Chương 70: Mười năm sau (2) (Cầu hoa - cầu đánh giá)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 70: Mười năm sau (2) (Cầu hoa - cầu đánh giá)

Chương 70: Mười năm sau (2) (Cầu hoa - cầu đánh giá)

Hắn không khỏi nhớ lại thời điểm hắn chuẩn bị dẫn phát tự bạo thì một đạo thần quang xuất hiện đánh gãy liên kết của hắn và Đoạn Cửu, khiến hắn và Đoạn Cửu cùng bị trọng thương. Tình huống của Đoạn Cửu hắn không rõ, nhưng mà hắn toàn thân kinh mạch đứt gãy, nguyên lực muốn trống rỗng, nửa bước vào quỷ môn quan. Lúc tỉnh dậy mới biết là Tịch Nhiên cứu mình.

Lúc đó hắn còn nằm trên giường suy yếu trừng mắt với Tịch Nhiên, hỏi chàng vì sao cứu hắn làm gì. Hắn nói hắn hận Tịch Nhiên đến nhường nào, chất vấn rằng vì sao chàng giết đi phụ thân hắn. Cuối cùng lại được nghe một câu chuyện xưa đầy máu chó về thân thế của chính mình.

Thì ra hắn là tiểu thúc của Tịch Nhiên, cũng chính là đứa con rơi của Linh tổ mẫu. Trước đó hắn chiếm cứ thân thể của người ta sống qua ba năm đầu đời, sau đó phụ thân của Tịch Nhiên mới đem linh hồn của Tịch Nhiên trả về trong cơ thể. Linh hồn của hắn không có chỗ để đi, dứt khoát bám dính lấy linh hồn Tịch Nhiên, tạo thành một cái tâm ma. Phụ thân Tịch Nhiên không dám mạnh tay khu trục hắn, sợ ảnh hưởng đến hồn phách yếu đuối của Tịch Nhiên.

Cứ như vậy vòng vo nhiều năm cuối cùng hắn cũng bị trục ra. Nhưng mà Tịch Nhiên cũng không tuyệt tình, đi tìm một đứa trẻ vừa qua đời cơ thể còn ấm đem linh hồn của hắn thả vào. Đứa trẻ này là Linh Nhân, cho nên hắn mới là Linh Nhân, cho nên hắn dù có thiên phú cũng không hoàn hảo. Mà người phụ thân trên danh nghĩa kia cũng không phải ruột thịt của cơ thể này, cho nên người đó ngoài mặt tỏ ra yêu thương hắn, nhưng thực ra muốn đem hắn bán đi. Tịch Nhiên biết chuyện thì tức giận đi chém giết lão ta, dù sao bán con cũng là đại kị của Linh tộc. Ai ngờ lại đẩy hắn vào tay Đoạn Cửu.

Tất thảy những thứ này ban đầu Mộ Tư Lâm đương nhiên không tin, nhưng sau khi Tịch Nhiên đem toàn bộ Thiên Cơ Thôi Diễn Đạo truyền cho hắn, tự hắn thôi diễn quá khứ thì triệt để tin. Tin rằng hắn chẳng có lý do gì hận người ta, ngược lại còn nợ người ta nhiều lắm. Vậy cho nên hắn tham gia vào kế hoạch của Tịch Nhiên. Bây giờ lại trợ giúp thiếu Linh chủ Tịch Chiêu.

Mộ Tư Lâm thở dài nhìn vẻ mặt buồn bã của Sơ Âm. Cuối cùng hắn nói ra.

"Tuy rằng ta không nhìn được gì. Nhưng mà năm đó bản thân Tịch Nhiên hắn cũng có thể thôi diễn Thiên Cơ, có thể hắn cũng biết sẽ để lại tệ nạn. Hẳn là hắn cũng có để lại chuẩn bị phía sau."

"Cũng chỉ có thể hy vọng như vậy." Sơ Âm hướng mắt nhìn xa xa, "Phải rồi, Chiêu nhi ở đây học được cái gì rồi?"

"Tiểu tử này thiên phú không tệ, so với phụ thân hắn không kém bao nhiêu. Nhưng mà bởi vì vô tâm vô phế cho nên muốn nó thôi diễn được Thiên Cơ thì còn lâu lắm." Mộ Tư Lâm lắc đầu cười khổ.

Mấy năm nay tất cả mọi người đều chăm chú dạy dỗ Tịch Chiêu, đem hết khả năng của nó mà khai thác. Nhưng đứa nhỏ này vô tâm vô phế, không để ý cái gì, chỉ thích đi chơi. Cho nên ngoại trừ chân chính áp súc được Thần lực của bản thân ra thì cái khác chỉ học được da lông. Điển hình là Thiên Cơ Thôi Diễn Đạo, tên nhóc này chỉ diễn được về quá khứ, mà là quá khứ mấy ngày trước mà thôi.

Mộ Tư Lâm cũng rất bất lực, rõ ràng tiểu tử này được truyền thừa rất tốt, cái gì tốt cũng nhận được nhưng mà lại không có chí học tập. Lúc hắn biết Tịch Chiêu cũng có khả năng tính toán Thiên Cơ hắn cũng bất ngờ, cũng có vui mừng, nhưng mà hiện thực tạt cho hắn gáo nước thật lạnh. Ai nha.

Ở bên này Mộ Tư Lâm và Sơ Âm trầm mặc cảm thán, thì ở bên kia Tịch Chiêu đang bị nhốt vào một cái trận đồ treo lơ lửng trên không trung. Dưới đất là liệt hỏa cuồng cuộn. Nếu mà phía trên kia Tịch Chiêu đi nhầm một bước thì sẽ rơi xuống bên dưới, hoặc là đứng trong trận lâu quá cũng sẽ rơi xuống. Chỉ có cách nhìn được yếu điểm của trận đồ từ đó xông ra ngoài trong thời gian cho phép.

Tịch Chiêu ở trong trận đồ vắt óc suy tính lối ra, ở đình viện bên hồ Miêu Vô Hối đang nằm sưởi nắng cùng với Lang Vô Hàn.

"Sư phụ." Lang Vô Hàn chợt lên tiếng.

"Hử?" Miêu Vô Hối cùng lười mở mắt, ậm ừ đáp.

"Người nghĩ Tịch Chiêu có thể thay phụ thân hắn tiếp tục được không?"

Lang Vô Hàn dõi mắt nhìn về phía Tịch Chiêu, mà Miêu Vô Hối nằm bên cạnh không có trả lời. Một lúc lâu sau, Miêu Vô Hối mới hé một mắt nhìn Lang Vô Hàn.

"Ngươi nghĩ sao?"

"Thiên tư không tệ." Lang Vô Hàn chầm chậm nói, "Nhưng mà vướng một cái tệ nạn như vậy, tương lai thật sự không chắc chắn."

Nghe vậy, Miêu Vô Hối cũng không vội lên tiếng, đổi một tư thể sưởi nắng, uể oải nói.

"Có tệ nạn thì trừ tệ nạn là được rồi."

"Nói hay lắm, bỏ ra cái giá lớn như vậy mà chưa chắc thu được lời. Đây không phải phong cách của người, Miêu lão nhi." Lang Vô Hàn cong ánh mắt nói, chân lớn còn vỗ vỗ lên đầu Miêu Vô Hối.

Miêu Vô Hối xoay đầu cắn vào chân Lang Vô Hàn, trong họng gầm gừ.

"Còn gọi ta hai chữ lão nhi, ta sẽ cắn nát chân ngươi."

Lang Vô Hàn bật cười, liếm Miêu Vô Hối một cái, cất giọng trầm thấp.

"Đùa một chút thôi mà. Người không thích ta sẽ không đùa nữa, được chưa? Giận dữ làm rụng lông đó."

Miêu Vô Hối hừ một tiếng, ghét bỏ hất Lang Vô Hàn ra rồi mới nói.

"Cái giá lớn này không phải chúng ta bỏ ra. Là Tịch Nhiên hắn bỏ ra. Chúng ta chỉ góp vào đó một chút thôi. Hơn nữa, bỏ ra cái giá có lớn hơn một chút đối với chúng ta vẫn có chỗ lời."

Lang Vô Hàn im lặng suy nghĩ, cảm thấy lời Miêu Vô Hối cũng không sai. Có điều để giải quyết tệ nạn này thực sự không đơn giản.

"Ừm, bên kia có tin tức gì của Cáo già không?" Miêu Vô Hối chợt không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy.

Lang Vô Hàn không nhìn nó, lắc lắc đầu nói.

"Gần nhất không có tin tức gì. Nhưng mà bên đó chia ba phe ác liệt như vậy, e là lão Hồ cũng không rảnh."

Miêu Vô Hối nghe xong gật đầu nói.

"Hẳn là vậy. Nhưng mà để ý một chút tình hình bên đó. Phát sinh biến số thì phải lập tức thông báo. Tịch Chiêu vẫn cần thời gian chuẩn bị."

"Đã biết."

Lang Vô Hàn trả lời xong, ánh mắt vô thức lại nhìn về phía Tịch Chiêu tự hỏi. Sắp đến thời gian quy định nhưng mà Tịch Chiêu vẫn loay hoay trong trận đồ mãi chưa thoát được. Một lát nữa trận tự vỡ, nên chạy đến mang Tịch Chiêu ra kịp thời, hay vẫn nên để nó nếm chút đau đớn đây?
Miêu Vô Hối nhìn ánh mắt Lang Vô Hàn thì biết nó đang nghĩ gì.

"Mặc kệ nó, không chịu chút đau đớn thì lần sau không chuyên tâm nghe giảng." Miêu Vô Hối ngáp một cái nhắm mắt lại, bắt đầu ca thán. "Để nó nằm trên giường mấy bữa, miễn cho dồi dào sức khỏe lại trốn đi chơi. Tiểu tử này không có một chút ý thức của phụ thân nó. Nhớ năm xưa Tịch Nhiên chăm chỉ nghiêm túc biết bao. Học một biết mười, siêng năng học tập…"

Nói đoạn, Miêu Vô Hối lại thở dài. Tuy nó không trực tiếp dạy dỗ Tịch Nhiên, nhưng mà cũng âm thầm quan sát một đoạn thời gian, nỗ lực của Tịch Nhiên nó đều thu vào mắt. Cho nên hôm nay nhìn Tịch Chiêu ham chơi, Miêu Vô Hối ngoài thở dài cũng chỉ biết thở dài.