Chương 20: Cái chết của Dương Vân Nga
Lúc này, trong tẩm cung của Dương Vân Nga, nàng sau khi ngất xỉu đã được đưa về đây nghỉ ngơi. Đối diện với nguy cơ sinh tử, bên cạnh không có ai có thể chia sẻ. Không một ai nói giúp nàng một câu. Ngay cả tình nhân của nàng, người mà nàng trao một tình yêu sâu đậm cũng không hé răng nói đỡ nửa lời. Vì hắn mà nàng phản bội Tiên Đế, chung chạ với hắn để rồi trở thành một người đàn bà ngoại tình, ghê tởm. Thậm chí, vì lời nói ngon ngọt của hắn, nàng còn lén sinh con. Chấp nhận làm con cờ để hắn khuynh đảo triều chính, độc chết cả chồng, giúp hắn chiếm đoạt giang sơn.
Thế mà, ngay lúc này, khi mà nàng gặp phải nguy cơ tuẫn táng theo Tiên Đế, hắn lại không dám can gián một câu. Đồ tồi. Hu hu. Nàng chính là quá ngây thơ. Nàng đã tin tưởng vào một kẻ sở khanh. Có lẽ nào kế hoạch của hắn thất bại, hắn muốn xóa sạch dấu vết nên cố tình im lặng để giết nàng cùng những ám tử lẫn trong cung nữ, thái giám nhằm giết người diệt khẩu, bảo toàn tính mạng? Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng. Cho dù kế hoạch có thành công đi chăng nữa thì liệu hắn có dám lấy nàng làm hậu - một người vợ của Tiên Đế tiền triều? Rồi bao lời dị nghị sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hắn, hoàng vị của hắn? Hắn có gan sao?
Càng suy nghĩ nàng càng cảm thấy đau lòng. Càng suy nghĩ nàng càng cảm thấy mình chỉ là con cờ không hơn không kém. Nàng thấy mình đã yêu nhầm người, đã quá lụy tình, đã quá ngây thơ.
"Thời gian sẽ chẳng đợi chờ điều gì
Và cho đến khi ta nhận ra
Tình yêu giống một trò đùa dại khờ
Hay em quá ngây thơ khi tin vào anh
Cánh hoa phai tàn kìa tiếng mưa đang rơi
Lòng bỗng như chơi vơi càng nhớ anh không rời
Đã hơn hai giờ nhắm mắt nhưng không mơ
Đầu vẫn đang ngu ngơ chìm đắm trong hững hờ
Từng lời nói mỗi tối làm sao em quên
Kìa giọng nói anh còn vương vấn em
Thì thầm đâu đó lời nào bên tai
Vậy là lời nói yêu anh là người nói điêu
Là do em ngây thơ tưởng tình là cơn mơ
Là do em ngây thơ tưởng tình là cơn mơ
Thời gian sẽ chẳng đợi chờ điều gì
Và cho đến khi ta nhận ra
Tình yêu giống một trò đùa dại khờ
Hay em quá ngây thơ khi tin vào anh"
Ngây thơ - Tăng Duy Tân
Nàng không muốn mở mắt, bởi vì khi mở mắt ra, nàng sợ. Sợ sẽ đối diện với sự thật, sợ phải đối diện hiện thực tàn khốc, sợ đối diện với cái chết. Đinh Liễn đủ sự chín chắn và độc ác. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để giết nàng. Hắn thừa hiểu thủ phạm chính là nàng và Lê Hoàn. Chỉ là không có chứng cứ xác thực nên hắn vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nay hắn đã đăng cơ, lại có một cơ hội tốt như thế, hắn sẽ tận dụng tốt cơ hội trời cho. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ không bỏ lỡ. Số phận nàng, con trai nàng, thậm chí cả cha mẹ, dòng họ nhà nàng đều bị liên lụy.
Đúng là một nước cờ thua, cả bàn đều thua. Một cảm giác đau khổ, hối hận, tuyệt vọng tràn ngập toàn thân nàng.
- Nương nương, nương nương. Có tin tốt. Có tin tốt nương nương.
Cung nữ thân cận chạy vào phòng, bộ dáng gấp gáp báo tin.
Nàng vẫn nhắm mắt. Giờ còn tin tốt gì chứ.
" Chuyện gì... "
- Nương nương, theo thông tin từ điện Thái Hòa truyền ra, bệ hạ quyết định hủy quy định tuẫn táng theo Tiên Đế rồi. Nương không phải chết, nô tì cũng không phải chết. Chúng ta cũng không phải chết, Nương nương ơi...
Nghe đến đây, Dương Vân Nga mở mắt, ngồi bật dậy, nắm chặt lấy tay thị nữ, bóp mạnh, nghi ngờ hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì, Đinh Liễn hủy bỏ quy định tuẫn táng ư? Ta không phải chết ư? Thật sao? Thật khó tin. Vậy mà hắn bỏ qua cơ hội diệt trừ ta à?
Thị nữ bị bóp mạnh tay đau muốn khóc nhưng nàng không phản kháng mà gật đầu lia lịa:
- Thật chính xác mười phần. Tin tức đã công khai. Bệ hạ cho rằng quy tắc này quá tàn nhẫn, phi nhân tính, có hại cho thiên hòa nên hủy bỏ không theo. Bách quan cũng đã đồng ý.
Dương Vân Nga ngơ ngác, nàng đang tuyệt vọng tột cùng, cứ tưởng phen này chết chắc. Thế mà nay nàng lại sống. Vậy là nàng còn có cơ hội lật bàn. Ha ha ha. Nàng mừng như điên. Đinh Liễn đầu bị lừa đá sao? Tưởng khởi tử hồi sinh sẽ thông minh hơn, ai ngờ còn ngu ngốc hơn trước. Chính trị đâu phải trò đùa, mềm tay thì chỉ chuốc hậu quả tàn khốc hơn mà thôi.
Nhưng, lúc này thị nữ cũng dè dặt:
- Thế nhưng nương nương. Tuy không phải tuẫn táng theo Tiên Đế nhưng bệ hạ cũng ra thánh chỉ: tất cả phi tần, thê tử của Tiên Đế sẽ phải ẩn cư tại một nơi chỉ định, chi phí sinh hoạt sẽ do hoàng tộc lo liệu, cấm bất cứ ai lại gần tiếp xúc, lấy cớ là tránh lời dị nghị làm hoen ố trinh tiết của các phi tần và thanh danh của Tiên Đế.
Dương Vân Nga suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Hừ, không chết là tốt rồi. Còn sống thì còn cơ hội. Hắn làm như thế cũng là phản ứng bình thường. Hắn không làm vậy ta mới lo lắng đây. Chỉ là giam lỏng mà thôi. Ta còn thế lực, còn sống, còn con trai ắt hẳn còn cơ hội.
- Nương nương dạy phải ạ.
Lúc này, cung nữ cũng mỉm cười hùa theo.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân của nhiều người dồn dập chạy đến. Sau đó, cửa phòng tẩm cung bị đá bung ra. Hai hàng ngự lâm quân chạy vô bao vậy Dương Vân Nga và cung nữ thân cận. Trong sự bàng hoàng không hiểu của hai chủ tớ, Trịnh Tú long hành hổ bộ đi vào:
- Thái Hậu Vân Nga, đã tỉnh táo hơn chưa?
Dương Vân Nga còn chưa lên tiếng thì cung nữ bên cạnh đã bước lên một bước quát lớn, chụp mũ:
- Lớn mật. Ai cho phép ngươi bao vây, xâm nhập tẩm cung của Thái Hậu? Ngươi chả lẽ quên, nơi hậu cung hoàng tộc thì không cho phép ồn ào. Hơn nữa, ngươi còn xông vô phòng ngủ của Thái hậu là ý gì đây? Ta sẽ tâu lên bệ hạ trừng trị ngươi phạm tội khi quân. Cút ra ngoài...
Trịnh Tú bình tĩnh liếc qua Cung nữ, rồi quay sang nhìn sâu vào trong mắt Dương Vân Nga.
- Phạm tội khi quân à? Đương nhiên hạ thần làm sao dám làm ra cái tội tày trời như thế chứ? Hạ quan chỉ là đang tuân lệnh đi tra xét hung thủ ám sát Tiên Đế mà thôi. Thái hậu nương nương nghĩ nhiều.
Dương Vân Nga lúc này trong lòng giật thót, hai bàn tay trong áo nắm chặt, run run. Nhưng gương mặt thì cố gắng nổi giận, hếch mặt lên:
- Ngươi đi tra xét kẻ gian thì đi ra ngoài tra xét. Hà cớ gì xông vào phòng ngủ, tẩm cung của ta. Chẳng lẽ, Tiên Đế còn chưa xong đại sự, các ngươi đã muốn làm loạn? Ngươi coi Hoàng tộc không ở trong mắt hay sao?
- Thái Hậu quá lời. Hạ thần làm sao dám? Có điều qua nay, hạ thần đã tra xét tích cực và phát hiện tất cả bằng chứng về hung thủ chủ mưu đều hướng về phía ngài...
Dương Vân Nga ngắt lời, quát lên:
- Nói láo. Ngươi ngậm máu phun người. Lúc Tiên Đế còn sống ta chính là hậu cung chi chủ, lại sinh ra long chủng, địa vị vô thượng, ta không có lý do gì ám hại Tiên Đế. Đây rõ ràng là những điều bịa đặt.
- Dương Thái Hậu cứ bình tĩnh. Lúc Tiên Đế còn sống, ngài là Hậu cung chi chủ, địa vị quả là không sai. Là ước mộng của hàng triệu cô gái trong đất nước này. Nhưng lòng tham như rắn nuốt voi. Nếu là ngôi vị Nữ Đế như Võ Tắc Thiên bên Chu triều thì nương nương chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?
- Ngươi vu cáo. Ngươi nói bậy. Ta nào có dã tâm soán ngôi làm Đế?
Dương Vân Nga bối rối nói. Âm lượng đã có phần yếu đi.
- Điều này, quả thật không phải nương nói ra. Hạ thần cũng chỉ cần nương nương xác nhận mà thôi. Tối hôm qua, hạ thần đã " làm việc" riêng với bọn Lê Hoàn, Nguyễn Minh và Phạm Cự Lãng. Bọn họ đã khai nhận bị Nương nương mê hoặc sai sử đảo loạn triều cương. Bọn họ khai Nương nương muốn noi theo Nữ Võ Đế bên Trung Hoa nên độc chết Tiên Đế, ám hại Thái tử Đinh Hạng Lang và Nam Việt Vương. Khi đó sẽ đưa Vệ Vương lên ngôi, còn Thái Hậu sẽ Nhiếp chính thay con, phong Lê Hoàn làm Phó Vương, Nguyễn Minh làm Thái Úy, Phạm Cự Lãng làm Thái sư.
- Tiếp theo, các ngươi sẽ tìm cớ giết sạch trung thần nhà Đinh và hoàng tộc, Thái Hậu sẽ lấy cớ Bệ hạ nhỏ tuổi không gánh vác nổi việc lớn mà đăng cơ xưng Đế. Kịch bản này Thái Hậu có quen hay không? Chính là kịch bản mà Võ Tắc Thiên từng diễn cách đây 200 năm, nhưng là phiên bản của nước Nam ta.
- Nương nương à? Dã tâm ngài thật là lớn, tâm kế ngài thật là sâu a. Bọn Hoàn, Minh, Lãng đã khai nhận hết, cung cấp bằng chứng, thư tín qua lại và bày tỏ xin tha cho người nhà, một mình chịu tội. Vì thế mà hôm nay trên triều, khi đề cập đến việc tuẫn táng, bọn chúng đã im lặng làm ngơ. Dù sao, nương nương có chết đi thì cũng coi như chủ mưu đã đền tội. Và đây là lời khai của bọn chúng cùng chữ ký và ấn chỉ. Thái hậu ngài nhìn rõ xem có quen thuộc hay không?
Trịnh Tú phất tay, hai lính ngự lâm quân bước lên phía trước, hai tay banh tờ lụa ra. Trên đó là chi chít lời khai, phía dưới là chữ ký và ấn chỉ. Tất cả đều là dấu vết chân thật.
- À, Lê Hoàn cũng muốn nhờ hạ thần nhắn với thái hậu rằng: bọn chúng đã cố gắng hết sức nhưng mệnh do trời. Kính xin Thái Hậu vì tính mạng bao nhiêu người vô tội mà nhận lỗi chịu trách nhiệm. Dù sao, có chơi thì có chịu a.
Lúc này, Dương Vân Nga hết đường chối cãi. Nàng vô cùng bối rối và tuyệt vọng. Cảm giác vừa muốn chết lại hồi sinh, chưa bao lâu lại muốn chết khiến nàng như đu dây giữa núi. Quả là dục tiên, dục tử. Nàng cũng không ngờ tình huống ở buổi chầu chính như nàng suy đoán là thật sự. Bọn Hoàn, Minh, Lãng cố tình hy sinh nàng tuẫn táng là để giết người bịt đầu mối.
Giờ đây, tất cả đầu mâu đều chỉ về phía nàng. Tất cả tội lỗi đều là nàng gánh chịu. Ha ha. Thật là ngoan độc. Lê Hoàn ơi Lê Hoàn. Ta yêu thương ngươi như vậy mà nay ngươi lại muốn đổ lỗi hết cho ta để rồi thoát thân. Ta hận ngươi. Trên đời này đâu có cái gì cái gì là dễ dàng. Ăn ta xong rồi đâu có dễ nhổ ra. Ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là câu: độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Ha ha ha. Dương Vân Nga bỗng ngửa đầu cười lên như điên dại.
Nàng nhìn vào Trịnh Tú đặng hỏi nghi vấn cuối cùng:
- Vậy tại sao Đinh Liễn lại không đồng ý việc Tuẫn táng theo Tiên Đế. Như vậy, há chẳng phải dễ dàng hơn hay sao? Đằng này hắn lại bỏ qua một cơ hội tốt trời cho?
Trịnh Tú chưa kịp trả lời thì bên cạnh vang lên tiếng nói:
- Trịnh Tú, hãy để ta trả lời cho Dương Thái hậu được rõ.
Mọi người quay ra, thấy Đinh Liễn chậm rãi đi vào. Cả bọn quỳ xuống hô:
- Hạ thần vấn an Bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Tất cả bình thân.
Mọi người đứng lên, lúc này Đinh Liễn nhìn về phía Dương Vân Nga:
- Lý do trẫm không tán thành quy định tuẫn táng là bởi không muốn vì hủ tục này mà hại chết nhiều người vô tội. Thứ nữa, sự kiện lần này quá ác liệt, có ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Tiên Đế và Hoàng tộc cho nên quyết định xử lý gọn nhất. Chỉ cần Thái Hậu tường tận khai nhận và xác nhận tội trạng, ta sẽ thay Tiên Đế ban cho Thái hậu dải lụa trắng. Sau đó sẽ công khai với triều đình và toàn dân rằng, Thái Hậu chịu ân nghĩa sâu nặng với Tiên Đế, đau lòng khi Tiên Đế ra đi mà không ai cùng đồng hành nên tự nguyện đi theo hầu hạ.
- Nhân danh Hoàng Đế, ta sẽ ân xá cho Vệ Vương và nuôi dưỡng cho đến khi trưởng thành, người nhà của Thái Hậu cũng vì thế mà không phải chịu tội chết. Nếu không, với tội trạng Thí quân soán ngôi, nặng thì Chu di cửu tộc, nhẹ thì cũng chu di tam tộc. Thái hậu hiểu chứ?
Nghe Đinh Liễn nói xong, Dương Vân Nga tất nhiên hiểu, cũng biết mình không có sự lựa chọn nào khác. Nàng chắc chắn phải chết. Chỉ có nàng chết thì con trai và người nhà nàng mới an toàn. Nàng hoàn toàn có lý do tin tưởng Đinh Liễn sẽ giữ uy tín bởi thứ nhất: Đinh Liễn mới lên ngôi, việc giữ gìn thanh danh là rất quan trọng. Nếu vua một nước mà không giữ chữ tín thì ai mà dám đi theo. Thứ nữa, nếu Đinh Liễn đã phủ quyết hủ tục tuẫn táng vì không muốn hại chết người vô tội, hắn yêu quý lông vũ của mình như vậy thì không có lý do nào để nuốt lời.
Mà cho dù Đinh Liễn có nuốt lời thì nàng có làm gì được chăng? Ngoại trừ tin tưởng hắn, nàng còn phải làm sao nữa. Nhưng nàng hận. Hận bản thân mình ngây thơ, lầm lỡ. Hận bản thân mình yêu sai người. Hận Lê Hoàn cùng vây cánh tuyệt tình, tuyệt tính lừa dối nàng, nay còn mượn dao giết nàng, bản thân thì chạy tội. Nếu có chết, nàng cũng phải kéo bọn chúng theo cùng cho đường xuống âm phủ bớt cô đơn lạnh lẽo. Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn Đinh Liễn:
- Được. Ta viết khai nhận tất cả. Hy vọng ngươi cũng tuân thủ lời hứa bảo toàn Vệ Vương và người nhà ta...
- Quân vô hí ngôn.
- Vậy được, mang giấy bút ra đây. Cẩm Tú, ngươi cũng viết những gì ngươi biết đi. Mang luôn thư tín mà ta để trong rương đồ ra cho Trịnh Thái Úy.
Cẩm tú là tên Cung nữ hầu cận Dương Vân Nga. Lúc này nàng khuôn mặt tái mét, run rẩy vào trong lấy rương đồ giao cho ngự lâm quân.
Sau đó, Dương Vân Nga và cung nữ đã ngồi ngay bàn trước sự chứng kiến của Đinh Liễn và mọi người khai nhận tội trạng. Trong đó ghi rõ Lê Hoàn dụ dỗ nàng, thông dâm với nàng. Các cung nữ, thái giám tay sai, thuốc độc và quá trình gây án. Sau đó, ký tên và điểm chỉ.
Viết xong khẩu cung. Dương Vân Nga cả người như bị rút hết mọi sức lực. Nàng ngồi thừ ra cho đến khi một ngự lâm quân mang một cái bàn nhỏ đến. Trên đó là dải lụa dài màu trắng tinh. Nàng hiểu. Đã đến lúc rồi.
Hai ngự lâm quân đã treo lụa trắng lên xà nhà thay nàng. Đinh Liễn đã đi ra ngoài phòng chờ đợi. Cửa phòng đã đóng. Bên trong chỉ còn 2 vị ngự lâm quân, Trịnh Tú và hai chủ tớ Dương Vân Nga. Nàng nhìn quanh căn phòng lần cuối như muốn ghi dấu hình ảnh cuối cùng của nhân gian tươi đẹp vào trong mắt. Sau đó, chậm rãi bước lên chiếc ghế đẩu. Bên cạnh, cung nữ thân cận Cẩm Tú nhìn sang nói nhẹ:
- Nô tì xin phép Nương nương đi trước. Nếu có kiếp sau, vẫn xin được đi theo để hầu hạ nương nương.
Sau đó, Cẩm Tú cho đầu vào dây lụa, đạp ghế ra sau. Lụa trắng thít lại cổ, cô ngạt thở dãy dụa hai chân. Sau vài hơi thở, chân cô dừng lại trên không...
Dương Vân Nga quay sang quan sát. Hai hàng nước mắt chảy xuôi. Cô nghẹn ngào lẩm bẩm: " Cảm ơn" rồi chui đầu vô dải lụa...
Một lúc sau, cánh của được mở ra. Trịnh Tú và 2 ngự lâm quân đi theo bước tới sau lưng Đinh Liễn. Cúi đầu xuống hô:
- Muôn tâu bệ hạ. Mọi việc đã xong. Dương thái hậu đã đi theo Tiên Đế để hầu hạ một cách an tường. Kính xin bệ hạ chớ đau thương...
Đinh Liễn đang đứng hướng ra cửa tẩm cung, đầu hơi ngửa lên, hai tay chắp sau mông, bóng lưng cô tịch. Lúc này nghe Trịnh Tú bước ra nói thế. Khóe miệng hơi giật. Trong lòng chửi đù má " ta vui mừng còn không kịp lấy ra đâu đau thương?". Thế nhưng, ai cũng hiểu nhưng vẫn phải diễn cho trọn vẹn:
- Ngươi thấy ta có phải quá mềm lòng hay không?
- Thưa bệ hạ. Là bởi Ngài quá nhân từ. Đây là phúc phần cho hạ thần và dân chúng.
Tướng sĩ cũng quỳ xuống nói phải.
Đinh Liễn lúc này mới nói.
- Phần còn lại của kế hoạch tiếp tục chấp hành. Cho người lên danh sách và bắt hết tất cả người nhà của Lê Hoàn, Nguyễn Minh rồi xử trảm tru di tam tộc. Nhà họ Dương tịch thu toàn tộc, đàn ông xử trảm, đàn bà nhập khẩu vào các tộc khác. Việc này cần bí mật.
- Dạ. tuân lệnh bệ hạ