Chương 14: Lục Trường Sinh, Lâm Khuê Khuê

Vu Kỵ

Chương 14: Lục Trường Sinh, Lâm Khuê Khuê

Chương 14: Lục Trường Sinh, Lâm Khuê Khuê


Cực Vũ giới, vốn có tên Cực Vũ vì nơi đây võ đạo vô cùng thịnh hành, bất kỳ ai, miễn là có chút tư chất thì đều có thể bước lên con đường võ đạo,

Trung Châu, một trong chín châu lớn của thế giới, ở đây đất đai màu mỡ, khí hậu thoáng đãng, Nguyên khí cũng dày đặc nên dân cư tập trung đông nhất trong chín châu,

Đại Chu đế quốc, một quốc gia lớn ở Trung Châu, nắm quyền bởi Chu Thái Tổ, truyền rằng Đại Chu vốn không hề thịnh, nhưng nhờ vị hoàng đế đầu tiên, Chu Tiên Tổ may mắn có được một sợi tinh huyết của Chu Tước, khí vận thăng tiến mà quật khởi trở thành một đế quốc có tiếng tăm trên đại lục. Và còn một điều, Tiên Tổ vốn không họ Chu mà là họ Vương, Đại Chu vốn là Đại Hằng, nhưng vì huyết mạch Chu Tước mà đổi họ, đổi luôn tên nước,

Vị Chu Thái Tổ hiện tại vốn không phải là người giỏi về triều chính, nhưng Đại Chu vẫn cực thịnh là vì vị vương này có một thê tử tốt, vừa giỏi chính trị, lại còn biết đối nhân xử thế, rất được lòng dân, nên quyền lực của nàng nắm giữ so với vị vua kia còn cao hơn. Và nàng được phong cho vương hiệu là Thánh Hậu,

Thánh Hậu có một người em trai, tên Lục Thế Tằng, hiện tại đang là Quận Vương của quận Thanh Hà, vốn dưới sự nâng đỡ của Thánh Hậu, hắn có thể tiếng vào triều chính làm một đại công thần nhưng mà bản thân Lục Thế Tằng lại không có chí cầu tiến, thích sống hưởng lạc nên Thánh Hậu chỉ đành cấp cho hắn quyền quản lý một quận, để cho người em trai này hưởng lạc sung túc,

Lục Thế Tăng là một cái người phong lưu cùng phóng khoáng nên hắn có đến tám vị thê tử, và vị thê tử thứ tám có một người con trai, mang hiệu Thập Lục Vương Tử.

Tử nhỏ cơ thể của vị Vương Tử này không tốt lắm, đều một mặt yếu ớt vô cùng, nhưng hắn thiên tư lại cực kỳ xuất chúng, hiểu biết rất nhiều điều, hắn không thích luyện võ, chỉ thích một mình trong phòng mà đọc sách,

Vì từ nhỏ mẫu thân hắn thấy hắn cơ thể quá yếu ớt, nên sợ hắn chết yểu nên mới đặt cho hắn cái tên Lục Trường Sinh, họ Lục, tên Trường Sinh, một cái vô cùng tục khí danh tự, nhưng là tên của hắn, nhưng mà mẫu thân hắn đặt cái tên này chỉ vì muốn hắn có thể sống thật lâu,

Tại Trường Sinh viện, viện này cũng tên Trường Sinh, là vì muốn thay đi phong thủy, để người sống bên trong đắc thọ, nghe qua đã biết tên này là bát phu nhân đặt, cũng vì hi vọng con này có thể sống lâu,

Từ bên ngoài viện đi vào, chỉ thấy toàn hoa và cỏ, một màu xanh tươi mát, và một hương thơm thoảng thoảng của những cánh hoa, đôi khi lại thấy những cánh chim bay ngang qua và kêu lên ríu rít, một khung cảnh khiến người ta cảm thấy thanh thản và thư thái,

Phía bắc tiểu viện có một cái ao sen, ở trên ao sen có một cái đài ngắm cảnh, trên đài, một cái hài tử bốn tuổi, ngồi tựa lên thành đài, thả mình vào những trang sách,

Hài tử vẻ ngoài vô cùng hút mắt, một thân y phục màu trắng, một mái tóc đen, một đôi lông mày tựa như kiếm, nhưng lúc này lại thả xuống, hàng mi dài cong cong rũ xuống, mũi cao chót vót, và đặt biệt là hai con ngươi đen nhánh chứa đầy sự hứng thú đối với những trang sách,

Vẻ ngoài của hắn toát lên một vẻ thoát tục cùng nho nhã, anh khí đến lạ kỳ, nhan sắc tuyệt mỹ, khí chất siêu quần, nhìn qua chắc không ai nghĩ đây là khí chất của một cái hài tử bốn tuổi đâu!

Hắn là Lục Trường Sinh, vị hài tử dễ chết yểu kia, cũng là, Lục Lục Lục, luân hồi đến thế giới này, nhờ linh hồn cùng tinh thần cường đại mà giữ lại được ký ức sau khi uống canh Mạnh Bà.

Đã bốn năm kể từ khi hắn đến thế giới này, thế giới này vẫn là một tu tiên thế giới thôi, nhưng mà thứ mà bọn họ tu hành hơi khác với thế giới kia,

Nếu thế giới kia chuyên tu về pháp thì thế giới này chắc chắn là chuyên tu về thể, tu pháp gọi tu tiên, tu thể nên gọi là tu võ nhỉ, đại đạo ba nghìn, ngàn vạn con đường để đi nhưng đều hướng về một đích, trăm sông đều đổ về một biển thôi,

Thế giới này tu hành thì phải có thiên phú, cũng giống như kiếp trước của hắn ấy tu tiên bắt buộc phải có Nguyên cốt,

Còn nơi tu hành bắt buộc phải có Nguyên Võ ấn, Nguyên võ ấn là gì? Nguyên Võ ấn chính là một loại ấn ký của thiên địa giao cho con người khi đoạn thiên diễn thứ năm mươi thuộc về họ,

Nguyên Võ ấn giúp con người cảm nhận, hấp thụ Nguyên khí trong để phục vụ cho tu hành, Nguyên võ ấn chia ra làm mười nguyên tố thường thấy là ngũ hành, phong lôi quang ám băng.

Và căn cứ theo nồng độ Nguyên khí trong Võ ấn thì Võ ấn chia làm mười cái phẩm cấp, từ nhất phẩm đến thập phẩm, nhất là thấp nhất, thập là cao nhất. Phẩm cấp càng cao, tu luyện càng nhanh và sức mạnh phát huy so với cùng cảnh giới cũng sẽ cao hơn,

Trong lúc hắn vẫn còn đang thẫn thờ thì một giọng nói vang lên: "Tiểu Sinh, vẫn đang đọc sách đấy à," Giọng nói này là của nữ nhân, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu ân cần, đôn hậu,

Ngay sau khi âm thanh vang lên, một nữ nhân mặc thanh y đi ra, nàng ta dung nhan vô cùng hút người, mái tóc đen búi cao và cố định bằng một cây trâm ngọc, mày liễu hơi rũ xuống, hai hàng mi cong dài, mũi nhỏ cao cao, đôi môi anh đào màu hồng nhạt, trên mặt nàng không hề có tí son phấn nào,

Khí chất thì hiền hậu, thanh nhã, có chút giống tiểu thư đài các, nhìn qua khuôn mặt thì ai cũng biết đây là mẫu thân của Lục Trường Sinh, tuy nhìn khuê các là thế nhưng mà nàng từng là tiểu thư của Lâm gia nên sức mạnh cũng không hề tầm thường, nàng gọi Lâm Khuê Khuê,

Lục Trường Sinh mới gấp cuốn sách lại, nhìn về hướng mẫu thân hắn, mẫu thân hắn lúc này đã đến trước mặt hắn, nàng hơi khom người xuống, cười cười nhìn Lục Trường Sinh,

Hai người, bốn mắt nhìn nhau, lúc này hai tay của nàng mới lấy từ trong hai ống tay áo ra, hai bàn tay thon dài, trắng nõn, nàng hướng hai tay lên mặt Lục Trường Sinh, véo véo hai cái má liên tục,

"Tiểu Sinh, con có phải mê đọc sách quá mà quên luôn vị mẫu thân này không thế? Giờ cơm, mà con cũng không nhớ bắt mẹ chờ một hồi lâu, con định ăn sách để sống à?" Giọng điệu của nàng có chút bực nhọc cùng trách mọc, hai mắt nàng hơi híp lại, hai bàn tay vẫn cứ liên tục mà véo má Lục Trường Sinh,

Lục Trường Sinh mới nói, lúc này hai bàn tay của mẫu thân hắn đã kéo hai cái má của hắn phình ngang ra, nhìn trông rất buồn cười: "Mẹ à, nếu mẹ cứ véo con như thế thì con sẽ xấu đi đấy, mà nếu xấu đi thì sau này không kiếm con dâu về cho mẹ được đâu."

Mẹ hắn cười phì một tiếng: "Phì! Với cái nhan sắc của con thì cười một cái đủ đã khiến cho trăm nghìn nữ nhân đốn tim rồi, lo gì mà không kiếm được thê tử. Mẹ chỉ sợ con kiếm nhiều quá mà hư thận chết yểu thôi."

"Mẹ nói cái này với một hài tử, thích hợp sao." Lục Trường Sinh nói,

"Con có chỗ nào là giống hài tử không,"

"Bộ con không giống à,"

"Con thấy thập ngũ tỷ tỷ của con không, hơn con hai tuổi nhưng vẫn suốt ngày trốn đi chơi, đó mới gọi là hài tử. Chứ làm gì có hài tử nào suốt ngày cắm mặt vào sách,"

"Con cái thích đọc sách, cha mẹ phải vui chứ ạ."

"Phì, sách sau này đọc cũng được, nhưng tuổi thơ căn bản không kiếm lại được, con phải đi chơi với các huynh đệ tỷ muội của con đi chứ,"

"Nhanh đi ăn cơm, chiều này Tiểu Nhạc cùng Vi muội sẽ cùng chúng ta đi dạo phố đấy,"

"Vâng!" Lục Lục Lục ủy khuất gật đầu,

Mẫu thân hắn bỏ tay ra khỏi má hắn, quay lưng đi vào trong, hắn sờ sờ hai cái má sưng đỏ của mình rồi theo sau mẫu thân hắn,

Tiểu Bảo trong lời mẫu thân hắn nói chính là Lục Bảo Nhạc, thập tam ca của hắn, hơn hắn bốn tuổi, là con của vị Thất phu nhân, và vị phu nhân này là tỷ muội thân thiết nhất của mẹ hắn,

Nên từ nhỏ quan hệ cả hai người hắn và Bảo Nhạc đã rất tốt, có điều tính cách tên Bảo Nhạc này, hơi kỳ quái.