Chương 15: Lục Bảo Nhạc, Trần Vi Vi

Vu Kỵ

Chương 15: Lục Bảo Nhạc, Trần Vi Vi

Chương 15: Lục Bảo Nhạc, Trần Vi Vi


Buổi chiều,

Trời trong xanh, những đám mây trắng nhẹ nhàng trôi dạt làm cho người ta cảm thấy thư thả,

Ở trong sân vườn của Trường Sinh viện, Lục Trường Sinh nằm trên chiếc võng tre, đung đưa liên tục, nhưng cơn gió nhẹ của mùa xuân thổi ngang qua mang theo hương thơm tươi mát của hoa cỏ,

Thoải mái a!

Lục Trường Sinh lúc này đã thức dậy, hắn vươn vai một cái, rồi cầm quyển sách đang nằm ở trên người hắn lên, tiếp tục đọc,

Không thể không nói, sách không chỉ giúp bổ sung tri thức, mà còn khiến con người đi vào giấc ngủ nhanh hơn, sách vô cùng tiện lợi,

"Này, Trưởng Sinh đệ," một âm thanh vang lên từ phía cổng vào sân vườn, sau khi âm thanh vang lên, một hài tử hơi mập mạp đi vào, hắn cao hơn một mét hai, mặc một bộ phục màu trắng bên trong, bên ngoài là một cái áo khoác mỏng màu cam nhạt,

Nhìn có vẻ giống công tử tham ăn, khuôn mặt hắn bầu bĩnh, có chút mồ hôi bên trên, căn bản là do chạy một quãng hơi xa, ngũ quan tương đối dễ nhìn, đôi con ngươi màu nâu trong vắt, và có một sự thân thiện hiện ra rõ rệt trên khuôn mặt hắn, hắn là Lục Bảo Nhạc, Tiểu Bảo trong lời nói của mẫu thân Lục Trường Sinh,

Hắn sửa sang lại quần áo ngoài, bình tĩnh mà bước đi vào, hắn đi lại gần chiếc võng của Lục Trường Sinh, ghé lại gần nói: "Nào, Tiểu Sinh, để huynh cho đệ xem cái này."

Nói rồi từ giữa tráng hắn hiện lên một cái ấn ký, ấn ký màu nâu đất toát ra một luồng khí tức trầm lặng, là Võ ấn thuộc loại Nguyên ấn hệ Thổ,

Lục Trường Sinh nhìn liếc mắt một cái liền biết, hắn đọc sách vô cùng nhiều nên chỉ cần thông qua khí tức và màu sắc ấn ký là hắn đoán được,

"Hehehe, thế nào, hâm mộ lắm đúng không, không cần phải lo, đệ mới bốn tuổi thôi, còn mười hai năm cơ hội nữa cơ mà, đừng lo lắng, sớm muốn gì đệ cũng thức tỉnh thôi." Lục Bảo Nhạc cười cười, vừa nói vừa lấy ngón tay xoa xoa cái mũi,

Võ ấn là thứ bắt buộc mỗi người phải có nếu muốn tu luyện võ đạo, và mỗi người chỉ có một quãng thời gian để thức tỉnh Nguyên Võ ấn, đó là khoảng thời gian từ năm bốn tuổi đến năm mười sáu tuổi, mỗi năm một lần sau sinh nhật. Và sau mười hai năm đó, nếu không thức tỉnh được Nguyên Võ ấn thì tiếp đến sẽ rất khó thức tỉnh, tỉ lệ thực tỉnh sau năm mười sau tuổi gần như bằng 0.

Nhưng mà tất nhiên Lục Trường Sinh không có lo lắng chút nào, không phải vì hắn còn nhiều thời gian, mà là vì hắn đã thức tỉnh khi vừa qua lần sinh nhật bốn tuổi,

Tuy phẩm chất có hơi thấp, nhưng nếu xét thiên phú giữa kiếp này và kiếp trước thì phải nói là tốt hơn cả trăm vạn lần,

Lục Trường Sinh nhìn sang Lục Bảo Nhạc, nụ cười của hắn ta vẫn còn ở trên mặt, hắn vẫn y nguyên xoa xoa cái mũi, vẻ mặt ngây ngốc nhưng lại khiến người ta dễ có hảo cảm vô cùng,

Lục Trường Sinh nhìn hắn nói: "Võ ấn của huynh là mấy phẩm,"

"Hehe, nói ra đệ đừng giật mình đó nha," Lục Bảo Nhạc hơi ngắt câu nói, nụ cười lại càng nở to hơn, đến mức mà mắt hắn ta bị híp lại bởi hai lúm đồng tiền ở hai má, một nụ cười toả nắng, "Võ ấn của ta là Ngũ phẩm Thổ Nguyên Võ ấn."

Nguyên Võ ấn chia từ một đến mười phẩm, ngũ phẩm tuy nhìn có vẻ nằm ở tầm trung nhưng mà đối với quận Thanh Hà đã được gọi là rất hiếm có, không quá hai mươi người nên rất đáng để tự hào,

Lại còn thuộc Thổ nguyên tố, một nguyên tố chuyên về phòng ngự và bền bỉ, rất hợp với Lục Bảo Nhạc,

"À mà lần thức tỉnh Nguyên Võ ấn của toàn quận ta nhớ là còn ba tháng nữa mà nhỉ," Lục Trường Sinh hỏi,

"Haha, tất nhiên theo lẽ là thế nhưng mà chúng ta là con của Quận Vương đấy, nên được đặt cách trước là điều hiển nhiên, miễn là qua sinh nhật thì chỉ cần nhờ một cái là được," Lục Bảo Nhạc hào hứng nói,

"Nào, thập lục đệ, nhanh nhanh nhanh sửa soạn, mẫu thân của ta và của ngươi đều đang đợi," Lục Bảo Nhạc đang cười tươi bỗng dưng sực nhớ ra cái gì đó, hắn vẻ mặt hơi hấp tấp nói,

"Hả?" Lục Trường Sinh nghi ngờ mới thốt lên một tiếng,

"Hôm nay chúng ta đi dạo phố, với lại mẫu thân ta đã hứa nếu ta thức tỉnh Võ ấn trên tam phẩm thì sẽ thưởng cho ta một món Nguyên binh,"

"Nhanh nhanh nhanh, hai người đang đợi, nãy giờ chúng ta nói chuyện khá lâu rồi đấy, không nhanh là ta sẽ bị mẫu thân ta véo tai đấy!" Lục Bảo Nhạc càng thêm hấp tấp,

Lục Trường Sinh nghe vậy tất nhiên là rời đi chiếc võng, hắn phủi phủi khắp người để cho y phục thẳng lại, rồi hướng ngoài cổng viện mà đi, Lục Bảo Nhạc tất nhiên là đã hấp tấp chạy trước,

Ba phút sau,

Phía trước cửa Trường Sinh viện, có hai vị nử tử cùng một mập mạp hài tử đứng ở đó, Lục Trường Sinh lúc này đã đi ra, mập mạp hài tử là Lục Bảo Nhạc, một trong hai vị nữ tử là mẫu thân hắn,

Còn vị nữ tử còn lại kia, là mẫu thân của Lục Bảo Nhạc, thất phu nhân, nàng tên Trần Vi Vi, nàng mặc một bộ y phục có áo ngoài màu cam nhạt, y phục là cùng một loại với loại mà mẫu thân Lục Trường Sinh đang mặc,

Nàng ta không búi tóc, chỉ cột cao rồi thả rũ ở sau, nhan sắc cũng vô cùng xuất chúng, so với mẫu thân của Lục Trường Sinh chẳng kém chút nào, mày liễu, mắt hai mí dài cong cong, con ngươi màu nâu nhạt y chang Lục Bảo Nhạc, mũi nhỏ, môi cũng nhỏ, được đánh son nên có màu đỏ hồng,

Nhưng mà khí chất toát ra lại cực kỳ khác biệt, nếu mẫu thân Lục Trường Sinh là ôn nhu cùng bác thanh nhã thì nàng là sắc sảo cùng tinh tế, lanh lợi,

Lúc này tay của nàng đang đặt ở trên tai trái của Lục Bảo Nhạc, Lục Bảo Nhạc lúc này vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, nói: "Dù sao bọn con, cũng chỉ nói chuyện có chút thôi mà, có cần phải véo đau thế không hả mẹ."

"Hừm, dám chất vấn cả mẹ hả." Trần Vi Vi nói, giọng nói có chút trêu ngươi, tay nàng lúc này đã vặn ngược tai của Lục Bảo Nhạc,

Lục Bảo Nhạc đau mà kêu lên: "A, a, mẹ, mẹ, đau đau đau! Nhanh thả ra đi, mẹ phải cho con chút thể diện trước Khuê a di và thập lục đệ chứ,"

"Hể, con cũng chú ý thể diện quá nhỉ," Nàng vừa nói vừa vặn mạnh thêm,

Lục Bảo Nhạc lúc này đau muốn híp mắt lại, mặc dù hắn đã thức tỉnh Võ ấn, lại còn là Thổ nguyên tố nên sức chịu đựng chắc chắn là hơn người bình thường, nhưng mà mẹ hắn là võ giả, mạnh hơn hắn nhiều, hắn hướng mắt nhìn đến Lục Trường Sinh, tỏ vẻ cầu cứu,

"Tiểu Sinh kính chào Vi a di," Lục Trường Sinh ôm quyền, khom người nói, điệu bộ vô cùng lễ phép,

"Ô, vẫn là Tiểu Sinh lễ phép." Nàng lúc này mới bỏ tay ra khỏi tai Lục Bảo Nhạc, ngay lập tức Lục Bảo Nhạc liền lấy hai tay ôm cái tai bị véo của mình xoa xoa liên tục, lúc này tai của hắn đã đỏ chót,

Trần Vi Vi đi đến trước mặt Lục Trường Sinh, xoa xoa đầu hắn, rồi đỡ người hắn lên, "Nào, Tiểu Sinh, để Vi a di xem Tiểu Sinh đã lớn lên miếng nào chưa nè!" Giọng điệu nàng có chút ngây ngô, nếu không phải nàng đã có con thì bây giờ nói nàng chưa qua mười tám chắc vẫn có người tin, một phần vì là võ giả lão hoá ít hơn người bình thường, một phần là tâm nàng đơn thuần,

Chắc thế!

Vì có câu tâm sinh tướng mà!

Lục Trường Sinh cảm thấy mình sắp không xong, đúng, hai bàn tay của Trần Vi Vi đã đặt trên má hắn véo véo liên tục, Lục Bảo Nhạc thấy cảnh này thì chỉ cười nhếch mép một cái,

Lục Trường Sinh thấy hắn cười trong lòng oán một câu, lẽ ra ta không nên giúp ngươi giải vây,

"Vi a di, nếu a di cứ véo ma Tiểu Sinh thế thì Tiểu Sinh sẽ xấu đi đấy, mà xấu đi thì không lấy vợ được, không lấy vợ thì sẽ không có cháu để a di bồng đấy." Lục Trường Sinh vẫn lấy bài cũ nói,

"Phì, xem này Khuê ty, thằng nhóc, Tiểu Sinh có chút nào là giống hài tử bốn tuổi không kia chứ. Tỷ cũng thật là may mắn khi sinh ra đứa con vừa thông minh, lanh lợi lại còn có vẻ ngoài hút người nữa chứ!" Nàng quay đầu nhìn Lâm Khuê Khuê nói,

Rồi lại hướng đến nhìn đến Lục Bảo Nhạc, thở dài ra một tiếng: "Chả bù cho Tiểu Nhạc nhà ta, vừa mập mạp, tham ăn lại còn có si ngốc nữa chứ."

"Mẹ à, mẹ nâng thập bát đệ thì cũng đâu cần phải kéo con xuống chứ mẹ," Lục Bảo Nhạc hơi trách móc nói,

"Mẹ không kéo con xuống, mẹ chỉ nói sự thật thôi." Trần Vi Vi lại đáp,

"..." Lục Bảo Nhạc.

Lúc này mẫu thân của Lục Trường Sinh, Lâm Khuê Khuê mới cười nói, "Chúng ta nên khởi hành sớm thôi, nếu không sẽ trễ đấy!" Nụ cười nhẹ trên khuôn mặt pha thêm chút từ tốn từ lời nói khiến cho người ta không tự chủ được mà nghe theo,

Trần Vi Vi lúc này mới buông bàn tay ra khỏi mặt Lục Trường Sinh, hướng phía trước, hào hứng nói: "Đi thôi!"

Hai vị mẫu thân đi trước, hai hài tử theo sau,

Lục Trường Sinh lấy hai tay xoa xoa cái mặt đi đến phía trước, Lục Bảo Nhạc thì lại khoác vai Lục Trường Sinh, thì thầm vào tai hắn nói: "Này, đệ xem, mẫu thân ta có chút nào là giống phụ nhân một con không, rõ ràng là một a đầu tăng động mà,"

Lục Trường Sinh, cười cười, mặc dù rất đúng, nhưng hắn không thể gật đầu được, vì nói: "Huynh nói như thế không sợ mẫu thân huynh nghe thấy à,"

"Mẫu thân ta đi trước cách mấy thước với lại ta nói rất nhỏ nên nàng căn bản không nghe được!" Lục Bảo Nhạc cười nói,

"Huynh không biết võ giả giác quan đều mạnh hơn người bình thường à,"

"Hả? Ta quên mất,"

"Thôi xong!"

Hai từ này thốt lên thì Trần Vi Vi đã bắt lấy cái tai của Lục Bảo Nhạc, nàng dùng sức vặn khiến Lục Bảo Nhạc không nhịn được đau đớn mà la lên, nước mắt hắn cũng đã ứa nhẹ ra,

Lục Trường Sinh trong lòng cười cười, lực bất tòng tâm a, xin lỗi thập tam huynh, lần này ta không giúp được,

Hắn sau đó lại chuyển tinh thần đến chuyến đi dạo phố,

Hắn thán lên một câu trong lòng,

Thật sự có chút mong chờ a!