Chương 6: Ta thật quá khó khăn

Khí Vận Quốc Gia

Chương 6: Ta thật quá khó khăn

Chương 6: Ta thật quá khó khăn

Bàn về Đinh Tiên Hoàng, theo quan điểm của Trần Trí Quang thì người cha tiện nghi của hắn phạm phải ít nhất năm sai lầm lớn.

Thứ nhất là việc xưng Đế là không nên. Danh quá lớn mà thực lực không có thì chỉ gây họa. Nước thì bé tí, chỉ hơn 100.000 km2, quốc lực thì yếu ớt, Champa, Khơ Me, Đại lý lúc này to gấp 5 - 10 lần còn không dám xưng Đế, Đai Cồ Việt lấy cái gì để cho danh xứng với thực? Điều này không những gây khó chịu cho Đế quốc bên cạnh là Đại Tống mà ba nước giáp biên giới cũng thấy ghét. Vì thế, cứ khi rảnh tay là bốn nước này lại thay phiên nhau cho Đại Cồ Việt ăn hành. Thậm chí, nhiều lần còn bắt tay nhau đánh Đại Việt. Champa yếu nhất cũng có hơn 30 lần xâm phạm Đại Việt, hơn 10 lần đánh phá Thăng Long đuổi vua tôi nhà Trần chạy như chó nhà có tang. Mãi đến khi Nhà Lý thành lập năm 1009 mới học khôn chính thức bỏ Đế xưng Vương.

Trên thế giới cũng không hiếm trường hợp tương tự. Ví như dân tộc do Thái, tự xưng là người Israel nghĩa là Dân tộc duy nhất được Thượng Đế lựa chọn. Chọn cái tên kéo cừu hận như thế thử hỏi ai mà chẳng ghét. Trong lịch sử dân Do Thái cũng là dân tộc không có nhà để về, nhiều lần bị đồ sát tập thể. Lần gần nhất là khi Phát xít Đức tàn sát 6 triệu người Do Thái trong chiến tranh thế giới lần thứ 2. Xin xỏ, vận động mãi Liên Hợp Quốc mới phân cho một dẻo đất sa mạc tại dải Gara để lập quốc. Mà nhắc tới chuyện này mới thấy kỳ lạ. Cả người Việt Nam và người Israel đều là 2 dân tộc duy nhất không bị đồng hóa sau mấy ngàn năm bị đô hộ, nô dịch. Có lẽ đây là số phận tương đồng chăng?

Sai lầm thứ hai của vua Đinh Tiên Hoàng là lấy tên nước là Đại Cồ Việt. Đại là vĩ đại, to lớn, Cồ cũng có nghĩa tương tự. Âm thanh vang dội nhưng danh quả thật không xứng với thực, quá kéo cừu hận. Gây tổn hại khí vận quốc gia. Có lẽ chính vì điều này mà triều đại chỉ kéo dài được vài chục năm? Triều Đinh tồn tại được 13 năm 2 triều vua, triều Tiền Lê tồn tại được 27 năm với 3 triều vua. Đến thời nhà Lý bỏ Đế xưng Vương, bỏ tên nước là Đại Cồ Việt thành Đại Việt thì quả nhiên, vương triều hưng thịnh mấy trăm năm, không tin không được.

Sai lầm thứ ba của vua Đinh Tiên Hoàng là lập tới năm Hoàng Hậu. Đứng sau năm Hoàng Hậu là năm thế lực chống lưng cho nhà Đinh nên việc người cha tiện nghi này chơi trò cân bằng quyền lực cũng là dễ hiểu. Nhưng cân bằng quyền lực cũng có nhiều phương pháp, đâu nhất thiết phải phong tới năm hoàng hậu? Quá là trò đùa. Nhất Vương Ngũ Hậu, âm thịnh dương suy là có hại cho khí vận Hoàng Đế. Tần Thủy Hoàng phạm sai lầm Vô Hậu nên Cô Dương vô Âm. Âm Dương không điều hòa nên chết sớm. Mà Đinh Tiên Hoàng thì phạm sai lầm Âm thịnh dương suy nên thọ mệnh không dài.


Hơn nữa cũng gây ra họa lớn từ hậu cung, rất dễ cháy và sự thật là đã cháy. Một con Phượng Hoàng có thể lãnh đạo cả bầy chim. Nhưng năm con khổng tước cùng xòe đuôi thì con nào chịu thua con nào? Người xưa có câu: thuận vợ thuận chồng tát bể Đông cũng cạn. Đằng này làm vua mà suốt ngày lo dập lửa hậu cung thì còn tâm trí đâu, sinh lực đâu mà quản lý giang san, đất nước. Không phải tự nhiên mà từ xưa đến nay đều là nhất Đế, nhất Hậu. Họa này do tự mình gây ra, làm sao có thể sống lâu dài?

Sai lầm thứ tư của Đinh Tiên Hoàng là phế trưởng lập thứ. Con trai trưởng có đủ danh vọng, uy tín, năng lực, công lao thì không lập thừa kế. Đằng này vì sự yêu thích cá nhân lại lập đứa con thứ mới sáu tuổi lên làm thái tử. Cái này không những gây ra họa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà khiến các con huynh đệ tương tàn, trở mặt thành thù. Trên đời này chẳng sợ ít, chỉ sợ không công bằng. Cha không làm gương sao các con hiếu thuận?

Sai lầm thứ năm của Đinh Tiên Hoàng là giao toàn bộ quân quyền cho Lê Hoàn nắm. Khi đất nước mới lập, chính quyền lại nghiêng về chính quyền quân sự, chưa có chế độ chế tài phù hợp lại giao binh quyền của mình cho thuộc hạ thì quả thật ngu xuẩn không ai bằng. Đậy chính là cái họa phản loạn. Mà sự thật lịch sử cũng diễn ra y như thế.

Lê Hoàn không những cho Đinh Tiên Hoàng đội nón xanh, cắm cặp sừng to trên đầu, Đinh Toàn sợ rằng cũng không phải là con ruột, sau đó còn lập mưu giết chủ, cướp ngôi, bi thảm không ai bằng. Đúng là mô tip vợ người ta ngủ, con người ta giết, tài sản người ta xài. Cả đời vất vả, cuối đời hồ đồ lại may áo cưới cho kẻ khác.

Phạm nhiều sai lầm chí mạng như thế, Đinh Tiên Hoàng không chết thì ai chết bây giờ. Nghĩ đến đây Trần Trí Quang thở dài, khóc không ra nước mắt. Mình phạm vào cái tội nghiệt gì mà chuyển sinh vào cái gia đình đầy bi kịch và rối não như thế này. Trời ơi là trời...

Nội gian cầm quyền to như thế, trong nước nội loạn bủa vậy, ngoại bang thì hằm hè xâm phạm, chính quyền còn non yếu, quốc lực thì mỏng manh. Nhưng khó khăn vẫn chưa phải thế là hết. Tất cả mô hình kinh tế, chính trị, xã hội đều không có, mới chỉ dập khuôn chút ít từ Trung Hoa. Giặc đói, giặc dốt hoành hành. Phật giáo tuy đứng sau lưng nhưng đây không phải là mô hình tư tưởng tốt để cai trị đất nước. Hơn nữa, Đạo giáo, nho giáo và đạo Mẫu cũng nhảy vào tranh vũng nước đục. Đứng sau các biến cố, sự kiện đều có cái bóng của tôn giáo hiện thân.

Yêu, ma, quỷ, quái, dã thú, rừng sâu, nước độc cũng vì thế mà hoành hành, tác oai tác quái. Ngày trước khi làm đề tài nghiên cứu thấy nhiều ghi chép về việc những danh nhân khi sinh ra đều có điềm lạ như thiên tượng hoặc điềm lành làm bạn. Rồi để chính danh cho các triều đại sinh ra đều có thơ sấm lưu truyền, thần phật báo mộng. Thời đại này cũng là thời đại xây dựng rất nhiều chùa, miếu, đình, đền thờ, bên trong không những thờ Phật, Tiên, Thánh, Thần còn phong Vương, thành hoàng cho những người có công. Chưa hết, nhiều nơi còn thờ yêu, ma, quỷ, quái hầm bà lằng. Lúc ấy, khi đọc được các chi tiết này hắn đều cười mỉa, cho rằng do dân trí ngu muội nên bị dắt mũi chứ làm chi có ma quỷ này nọ. Tất cả đều là do con người biên soạn mà ra.

Thế nhưng, giờ phút này hắn lại cảm thấy vô cùng hoang mang và sợ hãi. Những gì hắn đang trải qua quá huyền huyễn, quá hư ảo, quá kì lạ và tràn đầy những thứ không biết. Mặc dù nguyên chủ hắn đã 40 tuổi, hai kiếp nhân sinh cũng 80 tuổi, sự thành thục trong tâm trí là không thể bàn cãi nhưng đối mặt với thực tại nghiệt ngã, hắn không thể nào che giấu sự sợ hãi nảy sinh trong nội tâm.

Đọc các tiểu thuyết do các pháp sư Trung Hoa viết thì các nhân vật khi xuyên việt đều rất bình tĩnh, tâm lí cường đại. Thậm chí có người còn mong chờ rồi xoa tay mài dao xoàn xoạt chuẩn bị trang bức các thể loại. D.M. Toàn lũ lừa đảo. Văn học mạng Trung Quốc quả thật hại người rất nặng. Hazz

Thời đại này đất nước mới hình thành, luật pháp còn chưa có, xử phạt thì cảm tính thích thế nào xử như thế. Khắp nơi thổ phỉ tung hoành, anh hùng lớp lớp, kẻ mạnh làm vua, kẻ thua bỏ mạng, mệnh người không bằng cỏ rác. Xem ra còn khó khăn hơn cả khi ông Hồ mới lập quốc năm 1945. Ít nhất thời đó ông Hồ còn có Đảng CS, có chủ nghĩa Mác Lê Nin làm kim chỉ nam soi đường chỉ lối. Bên cạnh cũng có hệ thống giáo dục, khoa học, trí thức trợ giúp, đào tạo ngắn ngày là biết sử dụng ngay.

Thời đại này con người cũng không phải thiện nam tín nữ mà toàn lũ âm hàng. Không nói đâu xa, Phật môn, đúng, chính xác là Phật môn, nhà Đinh có đại sư Khuông Việt đỡ đầu, nhà Tiền Lê có đại sư Đỗ Pháp Thuận sau lưng, nhà Lý có cái bóng của đại Sư Vạn Hạnh. Triều Lê thì Nho giáo xâm nhập để rồi triều Lý lập bang, lập miếu. Không nhìn đâu xa, con hàng Lê Hoàn và con hàng Dương Vân Nga lập mưu phệ chủ cướp ngôi thành công, đứng đằng sau không phải có những cái bóng âm hàng thì đánh chết ta Trần Trí Quang cũng không tin.

Giờ này, hắn nhìn đâu cũng thấy khó khăn, nhìn đâu cũng thấy trắc trở, nhìn đâu cũng thấy không sống nổi. Mà nếu chỉ lực lượng phàm nhân còn chưa tính, thế giới này còn bonus thêm các lực lượng siêu nhiên, vô hình. Hắn không biết mình sẽ tồn tại được bao nhiêu ngày. Cảm giác luôn có điêu dân muốn hại trẫm.

Ta thật quá khó khăn.

Cmn, ta thật quá khó khăn...

Bình tĩnh, bình tĩnh, ta phải xem ta có những lợi thế gì. Chỉ có biết người biết ta thì mới có khả năng lách qua kẻ hở mà sinh tồn. Biết người không nhiều nhưng cũng coi như sơ sơ. Giờ phải biết ta thật rõ thì mới lên kế hoạch được.

Đầu tiên, ta chuyển sinh vào vai Đinh Liễn, hiện tại là Nam Việt Vương cầm quyền triều chính đã lâu, hỗn với mọi người cũng coi như quen thuộc. Bản thân cũng là người thừa kế hợp pháp. Sau khi tỉnh lại nhất định phải tìm cách mau chóng đoạt quyền, đăng cơ xưng Đế. Có quyền lực thì không gian thi triển quyền cước mới thoải mái. Kiếp trước coi thường quyền lực nhưng kiếp này phải nắm thật chặt trong tay.

Thứ hai, phải nắm chắc lợi dụng các thế lực ủng hộ đã có sẵn và thế lực của người cha tiện nghi để lại. Mặc dù Đinh Bộ Lĩnh là người cha không ra gì, trị vì thì phạm toàn những sai lầm chí mạng nhưng ít ra cũng là tay kiêu hùng, uy dũng vẫn còn, người ủng hộ không thiếu, ta phải tận dụng triệt để.

Thứ ba, phải nhanh chóng làm sạch hoàng cung Hoa Lư, cung nữ, thái giám, ngự lâm phải tra xét, thanh tẩy, cần giết phải giết, cần thay phải thay, cần hạ chức phải hạ chức. Không thể để cái ổ chó của mình có sự ẩn nấp của lũ rắn độc. Nếu không chết lúc nào cũng không hay biết. Sự kiện đầu độc là hồi chuông cảnh báo. Không có sự giúp sức của nội ứng đánh chết ta cũng không tin.

Thứ tư, phải nhanh chóng tước quyền hoặc hạ bệ con hàng Lê Hoàn. Con hàng này trên danh nghĩa nắm toàn bộ quân đội, tương đương với chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng thời hiện đại. Tuy rằng, đại đa phần quân đội vẫn nằm trong tay các thế lực trung thành với lão cha tiện nghi nhưng không phải muốn tước quyền thì tước, muốn hạ bệ thì hạ. Làm không khéo lại phản thì nguy. Ngay tại thời hiện đại, đảo chính quân sự cũng không hiếm thấy. Buồn cười nhất là bên Châu Phi, nho nhỏ trung úy cũng dám đảo chính lật đổ tổng thống, thế mà lại thành công mới hay.

Thứ năm, phải tìm cách diệt trừ hoặc đày con hàng Dương Vân Nga vào lãnh cung, phế thằng em tiện nghi thành dân thường. Nếu có thể thì giết luôn cho an toàn. Dù sao đây cũng không phải là em ruột mình, mà cho dù là em ruột cũng là em ruột của Đinh Liễn mà không phải của linh hồn Trần Trí Quang. Hơn nữa, người không chết thì ta vong. Chuyện liên quan đến tính mạng, không điên lên thì không sống được.

Thứ sáu, ta còn có một người vợ và mấy đứa con tiện nghi mà Đinh Liễn để lại. Mặc dù ta chẳng có chút tình cảm nào nhưng trên danh nghĩa vẫn là vợ con ta. Phải tìm cách sắp xếp cho yên ổn. Nhất là phải diệt trừ nguy cơ tiềm ẩn con giết cha, anh em giết nhau đoạt gia tài. Cái này cần phải nghiên cứu thật kỹ lưỡng.

Thứ bảy, thế giới này ngoài lực lượng phàm nhân còn có lực lượng siêu nhiên vô hình. Phải phòng bị từ xa. Xưa nay, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Phải liên hợp Phật - Nho - Đạo - Mẫu làm một khối tạo thành nhánh quân đặc biệt chuyên diệt trừ yêu, ma, quỷ, quái. Nên gọi là gì đây nhỉ, Trấn yêu quân, Trấn ma vệ, Trấn quỷ điện?

Thứ tám, sắp tới ta sẽ phải thực hiện thay đổi, cải cách nhiều. Tất nhiên sẽ không tránh khỏi con mắt của người hữu tâm và bản thân làm vua thì sẽ không tránh khỏi cuốn vào vòng xoáy của tranh chấp, âm mưu của các âm hàng. Phải có lý do, phải kiếm người làm nồi che, nón đội thay. Người này vừa phải có uy danh, uy tín, lại không dễ phát biểu, nói năng. Tốt nhất là không thể nói năng. Tốt nhất là ai cũng tin tưởng và sợ hãi. Như thế ta mới không bị lộ tẩy. Để xem nào, người ta chỉ sợ những gì người ta không biết rõ. Người ta cũng chỉ kính cha mẹ, ông bà, tổ tiên. Người ta cũng chỉ tin tưởng những người có địa vị. Ai sẽ là người thích hợp đây?... A, có rồi. Chính hắn, chỉ mình hắn là thỏa mãn tất cả các điều kiện trên. Ha ha ha. Ta thật là quá thông minh đi mà. Cứ như thế, nồi, mũ đã xác định.

Cuối cùng, ta phải thực hiện triệt để chiến lược giấu mình phát dục. Cái này các pháp sư Trung Hoa gọi là Cẩu đạo, nằm ngửa đây mà. Quyết tâm không ra khỏi hoàng cung, không ra khỏi kinh thành, không cầm quân đánh trận, không mạo hiểm trêu chọc thị phi. Cái thời đại này vua chúa thi nhau cầm quân đánh trận để tỏ ra mình vũ dũng, kết quả...thảm, quá thảm. Quân tử không đứng dưới bức tường đổ. Hoàng Đế không để mình lâm nguy. Thuật nghiệp có chuyên công. Việc chuyên môn nên để cho người chuyên nghiệp làm. Tuyệt đối không xen vào chuyện của người khác. Tuyệt đối cẩu đạo, tuyệt đối nằm ngửa.

Muôn năm, muôn năm...