cổng là những cột đá màu đen xám, phía trước cổng toạ lấy một người mang áo choàng đen che phủ tất cả, y ngồi trên một cái bàn,

Cái bàn cao khoảng hơn năm mươi phân, phủ một tấm vải đỏ, trên bàn là những chồng sách, vị hắc y kia lấy một quyển sách, đọc lên: "Lục Lục Lục, mệnh chưa tận nhưng lại tử, trường hợp đặc biệt, nhưng theo lời Diêm Vương thì ngươi không cần phải kiểm tra gì hết, ngươi bước lên đây, uống bát canh này rồi bước vào Luân Hồi chi môn là được,"

Hắc y kia để cuốn sách xuống, lấy ra một bát canh, nước bên trong một màu trắng nhưng không thể soi thấy mình, Lục Lục Lục bước lên, cầm lấy bát canh,

Hắn nhìn nhìn bên trong rồi uống một ngụm hết sạch, rồi đưa trả lại cho vị hắc y kia, "Đa tạ,"

"Đoạn 'mệnh' lực này trả lại ngươi, mẹ nó hệ thống hố ta suýt thót tim mấy lần đấy Tiểu Mệnh ngươi biết không," Lục Lục Lục cảm thán,

Vị hắc y nhân nhìn hắn chăm chăm, Lục Lục Lục hỏi: "Ta đoán đúng, hay là sai?"

"Làm sao ngươi biết được," Vị hắc y nhân kia mới nói, giọng của vị này với giọng nói của Tiểu Mệnh y chang nhau, là cùng một tông giọng, và cũng là cùng một người,

"Haha, ta chỉ đoán đại thôi, dù sao đoán sai cũng có mất gì đâu," Lục Lục Lục cười nói,

Vị hắc y nhân niệm một đoạn ngôn ngữ kì lạ, một cái vật thể từ trong Lục Lục Lục bay ra, cái vật thể này có một màu trắng ở vỏ ngoài, mặt trước nó là một cái màng hình màu xanh lam, nhìn chung quanh thì nó hơi giống cái ti vi siêu nhỏ,

Nó thấy Tiểu Mệnh, liền hô một tiếng: "Chủ nhân." Âm thanh có chút máy móc nhưng vẫn rất là vui vẻ,

"Tạm biệt, đa tạ giúp đỡ, chúc ngươi sớm vượt Thiên đạo." Lục Lục Lục cuối người nói, hắn bây giờ là một cái linh hồn hình tròn nên khí cuối người nhìn trông khá là buồn cười,

"Vì cái gì?" Tiểu Mệnh nghi hoặc,

"Vì ngươi là 'mệnh', vì ngươi trốn thoát khỏi Thiên đạo, vì ngươi cho mỗi sinh vật trên thế giới này biết 'số mệnh của bản thân là do bản thân mình nắm giữ, bản thân mình cố gắng'"

"Thật ra ta dùng những lời lẽ kia để uy hiếp ngươi một chút thôi, cho dù ngươi giết ta, ta cũng không dùng Dư Thiên Mậu Dịch,"

"Sinh mệnh của ta, so với sự tự do của mỗi người trong cuộc đời họ, thấp kém hơn rất nhiều,"

"Ngươi sẽ hỏi vì cái gì? Thì ở thế giới cũ của ta, có một câu nói chính là không có gì quý hơn độc lập, tự do."

"Sống mà phải đeo đoạn xiềng xích vô hình, thì không thể gọi là sống,"

"Thật lòng cảm tạ," Nhưng lời nói này đều là thật tâm Lục Lục Lục nói ra, đây là những gì hắn cảm nhận được đối với thế giới này,

"Nhưng mà, tất nhiên nếu sống thêm một lần nữa ai mà chẳng muốn, ta đi đây." Nói xong hắn cười cười, làm tay hình cái súng, từ trán bắn chỉ đến Tiểu Mệnh, rồi chui vào Luân Hồi Chi Môn,

Thành khẩn lúc nãy giờ đã thay thành tiện đến cực điểm,

Vốn Tiểu Mệnh có chút cảm xúc với sự thành khẩn kia, nhưng mà sau khi thấy sự tiện của Lục Lục Lục thì cảm xúc đã không còn chút nào, lẽ ra y nên đánh chết tên đó luôn,...

Bên trong Luân Hồi Chi Môn là một màu xanh lục thăm thẳm, Lục Lục Lục cứ như cũ nắm đuôi ba tên kia đem đi, lúc này, bỗng dưng hắn dừng lại một lúc,

Hắn há to miệng ra, một miếng ngậm hết Cực Lục vào, hắn trong lòng cười thầm, cuối cùng cũng có cơ hội, hắn ngay từ đầu đã không tin tưởng Cực Lục rồi,

Kiếp trước sao, ai tin, không tin luân hồi chỉ tin đương thời,

Một cái ma đầu nói là kiếp trước của mình, thiểu năng mới tin đấy, với lại hắn cũng rất thèm muốn sức mạnh của Cực Lục, bất tử thần hồn, cùng ký ức về thời Hoang Mãng Kỷ, đặc biệt là cái quyển Vu Ma bí thuật kia.

Một quyển bí thuật giúp người sử dụng tăng lên sức mạnh ngang ngửa Thiên đạo, ai mà không muốn kia chứ, có điều hắn chắc chắn sẽ không làm như Cực Lục đi đồ sát khắp nơi,

Nếu sức mạnh đó bắt buộc từ việc đồ sát, thì hắn thà từ bỏ, tự tu hành còn hơn, hắn nuốt vào Cực Lục, linh hồn của hắn sinh ra biến dị, từ màu xám trắng, chuyển sang xám đen, rồi lại một màu đen đục,

Một luồn hắc khí truyền từ trong người hắn truyền ra, đây là lý do mà Cực Lục nói, khi hắn tu luyện một chút Vu Ma bí thuật thì cơ thể lại mất khống chế, tinh thần hắn ngủ say,

Là do Vu Quỷ ảnh hưởng đến tinh thần của hắn,

Vu Quỷ là một loại sinh vật sinh ra theo các đoạn vu chú hắc ám và những người bản tâm không thiện, nó tựa như tâm ma nhưng mà có lẽ là linh trí hơn, điên cuồng hơn, tinh thần mạnh hơn và có thể đoạt xá,

Nhưng mà Vu Quỷ, đối với hắn không có chút ảnh hưởng nào, bới vì hắn là tinh thần thép, là bất tử tinh thần, siêu tịnh ý thức,

Trừ những lúc hắn yếu đuối và điên loạn ra thì hắn luôn lãnh tĩnh và lý trí,

Nên con Vu Quỷ này căn bản không làm gì được hắn, hắn linh hồn lại chuyển từ màu đen sang xám đen, rồi trở lại xám trắng,

Hắn cảm giác linh hồn của mình đã xảy ra thuế biến, nhưng không rõ thuế biến này từ đâu, các đoạn ký ức từ năm Cực Lục từ một tuổi đến mười tuổi bắt đầu truyền vào ý thức của hắn,

Mặc dù Cực Lục sống đến năm mười hia tuổi nhưng mà sau mười tuổi hắn vị Vu Quỷ chiếm hữu cơ thể và tinh thần ngủ say nên hai năm tiếp đó không có thông tin gì, đoạn Vu Ma bí thuật kia Lục Lục Lục cũng đã biết, sau này hắn sẽ nghiên cứu,

Nhưng có điều, hai hồn hai phách còn dư mà hắn không biết kia đã bắt đầu có liên kết với hắn, hắn trong lòng hơi kinh hỉ một chút,

Hai hồn hai phách kia chia ra làm hai quả cầu ánh sáng nhỏ, có điều hình dạng hai quả cầu này không ổn định, lúc tròn, lúc méo, hai quả cầu bay theo sau lưng hắn, mỗi quả là một hồn một phách, một quả màu hồng sáng, một quả màu trắng vôi,

Vì linh hồn bình thường phải có ít nhất một hồn một phách mới có thể có hình dạng được, nên hai cái quả cầu này chỉ có thể ở một hình dạng bất định như nước,

Hai quả cầu tự nhiên mà chui vào Lục Lục Lục, hắn cũng không phản kháng gì mà còn vui vẻ, hắn trong lòng cười cười, thán một câu: "Xem ra kiếp sau, khởi điểm của ta sẽ rất cao a!".....

Note: Những ngày qua hơi bận, không thể ra chương, thật có lỗi, hôm nay bù năm nghìn chữ có hơn, mong các vị lượng thứ.