Chương 72: Chạy trốn

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 72: Chạy trốn

Chương 72: Chạy trốn

Cách Thương Dạ Sơn mấy ngọn núi, Minh Viễn xuất hiện trước mặt Hồ Vô Thương, mặt không đổi sắc hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Minh Viễn, lớn chuyện rồi!!!" Hồ Vô Thương nhìn thấy hắn thì vội nói.

Minh Viễn nhíu mày, chuyện có thể làm cho Hồ Vô Thương hốt hoảng thì không thể là chuyện nhỏ được..

Thuyền lớn chông chênh cập vào bờ. Nơi này trước đó đã được Hồ Vô Thương dùng trận pháp che đậy, cho nên quân Đoạn Cửu do thám mãi cũng không tìm thấy để tập kích.

Mỗi lần quân tiếp ứng chuẩn bị khởi hành bọn họ đều bàn bạc kỹ lưỡng, Hồ Vô Thương sẽ lựa chọn vị trí cập bến rồi vạch ra một hải trình an toàn, sau đó chuyển tọa độ cho La Trục Hổ.

La Trục Hổ đứng tại mũi thuyền lớn nhìn Nam Cung Hỷ đứng phía trước đón đội, phía sau là các tướng lĩnh và quân lính. Hắn đợi thuyền được neo an toàn, sau đó dẫn đầu đi xuống cười ha hả với Nam Cung Hỷ.

"Đệ phụ, cần gì phải đông người nghiêm chỉnh thế này. Làm ta giật cả mình, tưởng đâu có chuyện lớn."

"Nhị ca, quả thực là có chuyện lớn." Nam Cung Hỷ nặng nề nói.

"Chuyện gì lớn?" La Trục Hổ cũng cảm thấy có gì không đúng.

"Người đâu, mau lục soát!" Chu Tước Đường chủ hô lớn, dẫn người chia nhau tản ra các thuyền quân.

Sắc mặt La Trục Hổ thoáng chốc trầm xuống. Hắn trầm giọng hỏi.

"Chu Tước Đường chủ, ngài đây là đang làm gì? Nam Cung Hỷ, tốt nhất muội nên có một câu trả lời thỏa đáng."
Nam Cung Hỷ bất đắc dĩ nói.

"Nhị ca không cần tức giận. Đường chủ không phải nhằm vào huynh, ngài ấy đang tìm người."

"Kẻ nào mà phải tìm trong thuyền quân của ta?" Sắc mặt La Trục Hồ ngày càng kém. Đây giống như là vả mặt hắn, hắn có thể không tức giận sao?

"Tìm thiếu Linh chủ." Nam Cung Hỷ nhẹ giọng nói ra.

"Chỉ là một thiếu Linh chủ…khoan, muội nói là ai?" La Trục Hổ đang chuẩn bị nổi bão thì chợt giật mình, "Thiếu Linh chủ???"

Nam Cung Hỷ không nói gì thêm, nhưng sắc mặt của mấy vị tướng lĩnh đã cho hắn biết kết quả. La Trục Hổ lắp bắp.

"Làm sao thiếu Linh chủ lại ở trên đội thuyền quân của ta???"

Lúc này Hồ Vô Thương chẳng biết lúc nào gia nhập đội tìm kiếm, bây giờ mới từ trên một chiếc thuyền lên tiếng.

"Ta cảm thấy khí tức của thiếu Linh chủ. Nó từng ở chỗ này!!!"

Tất cả ánh mắt tập trung vào chiếc thuyền mà Hồ Vô Thương chỉ điểm. Là thuyền dẫn đội của La Trục Hổ.

La Trục Hổ, "…" M* nó, không phải trùng hợp vậy chứ.

"Tiểu tử này chắc hẳn đã chạy mất trước khi thuyền cập bến." Hồ Vô Thương hừ một tiếng.

"Sao ngài biết?" Một vị tướng lĩnh không hiểu hỏi.

"Bởi vì nếu thuyền cập bến thì không ai có thể thoát khỏi trận pháp ta đã bày ra." Hồ Vô Thương bất đắc dĩ nói, "Lúc vừa nghe tin, ta đã đến đây điều chỉnh trận pháp. Chỉ có thể trước khi cập bến chạy đi thôi."

"Này…chúng ta phải làm sao?" Chu Tước Đường chủ hai đầu mày xoắn lại. Đúng là đời sau lại làm lão lo hắn hơn đời trước. Tịch Nhiên ngày xưa là vậy, Tịch Chiêu bây giờ cũng thế.

"Tìm!" Hồ Vô Thương hiếm có khi rống lên. "Nhất định phải tìm được tên nhóc đó!" Ta xem ngươi làm sao chịu được hình phạt của mọi người.

Tất cả mọi người bất chợt run lên, cảm thấy thiếu Linh chủ nếu bị bắt trở về chắc chắn thảm..

Giữa đại dương mênh mông, một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trôi, trên thuyền chỉ có một đứa trẻ đang nằm gác chân chữ ngũ nhìn trời mây. Đứa trẻ này không ai khác chính là Tịch Chiêu vừa trốn khỏi thuyền quân của La Trục Hổ.

Lúc đó Tịch Chiêu trốn trong một cái rương quân nhu, thành công lẻn lên thuyền quân. Lênh đênh gần hai tháng, nó trông thấy phía xa xa sắp tới đất liền cho nên nhân lúc không ai chú ý lập tức đến bên mạn thuyền ném xuống một cái tọa hành rồi nhảy xuống, thành công trốn khỏi thuyền quân.

Tịch Chiêu biết, hễ nó rời khỏi Huyễn Linh Địa, không tới mấy ngày mọi người sẽ tìm được manh mối nó trốn theo thuyền quân mà đi. Vùng đất bên kia chắc chắn sẽ giăng cái lưới chờ bắt nó về. Cho nên nó phải canh chuẩn thời gian mà chạy.

Vì chuẩn bị cho chuyến chạy trốn này, Tịch Chiêu đã bỏ hết công sức để đánh lạc hướng trưởng bối trong nhà, rồi lại lén chạy tới Cấm Phòng tìm mấy món bảo bối. Được rồi, thực ra nó chỉ tìm được chiếc toạ hành tên gọi Thủy Hành Toa này cùng với một cái ngọc bội có vẻ như không tầm thường, những thứ khác nó không biết sử dụng nên cũng không dám mang theo. Sau đó nó đi ngang qua Lăng Không Điện đã bị phong bế nhiều năm nay, thuận tay lấy được một cái mặt nạ trên ghế chủ vị.

Tịch Chiêu cũng không biết vì sao nơi này bị phong bế, mỗi lần hỏi mẫu thân, nàng chỉ nói khi nào nó truyền thừa thì mới mở ra. Cho nên nó cũng không biết mặt nạ này làm sao lại ở trong này, nó chỉ thấy mặt nạ này tỏa ra một hơi ấm dễ chịu cho nên mới cầm đi.

Tịch Chiêu lênh đênh trên biển như vậy tới ngày thứ mười mấy, lương thực trộm trên thuyền quân cũng ăn hết rồi thì nhìn thấy một thôn chài. Nó mừng rỡ điều khiển Thủy Hành Toa đến một bãi cát không người, lấy mặt nạ đeo lên mặt, ngọc bội đeo bên eo rồi mới bước xuống thu tọa hành vào túi.

Nó lăn trên cát một vòng làm cả người đều lấm bẩn, sau đó đi đến thôn chài. Vừa nhìn thấy có một ngư phụ cùng nữ hài đang ngồi dệt lưới, Tịch Chiêu giả vờ sức cùng lực kiệt đi đến trước mặt hai người.

Nữ hài là người đầu tiên nhìn thấy Tịch Chiêu, nó sợ hãi hô lên.

"Mẫu thân, xem kìa…"

Ngư phụ lúc này mới ngẩn đầu lên, nhìn thấy một đứa bé cả người chật vật đang lắc lư sắp ngã trước mặt thì giật mình bỏ lưới chạy ra. Miệng không ngừng hỏi.

"Ôi, tiểu tử này từ đâu đến lại thê thảm thế này? Ngươi có sao không? Ngươi là người ở đâu? Ngươi tên gì?"

Tịch Chiêu nghe bà luôn miệng hỏi cảm thấy choáng váng. Hỏi nhiều như vậy trả lời sao kịp chứ. Nó giả vờ ho mấy tiếng để ngư phụ im lặng, sau đó mới cất giọng thều thào.

"Ta…ta cùng với phụ mẫu đi du ngoạn, giữa đường gặp thổ phỉ. Trên đường chạy trốn thì bị lạc nhau…đến nay không biết đã bao nhiêu ngày tháng…" Nói rồi Tịch Chiêu co rúm mặt mũi ép ra một giọt nước mắt.

"Đáng thương…" Ngư phụ chép miệng. Thời buổi loạn lạc, đạo tặc khắp nơi. Một đứa trẻ lạc phụ mẫu nhiều ngày lưu lạc đến hôm nay không phải dễ.

Ngư phụ thương nó chịu cực khổ cho nên đem nó vào nhà cho tắm rửa thay y phục, lại cho ăn uống.

Ở trong thôn mấy ngày, từ miệng nữ hài Tịch Chiêu mới biết được đây cũng chỉ là một thôn chài nhỏ của Nhân tộc ở rìa lục địa gọi là Thương Dạ, cũng chính là vùng đất bên kia mà Sơ Âm thường nhắc đến với nó. Đàn ông trong thôn lên thuyền ra khơi mấy tháng mới trở về một lần, trong thôn chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em.

Ngư phụ thu lưu Tịch Chiêu gọi là Tô Nhị tẩu, nữ hài gọi là Tô Hàm Ngư, nhỏ hơn Tịch Chiêu mấy tuổi.

Tịch Chiêu ở nơi này mỗi ngày phụ giúp Tô Hàm Ngư làm việc vặt mà Tô Nhị tẩu giao cho. Cuộc sống trôi qua vô lo vô nghĩ. Điều này làm Tịch Chiêu thực sự vui vẻ. Không có người mỗi sáng gọi nó dậy học tập thuật pháp, cũng không có người đem nó so sánh với người phụ thân nó chưa gặp bao giờ, cũng không cần gánh vác vận mệnh trên vai.