Chương 13: Đạo - Chân Như - Thức - Linh Hồn
Sau khi ba người Đinh Điền, Trịnh Tú, Đinh Phúc Trí đi ra. Đinh Liễn trở lại bàn sách, ngồi xuống ghế trầm ngâm.
Đinh Liễn cầm một số bản tấu chương nói về một số nơi có hiện tượng yêu quái xuất hiện bắt người, ma quỷ hiện thân làm hại chúng sinh. Hiện tượng trùng tang ở Bắc Ninh, hiện tượng Cửu vĩ hồ mê hoặc trai làng ở Bắc Giang. Nếu như là kiếp trước hắn sẽ cười khẩy mỉa mai. Coi đây là bịa đặt, mê tín. Nhưng hiện giờ hắn lại không chắc chắn.
Hắn là người thường, siêu năng lực không có. Đối phó với người thường còn có cách. Đối phó với các sinh vật có khả năng đặc biệt thì hắn bó tay. Chỉ còn cách trông cậy vào Phật Môn và Đạo Môn. Nhưng " nhờ vả" Nhị môn này như thế nào lại cần phải suy nghĩ và có học vấn. Hắn có chút quy hoạch nhưng cần nói chuyện thực tế mới biết được hay không.
Đang suy nghĩ mông lung thì có tiếng thái giám ngoài cửa báo:
- Muôn tâu bệ hạ. Đại sư Khuông Việt đã tới.
- Mời vào...
Két két
Cánh cửa được mở ra, đại sư Khuông Việt chầm chậm đi vào. Khuôn mặt bình thản, đầu hơi cúi xuống, tay cầm tràng hạt. Đinh Liễn nhất thời không nói. Trong lòng hắn khá phức tạp. Một mặt hắn cũng có chút hận đại sư Khuông Việt vì chính người này đã "tóm" hắn từ thế giới kia qua đây. Xuyên việt có nhiều kiểu nhưng xuyên qua theo cách này hắn cũng có chút hơi sốc. Cũng may, tâm trí hắn là người trưởng thành nên còn kìm nén tốt, nếu không đã nhảy bổ vào nện cho một trận.
À, mà có nện cũng nện không lại. Đại sư Khuông Việt chính là cao thủ đỉnh cấp của Đại Cồ Việt lại biết thi triển Đại Thần Thông, chấp một trăm Đinh Liễn cũng đánh không lại. Ngoài việc nhẫn nại, hắn còn biết làm sao nữa.
Hắn thở dài một tiếng mới cất tiếng nói:
- Ta nên gọi ngài là sư phụ hay đại sư đây?
- Bệ hạ muốn xưng hô bần tăng thế nào cũng được. Chỉ là một cái tên, có gì khác nhau đâu?
Đinh Liễn hơi khựng lại. Nói chuyện với mấy người tu hành quả là mệt óc. Không thích nói thẳng mà cứ vòng vo, luẩn quẩn. Hắn là người hiện đại thích nói thẳng cái vèo, đâu giống tư duy người cổ đại, hở miệng ra là nói xa, nói gần, nói tránh, nói né. Nhức đầu thật.
- Vậy...lúc bình thường ta gọi ngài là sư phụ. Lúc làm việc gọi ngài là đại sư vậy.
- Thiện...
Đại sư Khuông Việt tu hành theo phái thiền tông nên câu cửa miệng là Thiện hoặc Thiện tai chứ không phải là A Di Đà phật như phái Đại Thừa.
- Vậy sư phụ...ta mới đến thế giới này...không biết người như sư phụ có tồn tại nhiều không?
Ý Đinh Liễn là hỏi xem thế giới này có những người tu tiên hay biết thần thông quảng đại hay không? Thời đại của hắn hầu như chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ nhìn tận mắt. Đọc tiểu thuyết thì có chứ ngoài đời thực thì không. Hắn muốn biết chân tướng để còn quy hoạch tương lai phát triển theo hướng nào.
- Thế giới vốn rộng lớn, vạn linh, vạn tộc san sát thì chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra cả. Người có phép thuật, thần thông tuy rằng cực ít nhưng không phải là không có. Tùy theo vị trí địa lý, văn hóa, tôn giáo...mà có những người có khả năng khác nhau.
- Nhiều là nhiều bao nhiêu, ít là ít bao nhiêu?
Đinh Liễn hít sâu một hơi hỏi lại.
- Trăm ngàn vạn linh may ra có một. Nhưng nếu tính cả thế giới thì quả thật không ít. Ta cũng không rõ ràng có bao nhiêu?
- Sư phụ có thể nói rõ được không? Ta cần biết rõ mọi chuyện để tính toán sau này.
- Theo Đức Phật giảng dạy thì vạn vật đều có linh. Nghĩa là từ cây, cỏ, hoa, lá, đất, đá, núi, sông, biển, hồ, côn trùng, chim chóc, động vât...thậm chí mặt trăng, mặt trời, các vì sao, vũ trụ đều có linh.
- Sư phụ, Linh mà ngài nói là chỉ linh hồn hay linh tính?
- Đức Phật không thừa nhận có linh hồn. Linh đây là linh tính, linh trí hay còn gọi là Thức.
- Thức ư? Nó là gì?
- Thức là một thứ không có tên, không hình, không bóng, không dạng, không kích cỡ, không thể miêu tả, Đức Phật tạm gọi là Chân Như hay A lại da thức. Bên Đạo Môn gọi là Đạo. Trong cuốn Đạo đức kinh có đoạn: " đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh phi thường danh. Có nghĩa là: Có một vật hỗn độn mà thành trước cả trời đất. Nó yên lặng, vô hình, đứng một mình mà không thay đổi vĩnh cửu, vân hành khắp vũ trụ không ngừng, có thể coi nó là mẹ của vạn vật trong thiên hạ. Ta không biết tên nó là gì, tạm đặt tên cho nó là Đạo. Đạo mà diễn tả được thì đó không còn là đạo bất biến nữa, tên mà gọi ra được thì đó không còn là tên bất biến nữa".
- Nó là bản chất hay bản nguyên của vũ trụ?
- Đúng mà không đúng. Bản nguyên đúng là Chân Như nhưng Chân Như không phải là bản nguyên. Nói cách khác, cánh tay là của ta nhưng ta không chỉ là cánh tay.
- Ồ...Quay trở lại. Đức Phật không thừa nhận linh hồn vậy thứ mà các tôn giáo gọi là Linh hồn nghĩa là sao?
- Đức Phật nói không thừa nhận không có nghĩa là phủ nhận. Là như thế này. Ví dụ như con người chúng ta được chia làm hai phần cơ bản. Phần thể xác và phần linh hồn. Phần thể xác được cấu tạo bằng vật chất mà cụ thể là bốn nguyên tố chính gọi là Thân tứ đại: Đất, Nước, Khí, Hỏa. Thân thể có ba trung tâm và chín khiếu (cửa ra vật chất), mười hai luân xa (cửa ra năng lượng).
- Ba trung tâm là Trái tim chứa tinh lực, đan điền chứa khí lực và bộ não chứa thần lực. Bên Đạo Môn gọi là Tinh, Khí, Thần. Nếu bị tổn hại một trong ba trung tâm trên sẽ gây lên thân tứ đại tan rã hay gọi là chết.
- Cửu khiếu bao gồm: hai mắt thoát nước mắt, hai tai thoát ráy tai, lỗ mũi thoát khí hôi, miệng thoát nước miếng, hậu môn thoát phân, lỗ liệu đạo thoát nước tiểu. Đây là chín nơi xả chất bẩn ra khỏi cơ thể nên rất dơ bẩn, cần phải làm sạch hàng ngày, thường xuyên.
- Mười hai luân xa hay còn gọi là Charka là mười hai trung tâm năng lượng, mười hai cửa ra vào của năng lượng. Trong đó có bảy luân xa hiện hay còn gọi là luân xa dương nằm trên thân thể, năm luân xa ẩn, hay còn gọi là luân xa âm nằm trên linh hồn.
- Phần thân thể Đức Phật gọi là Ngũ Uẩn (năm giác quan), một Uẩn nữa liên quan đến Thức gọi là giác quan thứ 6. Bình thường gọi là Ngũ uẩn. Trường hợp khác gọi là Lục Uẩn, Lục Căn (tai, mũi, miệng, mắt, da, tuyến Tùng), lục trần (nhìn, nghe, ngửi, nói, sờ, cảm nhận).
- Phần linh hồn theo Đạo Môn có Tam hồn, thất phách. Tam hồn gọi là Thiên hồn, địa hồn, nhân hồn. Thất phách còn gọi là bảy vía. Nếu ví ngọn nến là hồn thì cảm giác nóng tỏa ra từ nó gọi là phách. Khi một người bị thất hồn, lạc phách thì các đạo sĩ hay làm lễ gọi hồn, tụ phách hay còn gọi là ba hồn, bảy vía.
- Theo Phật Môn thì trung tâm, hạt nhân của Linh hồn có hai thức gọi là Tiềm thức và Tàng thức. Tiềm thức là bộ nhớ gắn với cơ thể có tác dụng ghi chép tất cả mọi thứ thông qua Lục thức. Mỗi đêm khi ngủ, nó sẽ tự động phân loại thông tin và chia làm hai. Một phần sẽ giữ lại, phần khác sẽ xóa đi. Tuy nhiên, tất cả những ký ức ấy khi được tiềm thức ghi nhận cũng đồng thời được ghi nhận vào một bộ nhớ khác gắn liền với linh hồn. Bộ nhớ này gọi là Tàng thức hay Tạng thức. Nó là một bộ nhớ rời. Nếu có thiên nhãn thì sẽ nhìn thấy được nó ở vầng hào quang bao quanh thân thể.
Nghe đại sư Khuông Việt nói tới đây, Đinh Liễn nghĩ ngay đến cái điện thoại smartphone. Nếu cho rằng thân thể là cái điện thoại, năng lượng là cái dòng điện, thì bộ nhớ cứng theo gọi là tiềm thức, bộ nhớ rời gọi là thẻ nhớ hay cloud (bộ nhớ đám mây). Đinh Liễn hỏi tiếp:
- Rõ ràng là có linh hồn, vậy tại sao Đức Phật lại không thừa nhận?
Đại sư Khuông Việt điềm đạm trả lời:
- Cơ thể ta khi bị thương sẽ gãy xương, chảy máu, dập cơ. Nếu không bị thương chỗ hiểm như bộ não, trái tim, đan điền thì vẫn có thể sống. Nếu bị thương ở năm luân xa ẩn hoặc hồn phách thì cơ thể vẫn có thể sống nhưng không hoạt động được. Tình trạng này y học gọi là sống thực vật. Nếu phách bị thương hoặc bị thiếu thì gọi là ngu si, tự kỷ, tăng động, chậm phát triển. Nếu loạn hồn thì gọi là tâm thần, bị điên hay tẩu hỏa nhập ma.
- Nếu bị chết. Cơ thể sẽ ngừng hoạt động và tan rã đầu tiên để trở về với tứ đại hay còn gọi là đất về với đất, bụi về với bụi. Tiếp sau đó là hồn phách sẽ tan biến theo. Thông thường trong 49 ngày sẽ tan rã hết. Vì thể xác và linh hồn đều khả biến nghĩa là biến mất nên Đức Phật không thừa nhận.
- Như vậy cái còn lại tồn tại vĩnh hằng sẽ chỉ còn một thứ gọi là Thức. Nó nằm trong tàng thức và trôi nổi trong không thời gian cho đến khi gặp đúng thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp sẽ hấp dẫn các nguyên tố tứ đại lại tạo thành một thân thể mới. Quá trình này gọi là Luân Hồi hay tái sinh.
- Oh, vậy tại sao khi Luân Hồi hay Tái sinh mọi người lại không thể nhớ rõ ký ức kiếp trước, mà ta thì lại nhớ rõ?
- Bình thường khi thức mới tái sinh trong bụng mẹ sẽ hình thành linh hồn mới vào tháng thứ ba, thứ tư của thai kỳ. Sau đó các nguyên tố tứ đại tụ tập và hình thành nên bộ não, tứ chi, các cơ quan tức thân thể mới. Lúc này Thức sẽ bị che lấp bởi hai lớp bảo vệ là linh hồn và thể xác mới nên các ký ức sẽ dần mơ hồ hay gọi là quá trình quên đi. Khi sinh ra, lớp xác tứ đại đủ lớn sẽ che lấp tàng thức càng nhiều nhưng trên thực tế, cánh cửa tàng thức chưa đóng lại hoàn toàn. Những đứa trẻ đều có thể thấy ký ức kiếp trước của nó nhưng lúc ấy cơ thể chưa hoàn thiện nên không thể nói năng. Nó chỉ có thể biểu đạt bằng tiếng khóc. Người lớn khi nghe tiếng khóc đều nghĩ rằng 100% là nó đói nên cho bú. Thực tế đó còn là sự hoảng sợ của linh hồn khi nhìn thấy thế giới mới, hoàn cảnh mới.
- Khi đứa bé càng lớn, cơ thể sẽ thích nghi dần, ký ức cũ sẽ quên đi, nhường chỗ cho các ký ức mới. Khả năng nói chuyện sẽ dần hoàn thiện cho đến khi mất ký ức cũ hoàn toàn. Tuy không thể nhớ về ký ức kiếp trước nhưng những kỹ năng mà kiếp trước thành thạo vẫn sẽ còn tồn tại dưới dạng bản năng hay thiên phú. Ví dụ, kiếp trước là nghệ sỹ thì kỹ năng chơi đàn, múa hát sẽ rất chuyên nghiệp. Kiếp này bản năng hay thiên phú sẽ bộc lộ rất sớm. Nếu được người lớn thỏa mãn và hướng dẫn thì đứa bé ấy gọi là thiên tài, thần đồng.
- Một cách phát hiện ra thiên phú đứa bé là khi tròn một tuổi làm lễ sinh nhật hay còn gọi là lễ Thôi nôi, gia đình đứa bé sẽ để các vật dụng bằng gỗ liên quan đến nghề nghiệp cho đứa bé lựa chọn như kiếm, bút, đồng xu, rìu, cuốc, xẻng... Tại sao lại là thời điểm một tuổi mà không phải sớm hơn hay muộn hơn? Bởi vì trước một tuổi đứa bé còn nằm nôi, chưa thành thạo kỹ năng, nắm, bắt, bò, đi, đứng. Trễ hơn thì cánh cửa tàng thức sẽ càng khép chặt. Nên thời điểm một tuổi là thích hợp nhất. Đương nhiên là tương đối bởi tùy từng bé mà có thời điểm thích hợp nhất.
Nói đến đây, đại sư Khuông Việt ngừng lại, nhìn về phía Đinh Liễn.
- Trường hợp của ngài không phải là Luân Hồi hay Tái sinh bình thường mà là dung hồn, nhập xác. Linh hồn của ngài chưa từng tan rã đã được đưa đến thế giới này nên vẫn còn ý thức chủ đạo, linh hồn của kiếp này thực đã tan rã chỉ còn lại ký ức nguyên sơ trong tàng thức. Vì là đồng nguyên, đồng căn nên dung hợp khá dễ dàng mà không bị mất mát ký ức. Sau đó nhập vào xác kiếp này. Nhưng cũng không an toàn vì xác kiếp này đã nhiễm độc. Thế nên 108 vị tăng cấp độ bồ tát mới hy sinh chính mình để kích hoạt hạt giống hoa sen 9 màu. Năng lượng còn dư đẩy chất độc ra, tiện thể đẩy luôn tạp chất trong cơ thể. Quá trình này còn gọi là Thoát thai hoán cốt hay còn gọi là Tẩy Tủy. Coi như nhân họa mà đắc phúc. Cơ thể này giờ có thể gọi là bẩm sinh (tiên thiên), là một vật liệu tốt để tu luyện. Nếu ngài chịu tu phật pháp nhất định thành tựu rất cao.
Đại sư Khuông Việt cười tủm tỉm. Đinh Liễn lại thấy lạnh cả sống lưng. Hắn có cảm tình với Phật Môn nhưng bảo đi tu làm hòa thượng thì miễn bàn đi. Thế nên hắn vội xua tay...
- Việc này đừng bàn lại nữa. Ta đây hồng trần chưa dứt, còn phải ngụp lặn trong trần gian lâu dài. Xin cảm tạ sư phụ...
- Hazz. Thật là đáng tiếc...tiếc cho một khối tài liệu tu hành...
- Phật Môn giảng chữ duyên. Ta đây chưa đủ duyên nương nhờ cửa Phật nên chỉ xin làm đệ tử tại gia. Kính xin sư phụ thông cảm.
- Đành vậy...
- Để khởi tử hồi sinh ta, Phật Môn coi như hy sinh 108 vị bồ tát quả là thương gân động cốt. Ta quả là nợ Phật Môn quá nhiều. Kiếp này ta sẽ làm hết sức để tuyên dương Phật pháp để báo đáp. Nơi nào có Đại Cồ Việt nới đó có Phật Môn. Kính xin sư phụ ân chuẩn và ủng hộ Liễn này.
- Thiện tai...thiện tai...
Đại sư Khuông Việt niệm hai câu rồi hơi cúi đầu. Coi như chấp nhận. Về công, về tư cũng nên là như vậy.