Chương 2: Thần thông Đại Lục Đạo luân hồi

Khí Vận Quốc Gia

Chương 2: Thần thông Đại Lục Đạo luân hồi

Chương 2: Thần thông Đại Lục Đạo luân hồi

Động Am Tiên - Tuyệt tình cốc

Một lão đạo sĩ trung niên râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt đứng ở cửa Động nhìn về phía Tràng An, một tay để sau lưng, một tay bấm ngón:

- Hazz. Ta nhìn thấy thiên tượng quần tinh vẫn lạc, Minh Phượng thét gào, Ác giao thôn Long. Vận khí triều Đinh tiêu tán nhanh như sao băng. Sớm thì năm nay, muộn thì sang năm, thay triều đổi đại. Tuy nhiên, bằng thủ đoạn âm hiểm, tàn nhẫn có hại cho khí vận tự thân. Triều mới cũng không quá hai ba đời đoạn diệt.

Tăng lục Đạo sĩ Trương Ma Ni lên tiếng than nhẹ.

Đứng đằng sau là một thanh niên cũng mặc áo đạo sĩ, có khuôn mặt hao hao giống như đạo sĩ đứng phía trên tên Trương Đạo Sơn vội vàng lên tiếng.

- Liệu cha có thể thay đổi số mệnh được không? Dù sao Hoàng Đế cũng có ơn với cha con ta. Hơn nữa vợ của con cũng là con gái ông ấy. Xin cha tìm cách cứu giúp.

- Con đánh giá quá cao khả năng của ta. Mệnh trời khó trái. Cha tuy có chút đạo hạnh nhưng để thay đổi mệnh số cả một triều đại thì lực bất tòng tâm. Thủ đoạn của thần tiên là vùng cấm của người phàm. Bảo toàn tự thân trong mưa gió bão bùng mới là ứng, thuận theo tự nhiên.

Lúc này một tiếng nói chợt cất lên. Một chùm sáng xanh từ thiên không chạy xuống, hiện lên một đạo sĩ râu dê, mặc áo bào màu xám:

- Cha ngươi nói đúng đấy. Bệ hạ và Nam Việt Vương vừa mới băng hà, long khí đã tiêu tán. Tuy bệ hạ có ơn với ta và cả Đạo giáo nhưng việc này cũng không thể nhúng tay. Nhúng tay tất bị thiên khiển. Giờ chỉ có cách nằm gai nếm mật, chờ đợi thời cơ.

"Văn đạo hữu". Trương Ma Ni quay sang chắp tay lễ

"Trương đạo hữu". Văn đạo nhân chắp tay trả lễ.

- Văn thúc thúc

-----------

Chùa Trấn Quốc,

Nhà chùa nay không tiếp khách hành hương. Cả khuôn viên chùa vắng lặng. Một vài cơn gió lướt qua mang theo mưa phùn cùng hơi lạnh mùa đông. Từng hàng cây hoa đại đã rụng hết lá, trơ cành. Tất cả khung cảnh hiện lên như một bức tranh thanh tịnh, đầy ý thiền.

Trong Đại Hùng Bảo Điện, không khí trang nghiêm, 1080 ngọn nến được thắp sáng và xếp theo hình hoa sen có 81 cánh. Ở giữa Đài sen là chín cột đá cao ba tấc, khắc bộ kinh Phật bằng tiếng Phạn cổ. Giữa tâm đài sen là Tăng thống đại sư Khuông Việt đang ngồi trên bồ đoàn, trước mặt có một con cóc gỗ lớn và một cái cối kim loại ánh màu đồng. Ngồi đằng sau ngài là 108 tăng chúng đang kiết già, hai tay chắp trước ngực, đeo tràng hạt màu gỗ.

Bỗng nhiên, Khuông Việt đại sư mở mắt, ánh sáng chợt lóe: " bắt đầu đi, Phật môn ta nợ nhân tình của Đế Quân đến nay đã hơn 1500 năm, cũng đã đến lúc cần phải hoàn trả nhân quả. Hơn nữa, chúng ta tuy thân trong cõi sa môn nhưng máu thịt chảy trong huyết quản lại là hậu duệ của Ngài. Độ dân, cứu nước, trách nhiệm này Phật môn ta tất phải gánh vác. "

- Om ma ni bat me hum...Óm ma ni bát mê hùm...a la da su da ta ba ha nhu da cat da ta bà ha...

Tiếng đọc kinh vang lên cả sảnh đường, âm thanh liên kết tiếp nối trầm bổng du dương như một bài hát. Tiếng niệm kinh to dần, xuyên thấu ra ngoài khuôn viên chùa, bay thẳng lên không trung, lao vào chồng mây dày đặc giữa trời.

Trong điện, 1080 ánh nến bỗng chốc lắc lư, dù không có gió nhưng vẫn nhảy nhót như lên đồng. Chín cột kinh đá giữa tâm sen bắt đầu tự quay quanh tâm. Tốc độ từ chậm đến nhanh, những chữ Phạn được khắc lên đó dần phát sáng. Âm thanh của mõ "cốc, cốc, cốc" trộn vào âm thanh niệm kinh.

Hào quang trên đầu Khuông Việt Đại sư và 108 tăng chúng cấp độ bồ tát sáng dần lên. Ban đầu chỉ có hào quang màu trắng, sau đó xuất hiện thêm màu xanh, đỏ, tím, vàng, chàm, lam, cam, hồng.

Giữa bầu trời, tầng mây dày chuyển động xoay tròn, cảm giác cứ như có thiên thần phía trên đang cầm gậy quấy quấy. Sau đó, từ tâm vòng xoay, tầng mây được tách, lộ ra nền trời màu xanh thẳm. Một tia sáng thông qua lỗ thủng chiếu xuống dưới điện. " keng" tiếng chuông nhỏ bên tay Khuông Việt Đại Sư vang lên. Chín cột sáng to như chum nước từ nóc điện thờ phóng lên trời, xung quanh hàng kinh chữ chữ kim quang xen lẫn rất nhiều tia sét quấn quanh.

Khi chín cột sáng xuyên qua tầng mây, Lục đạo luân hồi đồ xuất hiện quay tròn. Xung quanh khắc rất nhiều hình ảnh Phật Đà, bồ tát, thanh văn, la hán tượng trưng cho 10 phương chư phật. Phía trong là các ô nhỏ đại diện cho sáu cõi luân hồi: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, người, Atula, Trời. Tâm của Lục đạo luân hồi đồ là một vòng tròn Thái cực trắng đen quấn lấy nhau.

Cùng lúc đó tại chùa Vạn Pháp,

Đại sư Vạn Hạnh đang quét rác ở sân chùa chợt dừng lại ngước nhìn lên trời thì thào:

- Bắt đầu rồi. Hy vọng sư huynh thành công. Nếu không Phật môn sẽ tổn thất vô cùng. Chúng ta cũng không mong phải sử dụng phương án dự phòng.

Nói xong, Đại sư Vạn Hạnh nhìn sang chú tiểu mặc áo bông chạc 5 tuổi

- Công Uẩn, Con mang bó củi nhỏ vô bếp để chiều sư nấu cơm cho con ăn.

- Dạ, Sư phụ.........

Chùa Tam Chúc,

- Sư huynh ơi sư huynh. Nghịch thiên sẽ gặp Thiên phạt. Có đáng hay không?

Lời thì thào là của đại sư Đỗ Pháp Thuận, chủ trì chùa Tam Chúc - Hà Nam.

Champa, sâu trong lòng đất, tại một không gian hư vô, có một Long cung trôi nổi. Phía trong đại điện, ngồi trên bảo tọa là một người thanh niên đang bị hơn ngàn tia sáng từ hư vô xuyên qua thân thể, khuôn mặt không rõ, đầu nổi lên 2 nhánh sừng hươu bằng thủy tinh, mỗi nhánh chia ra 9 nhánh nhỏ vạt về phía sau. Miệng nhếch lên thì thào:

- Ồ, Kế hoạch đã khởi động. Xem ra Đức Thích Ca cũng giữ chữ tín. Phật môn thật không thể coi thường. Cũng hy vọng đám con cháu biết cố gắng. Hơn 3500 năm, 3500 năm rồi, thời gian thật quá dài...

Long Đế Quân ngước mắt nhìn lên, ánh mắt xuyên qua không gian nhòm xuống kinh đô Tràng An.

- Cái gì thế này, ha ha ha, thật là bi kịch. Hai cha con nhà này quả thật bi kịch. Cha tung hoành cả đời về già lại bị vợ cắm sừng, không những nuôi nhầm con kẻ khác nay lại bị độc chết. Con vợ cũng là kẻ lăng loàn rắn rết, không những ngoại tình, giờ lại âm mưu giết chồng. Thật ngoan độc...đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà. Cũng may bà nương nhà ta tính tình tuy nóng nảy nhưng vẫn một lòng trung trinh, nếu không mấy ngàn năm qua ta cũng phải đội nón xanh biết bao nhiêu lần...hắc hắc

Phía trên, từ xa nhìn lại, khung cảnh vô cùng hùng vĩ, chín cột kinh lớn chống lên tấm Lục Đạo Luân Hồi Đồ đang xoay tròn. Hàng mưa điện rủ xuống, ánh sáng chói lòa.

Phía dưới, Khuông Việt Đại Sư và 108 tăng chúng bỗng ngẩng đầu, giữa trán hiện lên một con mắt nằm dọc. Hai mí mắt dần tách ra hai bên lộ ra con ngươi màu hoàng kim. Một tia kim quang phóng ra con người đó chiếu lên trời. Chùm 108 tia sáng đánh vào thái cực tạo thành âm thanh ầm ầm. Thái cực môn dần tách ra một khe hở.

"Chưa đủ". Khuông Việt Đại sư quát lên.

- Om ma ni pad me hum.

108 vị bồ tát tụng to câu thần chú. Sau đó hai tay bắt ấn Luân Hồi. Tiếp đó, cơ thể của họ phát ra ánh sáng màu trắng, đây chính là Phật lực sau nhiều năm tu hành. Phật lực như ngọn lửa, cơ thể như bấc đèn. Sau giây lát, toàn bộ Phật lực theo Thiên Nhãn đánh mạnh vào cánh cửa Luân Hồi.

Được sự tiếp sức của 108 cột sáng Phật lực, đồ hình âm dương ngư nhanh chóng tách ra, cánh cửa Luân Hồi rộng mở.

Phía dưới, sau khi Phật lực phóng hết. 108 vị bồ tát trực tiếp hóa đạo, cơ thể các ngài hóa thành ánh sáng tan biến, khuôn mặt của họ vẫn bình tĩnh, trang nghiêm, ánh mắt tràn ngập sự từ bi, hỷ xả. Ánh sáng hóa đạo tan hết, thứ còn lại duy nhất là hàng vạn viên tinh thể xá lợi đủ mọi màu sắc đang trôi nổi giữa hư không.

Khuông Việt đại sư bình tĩnh, hai tay phất mạnh, tất cả xá lợi từ phía sau bay tới trước mặt. Ông kết Ấn Liên Hoa và 107 ấn kết khác, Phật lực từ người ông tỏa ra bao quanh. Chúng tụ vào tâm, dần dần hóa lỏng trộn lẫn vào nhau tạo nên một đóa hoa sen chín màu, có tám mươi mốt cánh. Đài sen ở giữa nổi lên, có chín hạt sen xếp thành ba vòng 5: 3: 1 trên đó. Hư ảnh của 108 vị bồ tát đang ngồi kiết già tụng kinh nổi lên trên đóa hoa sen.

Khuông Việt đại sư lại phất tay, một cái bảo tháp lưu ly chín tầng mini xuất hiện. Một giọt máu đỏ tươi từ bảo tháp bay ra rơi vào đài sen, chui vào hạt sen mất tích.

- Đi

Khuông Việt đại sư quát nhỏ, đóa sen chín màu (cửu thải) vụt bay về hướng Trường An trong nháy mắt.

Tiếp đến, Phật lực màu trắng tràn ra bao quanh tay ngài, bàn tay lại hóa màu hoàng kim. Trên bầu trời, hư ảnh một bàn tay phóng lớn từ phía dưới chui vào cánh cửa Luân Hồi đang mở.

Có tiếng nói từ bên trong cánh cửa Luân Hồi vọng ra:

- Thả ta ra, đại sư. Đừng bắt ta đi. Ta không muốn xuyên việt, không muốn chuyển sinh đâu hu hu...

- Nơi này khỉ ho cò gáy, lạc hậu, mông muội, muốn ăn không có đồ ngon, muốn chơi không có đồ chơi ta chuyển sinh làm gì. Ta muốn ăn gà rán Texaz, King BBQ, bún chả Obama, vịt quay Bắc kinh, Shushi Nhật Bản, gan ngỗng Pháp. Ta muốn uống Cocacola, C2, O°, trà sữa, cà fe Highland...Ta còn muốn lướt fb, chơi tiktok, xem phim sex Nhật, đi bar...tha ta đi đại sư...

- Cái gì...nơi này có thể tu luyện thành Tiên, thành Phật á, có thể trường sinh hàng ngàn hàng vạn năm á? Thôi, ta không ham. Sống có mấy chục năm ta đã áp lực không thở nổi, sống lâu làm cái gì? Sống đến mấy ngàn năm thì thần tiên cũng muốn quỳ a.

- Thảo nào ta xem phim thấy thần tiên nào cũng chui vô rừng sâu núi thẳm trốn trốn, tránh tránh...mau thả ta đi, ta không muốn làm thần tiên đâu...

Tiếng nói vang vọng khắp không gian, khóe miệng đại sư Khuông Việt giật giật, khắp đầu và trán gân xanh nổi lên. Bàn tay thò vào cánh cửa Luân Hồi hơi ngừng lại sau đó nhanh chóng rút ra. Khi bàn tay rút ra gần hết thì thấy hàng ngàn tia sáng đang trói lấy một linh hồn hình rồng đang giãy giụa. Long hồn này màu trắng, thân Kỳ lân, đuôi bò, cổ rắn, đầu rồng, vảy cá, quái dị vô cùng.

Lúc này, Long hồn đang cố gắng lao ngược vào trong. Bốn chân ngắn bơi bơi phía trước trông rất cute. Một số sợi dây ánh sáng đã bị đứt, Long Hồn giãy dụa càng mạnh. Thấy thế, đại sư Khuông Việt quát lớn: " Vạn Hạnh, Pháp Thuận, hai vị sự đệ còn không mau giúp sư huynh một tay".

Lập tức, hai tiếng thở dài vang lên, hai cánh tay hoàng kim xuất hiện. Hàng ngàn sợi tơ ánh sáng phóng ra, quấn vào long hồn kéo mạnh ra Luân Hồi Môn...

- A...a...a...ba con lừa trọc, ta đã nhớ kỹ các ngươi...

Cánh cửa Luân Hồi khép lại, mờ dần rồi tan biến, chín cột kinh ánh sáng hao hết năng lượng lịm tắt, bản thể bằng đá phía dưới vỡ vụn thành phấn. Long hồn hóa nhỏ nằm hôn mê ngay tại bàn tay phải Khuông Việt. Ông phất tay còn lại, một Long hồn khác từ bảo tháp mini bay ra chui vô Long Hồn đang nằm bên bàn tay phải. Hai long hồn tan vào nhau như nước va vào sữa, thuận lợi lạ thường.

Đại sư Khuông Việt thở dài: "cùng một linh hồn mà sao tính cách khác nhau đến thế, phải chăng kiếp thứ chín đã xảy ra sự cố? Không tính ra, không tính ra. Thiên cơ mù mịt, Phật pháp cũng không phải vạn năng. Thôi. Nhân tận lực, thành tại Thiên. Đi..."

Lập tức, Long hồn lóe lên, bay vụt về phía Trường An.......
P/s: xong chương thứ 2. Dù đã có cấu tứ, dàn bài từ trước nhưng khi viết còn phải dựa vào óc tưởng tượng. Nhất là khi miêu tả, quá trình đại sư Khuông Việt phát ra thần thông. Đã là Đại thần thông thì phải hoành tráng, kinh thiên động địa nhưng lại phải phù hợp với chuyên môn nhà Phật. Với bối cảnh nhân gian thì khi phát ra đại chiêu ắt phải trả giá tương ứng cho phù hợp với định lý bảo toàn năng lượng, ở đây là sự đạo hóa của 108 nhà sư cấp độ bồ tát, tinh hoa của cả 1000 năm Phật giáo Việt Nam. Viết chi tiết này, tác cũng trăn trở rất nhiều, cân nhắc rất nhiều, có đáng giá hay không khi hy sinh nhiều như thế. Cứ nghĩ cùng lúc đạo hóa 108 vị như bồ tát Thích Quảng Đức, Nhất Hạnh... thì quả thật Phật môn cũng đã bỏ ra cả gốc lẫn lãi, sự hy sinh là vô cùng to lớn...