Chương 3: Dung hồn chuyển sinh

Khí Vận Quốc Gia

Chương 3: Dung hồn chuyển sinh

Chương 3: Dung hồn chuyển sinh


Hoàng cung Hoa Lư,

Kinh đô Tràng An,

Sau khi Hoàng Đế và Nam Việt Vương băng hà, thân quyến hoàng tộc bao gồm các vị Hoàng Hậu, công chúa, phò mã, cùng hàng con cháu đã nhập cung và tập trung bên ngoài. Phía trong phòng là các cung nữ đang chuẩn bị nghi thức tắm rửa thay quần áo cho di thể.

Phía bên điện Thái Hòa là cuộc tranh luận của các quan lại:

- Hiện tại bệ hạ đã băng hà, hung thủ thì chưa bắt được, cũng chưa biết ai là chủ mưu đứng sau việc này. Theo các ngài thì chúng ta nên lo tang sự trước rồi định Đế vị sau hay là định Đế vị xong rồi mới làm tang sự?

Lên tiếng là Thái sư Lưu Cơ.

- Quân một ngày không có tướng như không có quân hồn, quốc một ngày không vua như không có quốc hồn. Lo quốc tang cho bệ hạ là đại sự nhưng dù sao bệ hạ băng hà cũng là sự đã rồi, không thể thay đổi. Nên sự cần kíp nhất là xác định hoàng đế mới và làm lễ đăng cơ. Với lại, cha mất thì con trai chủ trì, như vậy cũng là danh chính ngôn thuận.

Nội giáp Phạm Cự Lang phát biểu, mặt nhìn lướt qua mọi người, hơi tạm dừng chỗ Lê Hoàn.

- Tôi phản đối. Việc đăng cơ không phải vội vàng. Bệ hạ băng hà không theo lẽ thường. Kẻ thù đang ẩn tàng có khi ngay trong chúng ta. Nếu vội vàng xác định Tân Đế há không phải trúng kế của gian ư. Cho nên, một mặt vẫn tổ chức quốc tang cho bệ hạ bình thường, một mặt tích cực điều tra, bắt kẻ chủ mưu sau màn để trả lại công bằng cho bệ hạ và Nam Việt Vương.

Thái phó Nguyễn Bặc đứng lên lớn tiếng. Sau đó, cuộc cãi vã liên tục nổ ra. Phe hoàng hậu Vân Nga thì liên tục đòi làm lễ đăng cơ cho hoàng tử Đinh Toàn. Phe Nam Việt Vương thì liên tục phủ quyết, ý tứ tìm kẻ chủ mưu. Phe trung thành của Đinh Bộ Lĩnh thì đung đưa không ngừng. Lê Hoàn cùng Đinh Điền thì trầm ngâm không nói.

Liếc nhìn quan lại cãi nhau như cái chợ bán thức ăn, Lê Hoàn nhếch mép cười lạnh: "Hừ, đại cục đã định. Sớm hay muộn cũng một kết quả mà thôi. Cứ cãi nhau đi, ta như xem kịch. Ha ha. Một lũ ngu xuẩn."

Khuôn mặt Đinh Điền thì tràn ngập sự sầu lo: "Kéo dài cũng không phải cách mà lại gia tăng biến số. Thôi thì cứ quyết định đăng cơ Tân Đế để ổn định lòng người, rồi sau đó tìm cách lựa mưu mà động." Nghĩ vậy, ông đứng lên. Mọi người thấy vậy liền im phăng phắc. Ông liếc nhìn mọi người một vòng rồi chậm rãi nói:

- Bệ hạ trước lúc lâm chung đã gọi chúng ta vào để dặn dò. Chúng ta phận làm thần tử thì nên làm tròn trách nhiệm của một bề tôi. Nay thiên hạ mới thống nhất chưa lâu, Long khí mới hình thành, quốc vận còn mỏng, căn cơ còn yếu, xã tắc chưa thật sự quy tâm, các nơi vì sợ uy của Bệ hạ mà thần phục nhưng ngấm ngầm vẫn còn mang lòng phản nghịch. Nguy cơ loạn trong giặc ngoài đã hiện ra. Thế nên việc ổn định quốc gia xã tắc là điều cần làm trước tiên. Xác lập Tân Hoàng để ổn định dân tâm và triều cương sau đó tiến hành lễ tang và xử lý kẻ gian để làm an lòng Tiên Đế. Các vị thấy sao?

- Định Quốc Công nói phải. Chúng tôi không có dị nghị.

- Lê Hoàn. Ý ông thế nào?

- Cứ làm theo ý của ông. Dù sao đây cũng phù hợp với di chúc của Tiên Đế. Tôi cũng đã cam kết tận trung phò tá cho dù bất cứ ai làm Quốc quân. Thế nên tôi không có ý kiến.

- Vậy chúng ta cứ quyết định như thế. Tiên Đế di ngôn chính xác như sau: " Nếu đại nạn này Liễn nhi qua khỏi thì các ông hãy trung tâm phò tá. Đây cũng là điều Liễn nhi nên được. Nếu không xong, thì việc triều đình các ông tự quyết".

- Hiện nay người thừa kế mà Tiên Đế ủy thác không may cũng băng hà, người thừa kế còn lại và duy nhất là hoàng tử Đinh Toàn. Thế nên hoàng tử Đinh Toàn sẽ lên ngôi xưng Đế. Vì ngài mới có sáu tuổi, còn quá nhỏ để đảm đương trách nhiệm lớn nên năm người chúng ta sẽ cùng phụ chính cho đến khi Tân Đế trưởng thành. Các vị thấy sao?

- Chúng tôi đồng ý. Bách quan hô lên.

Bỗng một tiếng nói cất lên. "Bổn cung không đồng ý". Mọi người quay qua, thì ra là Hoàng hậu Dương Vân Nga đang đứng trước cửa.

- Không biết nương nương có ý gì?

- Con ta còn quá nhỏ đã phải gánh vác cả giang sơn cần người phụ chính là đương nhiên. Nhưng các người thân là ngoại tộc, nếu có ai có ý riêng thì cơ đồ nhà họ Đinh sẽ ra sao. Điều này trong lịch sử cũng chưa phải chưa từng xảy ra. Cho nên...

- Cho nên?

- Cho nên ta phải đứng ra Nhiếp chính để đảm bảo quyền lợi của Hoàng Tộc không bị xâm phạm. Sau khi con ta trưởng thành, ta cùng các ông cùng lui về đúng vị trí, các ông thấy sao?

- Không được. Xưa nay ngôi cửu ngũ kỵ việc hậu cung xen vào. Chẳng lẽ nương nương muốn trở thành Võ Tắc Thiên của Đại Cồ Việt? Một vị quan đứng ra phản bác.

- Hừ. Nước ta hơn 1000 năm Bắc thuộc, triều ta là triều đại đầu tiên lập quốc lấy đâu ra chuyện xưa nay. Hơn nữa, nghe giọng ngươi coi thường đấng nữ lưu phải chăng ngươi đang sỉ nhục Quốc mẫu Âu Cơ và Nhị Trưng Vương? Hoàng hậu Dương Vân Nga quát lớn.

Lúc này Lê Hoàn đột nhiên lên tiếng: " Nương nương làm Nhiếp chính cũng không phải không được, mẹ bảo vệ con là thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa, nương nương Nhiếp chính, chúng ta Phụ Chính, đã có năm người, thêm một người nữa cũng không nhiều, lại có lý có tình, cớ sao không thuận thế mà làm".

- Cứ quyết định như vậy đi. Đinh Quốc Công trầm giọng.

Nghe vậy, chúng thần đều cúi đầu kêu " phải" còn Lê Hoàn và Vân Nga liếc nhau một ánh mắt, sau đó một người thì cúi xuống cười lạnh, một người thì ngửa mặt đắc thắng.

Bỗng một tiếng nổ lớn xảy ra " Oành", một cột sáng chín màu từ nóc cung Long An phóng lên trời. Gió bỗng nhiên ngừng thổi, mưa bỗng nhiên ngừng rơi, mặt đất bỗng nhiên mọc ra ngàn đóa sen ánh sáng đủ mọi màu sắc, trăm cột nước hoàng kim từ kẽ đất tách ra phun lên. Không gian tràn ngập sự lung linh, huyền ảo, ma huyễn. Mọi người giật mình chạy ra chứng kiến cảnh tượng kia thì vô cùng kinh ngạc. Sau đó là tiếng nuốt nước bọt, thì thào:

- Kim Quang thăng thiên, Hư không sinh Liên, Địa Dũng Kim Tuyền, Thánh Nhân xuất thế...

Thì ra, trong khi cung nữ đang làm lễ Dục Thi (tắm rửa cho thi thể) thì một chùm ánh sáng nhiều màu từ không trung bay đến chui vô ngực trái của Nam Việt Vương Đinh Liễn. Trong sự kinh ngạc đầy vẻ bối rối của nhóm cung nữ, thi thể trần truồng của Đinh Liễn bỗng bay lên, sau đó chuyển từ tư thế nằm thẳng chuyển sang tư thế ngồi khoanh chân kiết già. Một đóa Liên hoa cửu sắc ẩn bên trong ngực tỏa ra chín luồng ánh sáng nhu hòa xoắn ốc. Từ khắp các lỗ chân lông và huyệt đạo phun ra chất dịch màu đen hôi thối, bao trùm lên thân thể say đó cứng lại trông y như một bộ giáp bằng bùn.

- Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng

Chín tiếng động trầm trọng như tiếng sấm vang lên. Cơ thể Đinh Liễn bắt đầu xuất hiện các vết nứt ngoằn nghèo, chằng chịt như mạng nhện, ánh sáng chói lóa từ kẽ nứt chiếu ra. Các mảnh cáu bẩn đen hôi bắt đầu tan rã thành từng mảng như vôi tường rồi hóa thành tro bụi. Theo sau là tóc, râu, lông mày, lông mi, lông ngực, cũng rụng xuống. Lúc này, thân thể Đinh Liễn như quả bóng xì hơi, co lại chỉ còn da bọc xương, chỉ còn ngực trái nơi đóa sen ẩn hiện là còn phồng lên.

Tiếp đó, cơ thể da bọc xương bắt đầu tái tạo nội tạng, da thịt, gân sụn. Tóc trên đầu cũng mọc dài ra, lông mày, lông mi cũng theo đó mà xuất hiện. Hai hàm răng đội lợi mọc lên thẳng tắp mà cân xứng, trắng như bạch ngọc. Móng tay, móng chân cũng dài ra. Hai bàn tay to thon dài. Tiếng tim đập dồn dập ầm ầm, tiếng máu chảy róc rách, tiếng xương cốt va nhau leng keng. Thân thể Đinh Liễn trở nên trong suốt như thủy tinh. Từ ngoài nhìn vào rõ ràng từng cơ quan nội tạng.

Sau khi cơ thể được tái tạo hoàn chỉnh, ánh sáng cũng thu lại. Hóa ra, đây là quá trình tẩy kinh, phạt tủy, thay máu, tái tạo da thịt trong truyền thuyết. Chính là phật lực của 108 vị bồ tát trong đóa Hoa sen cửu sắc chủ đạo.

Lúc này, Đinh Liễn xuất hiện như một người thanh niên. Tóc dài, đen nhánh, trán cao, thiên đình đầy đặn, sống mũi thẳng tắp, gò má uy nghi, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài phủ, khóe miệng khép lại như cười như không. Cơ bắp toàn thân thon gọn hài hòa. Các vết thương trong quá trình đánh nhau thống nhất đất nước năm xưa cũng biến mất hoàn toàn.

Thân xác của Đinh Liễn hạ xuống giường vẫn tư thế ngồi khô tọa trong sự ngỡ ngàng của nhóm cung nữ. Khuôn mặt các nàng tự nhiên trở nên hồng hào, đỏ ửng. Thì ra, thân thể hoàn mỹ kia của Đinh Liễn vẫn còn trần truồng. Trong nội tâm của các nàng có lẽ đang nghĩ: "thân thể hoàn mỹ này có thể là người sống thì tốt quá rồi".

Từ phía xa, một Long hồn dài khoảng 50 m cưỡi mây đạp gió lao tới, sau đó thu nhỏ lại và chui vào mi tâm Đinh Liễn. Quá trình hồn xác hợp nhất bắt đầu.....
P/s: chương này mình viết rất kỹ, nhất là khi miêu tả và cũng phải sửa đi sửa lại rất nhiều lần. Lý do là sau khi viết xong vẫn chưa cảm thấy ưng ý, cứ thấy lấn cấn gì đó, sau đó đột nhiên trong đầu xuất hiện ý tưởng mới thế là mình sửa lại ngay. Mặc dù biết rằng bộ này chỉ là viết thử tay, sai sót là rất nhiều và không tránh khỏi nhưng cảm thấy ngủ sẽ không ngon nếu vẫn còn lấn cấn. Hy vọng mọi người đọc xong sẽ góp ý cho mình thêm từ câu cú ngữ pháp, giọng văn, bố cục, tính logic, thủ pháp...mình sẽ lưu ý và sửa lại để các chương sau hoàn thiện hơn. Cảm tạ mọi người.