Chương 4: Hai kiếp Nhân sinh (1)

Khí Vận Quốc Gia

Chương 4: Hai kiếp Nhân sinh (1)

Chương 4: Hai kiếp Nhân sinh (1)

Thức hải Đinh Liễn,

Không liên quan gì tới bên ngoài, trong thức hải của Đinh Liễn đang diễn ra sự dung hợp ký ức hai kiếp làm người.

Hắn vốn là một chủ hồn bị phân ra làm chín phần, chuyển sinh vào chín thân thể, chín thời đại, chín thế giới song song khác nhau. Thế cho nên quá trình cực kỳ thuận lợi và nhanh chóng. Hiện tại là sự dung hợp giữa phân hồn kiếp thứ chín Trần Trí Quang, một trung niên thế kỷ 21 và phân hồn kiếp thứ tám Đinh Liễn - Nam Việt Vương triều Đinh - Đại Cồ Việt.

Nam Việt Vương sau khi bị độc chết đã hồn phi phách tán, còn phần tàn hồn lưu giữ ký ức này là phần đã tách ra trước đó khi anh ta còn đang tụng kinh sám hối ở chùa Trấn Quốc.

Sư phụ của anh ta là Khuông Việt Đại Sư đã tách ra và lưu trữ trong phật bảo Lưu ly tháp. Cùng với tàn hồn là một giọt tâm huyết (giọt máu tinh hoa tại Tim) dùng để nhận chủ chí bảo Liên Hoa cửu sắc.

Vì Đinh Liễn không còn ý thức độc lập nên hiện nay chủ đạo ý thức chính là phân hồn của Trần Trí Quang.

Trần Trí Quang vốn là người Nam Định sinh năm 1980. Gia đình từ nhỏ khá nghèo, năm hắn năm tuổi cha mẹ hắn gửi nuôi tại nhà ông bà nội rồi mang theo em gái ba tuổi lên Hà Nội buôn bán lập nghiệp. Ông bà nội cũng rất yêu thương hắn thế nên tuy cuộc sống tại nông thôn thời kỳ đầu đổi mới rất khó khăn nhưng hắn cũng không quá thua kém bạn bè.

Bù lại sự khó khăn về mặt vật chất thì hắn tương đối tự do. Ngoài giờ đi học, hắn thường đi câu cá, bắt chim, chọc tổ ong, đánh nhau với lũ trẻ trong xóm.

Hắn mơ một giấc mơ trở về thời niên thiếu. Từ nhỏ tính hắn đã rất đàn ông. Lũ con gái thường lấy lá mít gấp thành chén bát, nặn bùn sông thành nồi, niêu, xoong, chảo rồi rủ hắn chơi trò lập gia đình. Hắn cũng chơi nhưng rất nhanh chán, sau đó hắn đá nát đồ chơi của tụi nó, chọc cho cả đám con gái khóc lóc om sòm.

Lũ con trai thì rủ hắn chơi trò đuổi bắt, hắn chê không thú vị. Hắn bảo, nếu muốn chơi thì phải chơi đuổi bắt trên cây chứ đuổi bắt dưới đất quá tầm thường. Bằng tài leo trèo khéo léo nhanh nhẹn của mình hắn thường truy sát lũ trẻ trên ngọn cây khiến chúng luống cuống tay chân. Kết quả thì thật thê thảm, mỗi lần chơi đều có đứa bị té. May mắn thì rơi xuống bụi cỏ bình an, xui thì rớt xuống mảnh thủy tinh vỡ (do bà con trong xóm ném bừa ra vườn) làm chân tay bọn trẻ bị xước, máu chảy dòng dòng trông thật kinh tâm, xui hơn nữa thì có đứa gãy tay hoặc gãy chân phải bó bột cả tháng.

Hắn thì không sao, vì có té đâu mà sao với cả trăng. Nhưng chính vì hắn không sao mà những đứa khác lại có sao nên những "nạn nhân" khốn khổ ấy đều về mách cha mẹ tố hắn đầu têu.

Bố của bọn chúng thì mặc kệ thậm chí còn chửi: " mày ngu thì mày chịu, nó rủ cái gì mày cũng chơi sao? Thế giờ nó rủ bốc c.ứ.t ăn thì mày cũng bốc ăn à? Tao không có loại con ngu như mày."

Các bà mẹ vừa băng bó cho con, lòng cũng xót xa, tuy nghe chồng chửi con khó nghe nhưng cũng có lý nên nhẹ giọng khuyên con: " lần sau nó rủ con đừng chơi nữa nhé. Trò này nguy hiểm lắm, bị gì thì mẹ sống sao đây"

- Nhưng thằng Quang nó nói đứa nào không chơi là loại hèn nhát, loại đàn bà, về nhà mà vạch vú mẹ lên mà bú. Con tức quá...

Ông bố quát lớn:

- Nó khích tướng có thế mà mày không chịu được à? Đồ ngu. Bú tí mẹ thì có gì mà xấu hổ. Không phải hồi nhỏ mày vẫn bú tí mẹ mày tới năm 3 tuổi sao? Giờ còn chê nữa.

- Bố thì nói hay lắm. Bố có ngon thì giờ qua nhà nội vạch áo cầm vú bà lên bú cho con xem. Không biết xấu hổ còn nói to.

- Á đù. Thằng c.h.ó chết này. D.C.M. Mày trả cheo với ông à. Tao đánh chết mày. D.C.M...

Ông bố đỏ mặt, tức giận quát to cầm cái dép tổ ong dưới chân phi thẳng vào người thằng con đang nằm băng bó.

Bà vợ đang ngồi xổm bó chân cho thằng con sắp xong, giờ cái dép phi tới, thằng con theo phản xa nhổm dậy né. Chiếc dép phi thẳng vào háng làm bà bị thốn đau. Ông chồng khựng lại chết trân, bà vợ khóe miệng giật giật, hai vành mắt nước bắt đầu tụ, hay tay buông dây băng, ngã ngửa ra đằng sau.

Vài giây tĩnh lặng, không khí như bị áp súc cực hạn. Tiếp theo là một tiếng thét kinh hoàng, mạnh như hổ gầm, hướng lên trời xanh. Đàn chim đang thong thả bắt sâu trên cây khế trước nhà thất kinh hôn mê té nhào lộp bộp xuống sân.

- Aaaaaaaa. D.C.M con chó. Tao làm gì mà mày chọi tao hả. Mày chọi chỗ nào không chọi lại chọi vào chỗ này của tao. Mày chửi nó là D.C.M, vậy tao hỏi mày C.M nó là ai, không phải là tao thì là ai. Hàng đêm mày đều đè C.M nó ra D, giờ lại to mồm chửi. Mày ko thích, ko sướng hay sao mà còn chửi. Từ nay trở đi tao cấm mày D.C.M.N nghe chưa, con chó. Giờ tao oánh chết mày, đồ khốn...

Bắn xong một tràng đại pháo phản lực liên lục địa, bà vợ chạy tới góc sân tiện tay vớ cây chổi rễ rồi lao nhanh về phía ông chồng như một con báo cái.

Sau đó...thì không có sau đó nữa vì chỉ thấy hình ảnh ông chồng nằm xuống sân co hai chân lại hai tay ôm đầu. Khắp mặt và cánh tay đầy vết xước, quần áo nhăn nhúm, thân hình run rẩy còn bà vợ thì đứng bên cạnh khom người lại, một tay chống cái chổi đã rụng hết sợi, tay còn lại chống hông, miệng thở hồng hộc. Cách đó vài mét là thằng con còn đang trong tư thế ngồi, một chân bó bột dở duỗi thẳng, một chân co lên, hai tay chống xuống sân, mắt trợn to, miệng hình chữ O. Cả sân tung tóe mảnh chổi rễ. Thảm không nỡ nhìn...

Cảm giác mưa gió tạm ngưng, ông chồng bỏ một tay xuống, đầu nghểnh lên, thấy bà vợ đang chống lạnh thở dốc, mắt còn đỏ sọc thì rụt cổ lại. Liếc sang bên cạnh thấy thằng con ngơ ngáo vẻ mặt nín cười, tự nhiên một cơn lửa giận lại bốc lên. Ông nhổm dậy chạy vào bếp, cầm thanh cời lửa ra quất tới tấp vào lưng thằng con:

- Mày còn cười bố mày hả thằng chó? Vì mày, tất cả vì mày mà vợ chồng ông bất hòa. Mày làm đêm nay bố mày không được ôm mẹ mày ngủ. Mày hố cha chưa đủ lại còn đi hố mẹ mày. Mẹ mày ngủ mà không có bố mày để ôm sẽ mất ngủ, sẽ thức trắng đêm. Mà phụ nữ thức đêm mắt sẽ thâm quầng, da sẽ nhăn nheo, vết chân chim đầy mắt, trán đầy nếp nhăn như bà già...

Đang định chạy tới quát ông chồng thì nghe mấy tiếng "mất ngủ", "mắt thâm", "da nhăn", "già", "xấu"...thì đột nhiên khựng lại. Sau đó chạy tới hét lớn:

- Ông nói đúng, thằng ranh con nó hố tôi. Hừ hừ. Ông tránh ra để tôi oánh phụ. Bữa nay không chỉnh cho nó ra bã thì uổng công tôi làm cái nóc nhà gần chục năm...

- Con trai, con yên tâm. Mẹ sẽ rất ôn nhu. Tuyệt đối sẽ không đánh vào cái chân đau. Nào, tới, tới...

Tiếp hiệp đầu vợ chồng so lo với nhau là hiệp hai bố mẹ so lo con trai. Thằng bé chân đau không chạy được. Chỉ còn cách hai tay ôm đầu, nằm nghiêng, lưng bụng cong lại như con tôm. Miệng liên tục khóc than xin tha vô cùng thảm thiết. Ông bố thầm nghĩ: " Ranh con, cho mày chừa. Dám để ông bị con cọp cái cho ăn hành. Có họa cùng chịu, phải không con? Ha ha". Xa xa, mấy đứa bạn cùng chơi lấp lo ngoài bờ rào nhòm vào ăn dưa xem lễ. Không khí vô cùng náo nhiệt.

Đột nhiên thằng bé gào lớn:

- Không phải tại con, không phải tại con thật mà. Tại thằng Quang chứ bộ. Không phải nó thì con đâu gãy chân, không gãy chân thì sao phải băng bó, không băng bó thì bố mẹ đâu bất hòa. Tại nó cả. Bố mẹ phải qua nhà nó bắt đền mới đúng.

" Quang ơi là Quang, không phải bạn bè không nghĩa khí mà Chúa chết thì Vua cũng băng hà..."

Quả nhiên, nghe thằng con gào, hai vợ chồng đột nhiên ngừng lại, nhìn nhau rồi ăn ý gật gù:

- Đúng vậy, do thằng Quang cháu bà Loan chứ không phải do con mình. Nó chỉ là bị hại mà thôi...

- Tôi đã bảo mà, con tôi đẻ ra tôi biết. Thông minh, hiền lành, thiện lương, chỉ hơi khờ khạo một tí nên mới bị dụ dỗ, chỉ tại xã hội quá hiểm ác mà thôi.

- Ông ra đầu ngõ chặt cây tre vào làm cái nạng cho thằng bé, tôi băng bó nốt cho nó rồi tý mọi người qua nhà bà Loan kiếm thằng Quang bắt đền.

- Thôi, tí bà với thằng bé đi đi. Tôi ở nhà nấu cơm. Gào lên bắt đền chỉ có đàn bà là thích hợp. Tôi đi lỡ nóng quá đánh nhau lại to chuyện. Bà thấy tốt thì thu tay, chớ có để chuyện trẻ con làm mất tình làng nghĩa xóm...

- Ừ...

Bên nhà Quang, hắn đang nằm vắt vẻo trên cành cây Hồng xiêm, 2 chân thõng xuống, hai tay bóc quả chín cây bỏ mồm, lâu lâu phun hạt đen ra ngoài, tâm tình vô cùng thích ý. Trong bếp, bà Loan đang loay hoay nhóm bếp nấu cơm chiều. Trong nhà, ông Loan còn đang lúi húi pha chế rượu thuốc.

Bỗng nhiên, tiếng chửi đổng từ ngoài ngõ xuất hiện, kèm theo đó là tiếng chó sủa vang lên. Ban đầu, do tưởng là chuyện bên nhà hàng xóm không liên quan đến nhà mình nên việc ai người đấy làm. Sau đó nghe tiếng chó sủa hoài không dứt, nghe ra là tiếng của mẹ con nhà Vàng, ông Loan liền biết chuyện có liên quan đến nhà mình. Ông vội chạy ra cửa bếp nói vọng vào:

- Bà để bếp đó, chạy ra ngoài cổng xem có chuyện gì. Tôi nghe giống như là tiếng ai đó đang mắng chửi, chắc là thằng Quang nhà mình lại gây ra họa đây mà.

Bà Loan vội vàng dập bếp rồi lật đật chạy ra ngoài cổng. Sau khi nói điều gì đó qua lại, bà từ từ đi vào trong nhà ông ngẩng đầu lên gọi hỏi:

- Có chuyện gì thế bà?

- Chuyện mấy đứa nhỏ chơi với nhau, thằng con nhà thím Hải bị té gãy chân. Thím ấy đưa thằng nhỏ đến đây bắt đền vì cho rằng thằng Quang đầu têu. Tôi tính mang chục trứng gà chưa kịp bán mang ra biếu để dàn xếp việc này, dù gì thì chuyện cũng đã xảy ra, thím ấy xót con thì nói mấy câu vậy thôi. Ông làm gì thì cứ làm đi.

Nói đoạn, bà Loan đi nhanh vào chuồng gà moi chục trứng gà, bỏ vào giỏ rồi đi ra ngoài ngõ. Một lúc sau không còn nghe thấy tiếng mắng chửi, mẹ con nhà vàng cũng ngừng sủa, chúng rủ nhau chui vào xó bếp đùa giỡn.

Thằng Quang nằm trên cây đương nhiên là biết chuyện gì xảy ra. Tuy không dám đi ra nhưng trong lòng cũng tức, nó lẩm bẩm:

- Đồ hèn, đồ đàn bà. Chơi thua còn về mách mẹ. Quá nhục, lần sau mày biết tay tao....

Tuy nghịch ngợm là như thế nhưng hắn lại rất thích đi chùa và đi đền. Bình thường hắn hay theo bà nội lên ngôi chùa làng cách nhà không xa. Thấy mọi người quỳ lạy thì hắn cũng học quỳ lạy. Thấy mọi người đọc kinh thì hắn cũng đọc nhại theo. Mùa hè, hắn được nghỉ ba tháng, hắn xuống nhà ông bà ngoại cách đó 5 km. Bà ngoại hắn theo Đạo giáo, tối tối lại dẫn hắn đi chơi. Hắn có cảm giác rất hứng thú với các bức tượng nên hay hỏi này kia. Mọi người đều nói hắn có duyên với tôn giáo, kiểu gì sau này cũng đi tu.

Tuy thích nghe và tìm hiểu về tôn giáo nhưng trong mười hai năm học phổ thông, hắn lại rất mê học Toán, Lý, Hóa, Sinh. Các thí nghiệm trên sách hắn cũng rất chịu khó mày mò thực hiện. Có vẻ việc biến đổi từ chất này qua chất kia, biến màu này thành màu nọ chơi rất vui. Bố mẹ hắn ở xa, vì cảm thấy hắn thiệt thòi nên thường hay gửi tiền về cho hắn. Hắn lại đem tiền lên thành phố mua các loại dụng cụ thí nghiệm. Có lần hắn thử chế tạo thuốc nổ để làm pháo, suýt nữa nổ mất tay nhưng đống rơm gặp họa cháy to. Ai cũng nói hắn sau này sẽ trở thành nhà khoa học nổi tiếng.

Vậy mà, thế éo nao sau khi học hết phổ thông, hắn lại đăng ký thi khối C (Văn, sử, địa) và lại thi đậu vào trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân Văn Thành phố Hồ Chí Minh, chuyên khoa lịch sử.

Cái này là do ông nội hắn hay mua tranh các vị anh hùng dân tộc như bà Trưng, bà Triệu, Trần Quốc Tuấn, Quang Trung...về treo đầy nhà. Hắn hỏi là ai thì ông nội hắn chỉ nói là anh hùng dân tộc còn sự tích thì cũng không hiểu. Mỗi lần hỏi không có đáp án nên hắn khá bức xúc. Hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Thế là hắn lại chuyển tu sang các môn xã hội. Ý định của hắn là sẽ có cơ hội lên thành phố tiếp xúc với nhiều loại sách hơn. Khi hắn thông báo sẽ chuyển thi đại học khối C, cả lớp đều sốc. Cô giáo chủ nhiệm phải họp riêng với hắn ba bốn lần để định hướng sự nghiệp. Nhưng tính cách hắn lại rất lì. Đã quyết rồi thì phải tìm hiểu bằng được. Không ai cản nổi.

Vì đầu óc cũng khá thông minh tính cách lại ưa ham học hỏi nên hắn đã thi đậu vào lớp tinh hoa của ngành, được gọi là lớp Cử nhân tài năng. Vì thế hắn có điều kiện được học các lớp nâng cao, được đọc các tài liệu lịch sử ít được công bố hoặc đã bị che dấu. Đồng thời, hắn có một đoạn thời gian lớn được làm nghiên cứu khoa học về các đề tài lịch sử - quân sự - chính trị các triều đại từ cổ chí kim. Trong quá trình học đại học, bạn bè chỉ có thể tìm thấy hắn ở bốn nơi: thư viện trường, thư viện đại học khoa học quốc gia, thư viện tổng hợp và nhà sách Văn Lang. Thầy cô giáo thấy hắn ham học nên cũng có ý bồi dưỡng hắn trở thành giảng viên của trường.

Thế nhưng, vì hắn đi nghiên cứu sâu về lịch sử hắn lại phát hiện ra mặt tối của đấu tranh chính trị. Thế là hắn cảm thấy chán ghét khi tham gia làm trong nhà nước. Hắn không tham gia công tác Đoàn, Đội của lớp, của trường. Hắn cũng từ chối cơ hội được kết nạp vào Đảng và được làm việc trong ngành Công an, hành chính nhà nước. Trong khi đây là một công việc mơ ước của nhiều bạn trẻ và gia đình Việt Nam, nhất là những người gốc Bắc. Mọi người lại lao vào khuyên răn và bày tỏ sự bất mãn. Lần này thì ngay cả bố mẹ, gia đình, dòng họ cũng đứng về phía đối nghịch với hắn.

Sau khi ra trường hắn lại hứng thú với tiền và kinh doanh thế nên hắn tìm rất nhiều các công việc liên quan đến sale, kinh doanh đa cấp, kinh doanh tiền tệ, chứng khoán, vàng bạc, coin. Tất cả đều thất bại. Hắn mất rất nhiều tiền và mối quan hệ. Cái được còn lại chính là kiến thức và bài học để đời. Bằng đại học cũng coi như bỏ.

Sau đó hắn gia nhập và làm tư vấn cho một tập đoàn bảo hiểm tại Thành phố Hồ Chí Minh. Cũng từ đây, công việc của hắn trở lên ổn định và nhanh chóng thăng tiến. Từ nhân viên tư vấn hắn lần lượt thăng cấp thành trưởng nhóm kinh doanh sau đó là trưởng phòng kinh doanh.

Hắn rất thích công việc như thế này. Nếu chịu khó cày thì thu nhập cũng khá cao. Thời gian lại tự do, hắn có thể tự chủ động mọi thứ để nghỉ ngơi hoặc làm điều mình thích.

Triết lý sống của hắn là "không muốn làm tỷ phú nhưng lại thích xài tiền như tỷ phú". Vị trí, chức vụ không chỉ mang lại quyền lực mà còn phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Hắn không muốn gánh vác trách nhiệm quá nhiều nên hắn chỉ muốn kiếm vừa đủ xài. Hắn muốn làm cá ướp muối, ăn no rồi chờ chết. Đây chính là nhân sinh hắn muốn.

Vì thế, hắn trở thành Trưởng Phòng kinh doanh tại vị lâu nhất tại công ty, suốt 15 năm. Là nguyên lão phục vụ qua năm đời CEO. Không phải là không có cơ hội thăng tiến. Không phải do chuyên môn của hắn không giỏi. Cũng không phải là có người chèn ép hắn. Tất cả chỉ vì hắn không muốn thăng chức nên hắn từ chối. Bởi ở vị trí của hắn đi lên nữa chỉ có hai con đường, một là trở thành Giám đốc kinh doanh Staff, hai là bỏ vốn trực tiếp thành Giám đốc công ty nhượng quyền Tổng đại lý. Hai con đường này hắn đều không thích, bởi vì trách nhiệm sẽ ngày càng cao, thời gian rảnh sẽ ít đi, ảnh hưởng đến tự do của hắn.

Sau đó, hắn cũng lập gia đình, sinh hai con một gái, một trai. Cuộc sống cứ diễn ra bình thản như thế cho đến khi hắn đang ngồi uống cà fe tại một quán vỉa hè tại quận Gò Vấp. Trời không mưa, hắn ngồi lướt tiktok bỗng thấy cả cơ thể tê liệt, ý thức choáng váng, sau đó là một tiếng sét đánh vang lên. Hắn thấy mình gục xuống bàn, mọi người xung quanh chạy đến đỡ. Hắn cảm thấy thân thể bay lên nhưng ý thức lại nói cho hắn thân thể còn ở dưới kia, tiếng nói cũng trở nên xa xôi không rõ. Hắn vươn tay với xuống nhưng lại càng thấy cách xa.

Hắn nhớ hắn đã từng bị hiện tượng này một lần lúc mười tuổi. Lúc ấy hắn cũng ngơ ngác khi thấy mình bay lên, nhìn xung quanh thấy cảnh vật thu nhỏ lại. Cũng may, có tiếng chuông chiều từ ngôi chùa làng gần đó, nên hắn tỉnh dậy. Sau đó hắn có tìm hiểu thông qua một số cô Đồng và nhà sư. Cô Đồng thì nói đó là hiện tượng thoát xác của linh hồn. Nhà sư thì nói đó thần thức hay Alaida thức.

Hắn vội la lên, hắn muốn nghe tiếng chuông, vì hắn biết tiếng chuông sẽ cứu lấy hắn. "Đông..." một tiếng chuông chùa vang lên thật. Kèm theo đó là tiếng tụng kinh của hàng trăm vị sư nghe như gần như xa. Hắn mừng rỡ tưởng như mình lại được cứu. Nhưng không như hắn nghĩ, bầu trời đã bị xé toạc, hàng ngàn hàng vạn tia sáng chiếu xuống phủ lên người rồi kéo thân hắn nhanh đi lên...