Chương 12: Đại cực trung tiểu

Vu Kỵ

Chương 12: Đại cực trung tiểu

Chương 12: Đại cực trung tiểu


Roẹt roẹt roẹt,

"Hệ thống tiến hành tiêu diệt linh hồn ngoại vực,"

Vô số tia điện hướng theo cơ thể Lục Lục Lục mà bắn tới, tia điện màu xanh lam, trông uy lực vô cùng nhưng cơ thể Lục Lục Lục vẫn không chút tổn hại,

Vì đơn giản những tia điện này chỉ công kích linh hồn, nhưng mà linh hồn của Lục Lục Lục có chút đặc thù, người bình thường linh hồn sẽ có ba hồn cùng bảy phách nhưng Lục Lục Lục thì lại có bảy hồn mười ba phách,

Một phần là tàn hồn của Lục Vu Ma ký sinh, chiếm một hồn hai phách, tuy nói là tàng hồn nhưng Lục Vu Ma lại cường đại một cách khó tin, tuy sức công kích đã hoàn toàn mất đi nhưng sức phòng thủ là gần như tuyệt đối bất tử, nên nhờ có Lục Vu Ma mà hắn chả sợ bất kỳ công kích hồn đạo nào, hệ thống cũng không ngoại lệ,

Một phần là linh hồn của Lục Lục Lục, chiếm bốn hồn chín phách, vốn lúc đầu hắn cũng chỉ có ba hồn bảy phách như người bình thường thôi, nhưng lúc hắn sinh lại ăn ngay một quả lục sắc lôi kiếp thế là linh hồn sinh ra biến dị, và biến dị này cũng đã giúp hắn không ít. Vừa giúp hắn có thiên phú linh hồn hơn người, tinh thần sung mãn, thế nên khi phân thân ra Trung Lục thì Trung Lục mới có cảm xúc riêng biệt như thế,

Và cuối cùng là hai hồn hai phách còn lại, hắn chẳng biết nó có từ khi nào, và nó có từ đâu, nó cũng chỉ sinh ra khi hắn vừa sáu tuổi, chính xác là hơn một tháng trước, hai hồn hai phách này hoàn toàn riêng biệt với hắn, phải nói sao nhỉ,

Hai hồn hai phách này giống như đang ở ké tại linh hồn của hắn, hắn cảm thấy nó có thể đi bất kỳ lúc nào, và nó không có chút liên kết nào với hắn,

Vô vàn những tia điện đi vào trong không gian ý thức của hắn, nó liên tục đánh vào toà biệt phủ kia, tuy công kích rất mạnh nhưng toà biệt phủ vẫn như cũ sừng sừng và không chút tổn hại, đến sơn còn không có tróc,

Bên trong toà biệt phủ,

"Đến rồi này," Lục Lục Lục kinh hô, hắn bỗng dưng nhảy ra khỏi toà biệt phủ, ăn liên tiếp mấy phát giật của lam điện, khiến linh hồn hắn mờ nhạt đi không ít, sau đó hắn lại đi vào, "Xong rồi." Hắn đứng trước Trung Lục, vẻ mặt hơi uể oải nói,

"Hả, đâu, nhanh thế," Trung Lục hơi đơ người, lần này phân hồn có vẻ hơi nhanh, không biết là do bị hệ thống xúc tác hay là do hiện tại linh hồn sáu tuổi đơn thuần nên dễ sinh,

Lục Lục Lục hướng mắt nhìn về phía trước, trên trần nhà, một đạo bạch sắc quang mang từ từ mà ngưng tụ, nó lớn dần, lớn dần, tạo thành hình dạng của một hài tử, hài tử cao khoảng hơn một mét, dang hình thon gầy, nhan sắc tất nhiên là giống với Lục Lục Lục, dù sao cũng là phân hồn của hắn mà,

Trung Lục là phân hồn mà hắn phân ra lúc hắn hai mươi hai tuổi ở kiếp trước, nên có hình dạng là hắn ở tuổi đó, còn Tiểu Lục này là phân hồn sinh ra ở hiện tại, hắn sáu tuổi,

"Nên làm gì giờ?" Trung Lục hỏi, linh hồn mới sinh ra, độ thuần khiết vô cùng cao, và không có ký ức lẫn linh trí nên rất ngốc, nên phải để chủ hồn truyền vào ký ức cùng mở ra bản thức trí tuệ để tương thông, trí tuệ của chủ hồn, cũng là trí tuệ của phân hồn,

Và độ thuần khiết của linh hồn được đánh giá qua mà sắc, màu càng sáng thì càng thuần khiết, tối thì ngược lại,

Hài tử lơ lửng trên không trung một hồi rồi từ từ hạ xuống, nó rơi xuống, đặt chân lên sàn nhà, nhắm mắt đứng yên, vì chưa mở tuệ cùng truyền ký ức nên nó vẫn là vô tri vô giác,

"Làm gì đây, truyền ký ức từ năm một tuổi đến sáu tuổi của ngươi cho nó à!?" Trung Lục lại hỏi,

"Không được, ký ức những năm đó của ta không quá hạnh phúc, rất dễ khiến nó biến dạng, không thể truyền," Lục Lục Lục kiên quyết,

"Thế thì làm sao đây? Chẳng lẽ lại truyền ký ức năm từ một tuổi đến sáu tuổi ở trái đất cho nó," Trung Lục chất vấn,

"Không," Lục Lục Lục từ chối thẳng thừng,

"Còn có cách khác," Hắn nói tiếp,

"Không có cái thích hợp thì vẫn có thể nguỵ tạo ra được,"

"Nhưng hiện tại chúng ta không thể," Trung Lục vẻ mặt bất đắc dĩ,

"Ngươi quên chúng ta còn có thêm ngươi hay sao," Lục Lục Lục vẻ mặt sáng ngời,

"Tên đó à," Trung Lục nghi hoặc,

"Hiện tại e là hắn vẫn còn đang ngủ mơ đi,"

Bỗng từ sau lưng, một âm thanh trẻ thơ có chút ngái ngủ vang lên: "Ô, lại có người à, có nên phân chia thứ vị lại không,"

Hai người bọn hắn quay lại nhìn, một hồn thể hài tử mười hai tuổi, trên người mặc một bộ đồ ngủ có in hình gấu trúc, hắn trên đầu đội mũ len cũng có hình gấu trúc, trên tay lại ôm một chiếc gối ôm cũng có hình gấu trúc nốt,

Hắn cao một thước ba, bề ngoài là một màu đen dạng linh thể, trông rất hắc ám, hắn đôi mắt hứng thú nhìn về phía Tiểu Lục,

"Ngươi dậy rồi à," Lục Lục Lục hỏi,

"Nên chia thứ vị lại thôi nhỉ," Hài tử mười hai tuổi nói, hắn chính là hồn thể của Lục Vu Ma, kiếp trước của Lục Lục Lục và là người được gọi Trung Lục, nhưng sắp có lẽ sẽ đổi thành Cực Lục,

"Được, được, giờ cho ngươi làm lớn nhất luôn." Lục Lục Lục vẻ mặt bất đắc dĩ nói,

"Ta làm Đại Lục," Lục Vu Ma nói,

"Ba người thì đại, trung, tiểu được chứ bốn người thì làm sao có thể, ngươi biết không đại trung tiểu so với thượng trung hạ không khác nhau là mấy,"

"Với lại lớn với cao, nhỏ với thấp cũng không khác nhau là bao nhiêu, mà ngươi biết theo lẽ thường thì trên thượng còn có cực, nên giờ ngươi gọi là Cực Lục đi," Lục Lục Lục lý giải, vừa cười vừa nói,

"Ờ, nghe cũng hợp lý." Lục Vu Ma mới gật gật đầu nói,

Lừa được!

Lục Lục Lục trong lòng cười thầm, còn Trung Lục chỉ biết lắc đầu, tên Lục Vu Ma này vẫn ngây thơ như cũ,

"Nhưng mà đó là khi có bốn người thì ngươi mới là Cực Lục, còn ba người thì ngươi vẫn là Trung Lục thôi, nên giờ ngươi biết phải làm gì rồi chứ!" Lục Lục Lục nói,

Lục Vu Ma, hay giờ là Cực Lục nhìn đến Tiểu Lục, sau đó liếc mắt nhìn Lục Lục Lục, hắn hỏi: "Phần mở tuệ hẳn là ngươi làm được đúng không, giờ chỉ cần phần ký ức, bây giờ nên cho ký ức như nào?"

"Cho thật hạnh phúc và ấm áp là được," Lục Lục Lục nói,

"Thế có cần cho nó có gia đình không," Lục Vu Ma hỏi,

"Ngươi nghĩ sao,"

"Nếu có thì cũng chỉ có trong vòng hơn năm năm là cao nhất, dù sao ký ức giả tạo cũng phải khớp ít nhất là vài phần so với thực tế,"

"Vậy bây giờ nên cho nó không có ngay từ đầu hay là có rồi mất đi," Lục Vu Ma nghi vấn,

"Ta nghĩ không có ngay từ đầu sẽ tốt hơn," Trung Lục nói,

Lục Vu Ma cùng Lục Lục Lục nhìn hắn, rồi cả ba cùng lắc đầu cười khổ, Lục Vu Ma vốn là cô nhi được một vu sư nhận nuôi, nên là không có. Lục Lục Lục, ở trái đất hay là ở đây, hắn đều chỉ có mẹ mà không có cha, và hắn biết được cảm giác của sự mất đi người thân,

Đau lần một là trước thi thể của họ, và đau nhiều lần sau là khi phải làm những việc mà trước kia từng làm chung với họ, một mình,

"Cứ cho không có ngay từ đầu đi, dù sao nó vẫn còn ba chúng ta," Lục Lục Lục nói,

"Ờ!" Lục Vu Ma thờ ơ trả lời, hắn đặt tay lên đầu Tiểu Lục, rồi hắn nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng ra những đoạn ký ức mà hắn sắp truyền vào,

Thời gian dần dần trôi qua, không gian trong biệt phủ vẫn là một khoảng tĩnh lặng, dù sao tưởng tượng rồi truyền ký ức so với truyền thẳng những ký ức có thật vào lâu vô cùng,

Trung Lục cùng Lục Lục Lục trong lòng bắt đầu trầm xuống, cả hai tập trung nhìn vào Lục Vu Ma cùng Tiểu Lục, xung quanh hai người bọn họ là những đốm sáng quấn quanh, đủ loại màu sắc như cầu vồng bắt đầu lưu chuyển,

Thời gian trôi qua rất lâu, nhưng vì thời gian trong này so với thời gian thực muốn lâu hơn nhiều, trong này một ngày, thì ngoài thực chỉ mới vài phút,

Các đốm sáng xung quanh lơ lửng rồi theo bàn tay của Lục Vu Ma chui vào đầu của Tiểu Lục, đốm sáng nhỏ dần, nhỏ dần, rồi vụt tắt không còn, chỉ để lại hai quầng sáng lớn một hắc một bạch là Lục Vu Ma cùng Tiểu Lục,

Lục Vu Ma lấy ta xuống, hướng Lục Lục Lục nói, "Đã xong, giờ ta là lão đại, nhanh gọi ta Cực Lục lão đại,"

"Được, được, Cực Lục, Cực Lục," Lục Lục Lục vẻ mặt bất đắc dĩ nói,

"Thiếu lão đại," Lục Vu Ma chất vấn,

"Đợi ta mở tuệ cho Tiểu Lục đã,"

Lục Lục Lục đi đến trước mặt Tiểu Lục, đưa ngón tay trỏ chỉ lên giữa tráng của Tiểu Lục, dùng lực rồi hô to một tiếng, "Khai."

Khoảnh khắc mà Lục Lục Lục hô, một luồng quang mang từ mi tâm của Tiểu Lục phát ra, quang mang trắng xoá, chiếu rọi khắp phòng khiến tầm nhìn của cả ba về không, một màu trắng loé mắt,

Quang mang duy trì hơn một giây rồi vụt tắt, Lục Lục Lục nhìn về phía Tiểu Lục, lúc này nó đã được khai thông linh trí, đôi mắt trắng tròn đang hứng thú mà nhìn xung quanh,

Nó nhìn căn phòng, nhìn Lục Lục Lục, nhìn Trung Lục, rồi lại nhìn cả Cực Lục, nó hướng ba người gọi nhẹ một tiếng: "Ca ca."

Ối!

Cả ba người khuôn mặt đều hơi kinh hoảng, nhiều hơn là hạnh phúc,

Đứa trẻ Tiểu Lục này, dễ thương quá!