Chương 71: Thương Dạ Địa

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 71: Thương Dạ Địa

Chương 71: Thương Dạ Địa

Nam Cung Hỷ khoác chiến bào ngồi trong doanh trại, xung quanh nàng là các tướng lĩnh đang luận bàn đối sách. Mười năm trước nàng đạt được thỏa thuận cùng Linh chủ, trực tiếp đem quân tiến về Thương Dạ Địa tấn công Dạ tộc. Đội quân này bao gồm Linh Nhân và Nhân tộc có thể sử dụng nguyên lực ở thành Hải Linh, một phần khác là Linh giả do Tịch Nhiên giao cho nàng được Chu Tước Thiên Quân Đường chủ dẫn đội.

Năm đó sau khi Tịch Nhiên vẫn lạc, nàng mất hơn hai tháng mới đến Thương Dạ Địa, mà tiếp ứng nàng lại là một con hồ ly gọi là Hồ Vô Thương.

Theo đúng kế hoạch, bọn họ xâm nhập vào đất liền xong thì củng cố binh lực, một lần tổng tiến công đánh về phía thành trì Dạ tộc. Vốn dĩ đa số quân Dạ tộc đều đã sang Huyễn Linh Địa tham chiến, cho nên Dạ tộc bên này nhanh chóng thất thủ.

Đúng lúc này thì Minh Viễn chạy trở về Thương Dạ Địa. Hắn đứng lên luận tội Đoạn Cửu, đồng thời phát động binh lực để trấn áp Đoạn Cửu. Nhưng mà Đoạn Cửu vậy mà vẫn không suy yếu, ngược lại còn chèn ép hắn phải thối lui. Đến cuối cùng chiến trường Thương Dạ Địa hình thành ba thế lực: Dạ Quân Dạ tộc, Phản tặc Đoạn Cửu và Nam Cung Hỷ Huyễn Linh Địa. Từ đó chiến sự liên tiếp mười năm giữa ba thế lực khiến Thương Dạ Địa càng thêm suy kiệt.

Trở về hiện tại, hơn mười năm chinh chiến đối với họ mặc dù không có quá nhiều tổn thất nhưng cũng không dễ dàng gì. Minh Viễn dù có đôi lúc sẽ len lén chạy đến chỗ Nam Cung Hỷ cho họ một cái tin tức, đôi bên liên thủ đánh Đoạn Cửu, nhưng mà Đoạn Cửu xây dựng lực lượng thâm căn cố để trong lòng cao tầng Dạ tộc đã lâu, một lần ly khai là mang theo phần lớn bản sự của Dạ tộc khiến Minh Viễn cũng không được mấy tiện nghi.

Để có thế đối kháng lâu như vậy, phía Linh thành và thành Hải Linh cũng tiếp viện rất nhiều. Cứ cách mấy năm sẽ đưa một đoàn quân âm thầm vượt biển chạy đến bổ sung lực lượng, mà người dẫn đoàn không ai khác chính là nam tử năm đó cùng Nam Cung Hỷ ngồi đàm kế sách với Tịch Nhiên, nhị ca của La Trục Lưu, La Trục Hổ.

Lần này lại là một lần La Trục Hổ dẫn đội tiếp ứng cho Nam Cung Hỷ. Vì vậy bọn họ đang gấp rút chuẩn bị đón đội, đoán chừng ngày mai thôi sẽ cập bến. Có thể nói mười năm chiến loạn khiến họ cực kì mệt mỏi, mà sự kiện được xem như vui nhất chính là mỗi lần đón đội tiếp viện từ Huyễn Linh Địa sang.

Một vị tướng lĩnh thở dài nói.

"Chinh chiến lâu như vậy, không biết khi nào mới kết thúc."

Mấy vị tướng lĩnh ở đây, bao gồm Chu Tước Đường chủ nghe xong cũng trầm mặc, hiển nhiên là bọn họ cũng mệt mỏi, cũng nhớ nhà. Nhưng mà họ không thể buông bỏ chiến trường Thương Dạ Địa. Nam Cung Hỷ lúc này mới nói.

"Nhiều năm nay chúng ta ở thế chân vạc, phía Dạ quân kiềm hãm Đoạn Cửu nhiều lắm. Chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn một chút."
Một vị tướng lĩnh khác lên tiếng.

"Mạt tướng đã thắc mắc nhiều năm rồi, vì huyết hải thâm thù gì mà Dạ quân cùng Đoạn Cửu trở mặt đến ngươi sống ta chết như vậy? Đến mức kẻ địch là chúng ta tiến đến cũng không thể bỏ qua thù hận?"

Nam Cung Hỷ há miệng muốn nói, bởi vì từ đầu hắn cùng phe với chúng ta đó thôi. Nhưng mà chuyện này cũng tính là một bí mật, trước mặt nhiều người không tiện nhắc tới.

Hồ Vô Thương nhìn mắt Nam Cung Hỷ thì cũng biết nàng nghĩ tới cái gì. Nó lắc đầu ra hiệu với nàng, sau đó nhìn vị tướng quân kia rồi nói.

"Ngươi mới đến đây vài năm, không rõ cũng phải. Nguyên nhân chân chính là bởi vì bọn hắn không có đủ thực lực đánh Đoạn Cửu. Mà càng không có khả năng bắt tay với Đoạn Cửu, bởi vì Đoạn Cửu ra tay sát hại mẫu thân của hắn. Đó là lý do hắn…"

Hồ Vô Thương định nói, đó là lý do Minh Viễn từ Huyễn Linh Địa trở về. Nhưng mà nó kịp ngừng lại. Chuyện Dạ quân ở Huyễn Linh Địa tuy là bị Đoạn Cửu rêu rao ra ngoài, nhưng mà không ai chứng thực được. Mọi người vẫn cho đó chẳng qua là Đoạn Cửu lấy lý do. Cho nên Hồ Vô Thương vòng vo, không có nói hết lời.

"Dạ nương chết rồi???" Tất cả mọi người đều kinh ngạc đồng thanh thốt lên.

Lúc họ mới đến, trong lúc chuẩn bị lực lượng cho cho người điều tra mới phát hiện duy trì Dạ tộc lúc đó là Dạ nương, còn Dạ quân thì đã mất tích. Cho nên họ mới phát động một trận đè ép uy thế Dạ tộc, phô trương thanh thế. Nhưng mà chưa qua một năm sau đó thì Dạ quân trở về rồi.

Nam Cung Hỷ chợt nhớ, thảo nào nhiều năm nay lúc nào cũng thấy Minh Viễn vận y phục thuần trắng, gương mặt có chút vô cảm, trên người hơi thở lạnh lẽo, khác hẳn với lúc gặp ở Huyễn Linh Địa. Thì ra mẫu thân hắn bị sát hại mất rồi, mà tin tức này bọn họ cũng không điều tra được, phía Dạ tộc cũng không có phong thanh, có lẽ Minh Viễn cũng đè chuyện này xuống mà giấu giếm.

"Nhưng chúng ta cũng không thể kéo dài trận chiến này. Càng chiến đấu càng bất lợi." Chu Tước Đường chủ trầm mặc cũng phải lên tiếng.

Hồ Vô Thương hiển nhiên cũng hiểu điều đó, nó cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó mới nói.

"Ít nhất cũng phải chờ thiếu Linh chủ bên kia…"

"Có lẽ đúng là như vậy." Nam Cung Hỷ thở dài nói. "Hiện giờ chúng ta đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ở lại không được mà rút đi cũng không xong. Hy vọng duy nhất là chờ thiếu Linh chủ có đủ thực lực đối kháng Dạ tộc."

Hồ Vô Thương há miệng định nói gì đó, nhưng mà nó bỗng khựng lại, sau đó phát ra một tiếng chửi tục, sau đó nữa nó vội vàng chạy ra ngoài. Bỏ lại sau lưng cả nhóm người chưng hửng không hiểu gì..

Mặt trời đang lui về phía đường chân trời phía xa xa, khiến cả bầu trời nhuộm một màu ráng vàng, ảm đạm và thê lương. Minh Viễn đứng trên lầu cao, làn gió lay động vạt áo bào. Hắn đưa mắt nhìn bao quát Thương Dạ Sơn, nhìn từng ngọn sơn phong, từng tòa điện ngọc cổ kính. Tất cả dường như không có gì thay đổi, thế nhưng người đã chẳng còn.

Thân ảnh hắn cứ đứng đó khiến người nhìn vào có cảm giác tịch liêu không nói thành lời.

Năm đó quân Linh tộc tiến đánh Dạ tộc, theo kế hoạch chỉ đè ép khí thế của Đoạn Cửu, tranh thủ thời gian cho Tịch Chiêu khôn lớn. Trước đó Dạ nương đã đem toàn bộ thế lực tâm phúc trung thành rút về Tổ địa tránh thương vong. Thế nhưng Đoạn Cửu thực sự là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, hắn nhân lúc loạn trận đem Dạ nương hạ sát.

Đoạn Cửu biết có giết Dạ nương cũng không biến chuyển được gì. Nhưng hắn muốn đả kích Minh Viễn, muốn ép Minh Viễn ra mặt.

Minh Viễn thực sự ra mặt. Lúc đó hắn đang cùng Mặc Hiên ổn định Sơ Âm thì nhận thấy sâu trong linh hồn có một mối liên kết đứt đoạn. Minh Viễn nội thị linh hồn, phát hiện liên kết với mẫu thân hắn không còn. Trước kia hắn có liên kết với Tịch Nhiên và mẫu thân, phía trước liên kết với Tịch Nhiên vừa tan biến, phía sau liên kết với mẫu thân cũng không còn. Hắn như đứa trẻ hốt hoảng chạy trở về Thương Dạ Địa, kết cục chỉ có thể nhận lấy di hài đã sớm lạnh lẽo của mẫu thân.

Lại sau đó, Minh Viễn như hóa điên, liên tục tấn công Đoạn Cửu khiến hắn sứt đầu mẻ trán. Đoạn Cửu tuy thành thục Thần lực, nhưng mà bị Tịch Nhiên hạ nguyền rủa, cho nên hắn ám tật đầy mình, trong một sớm một chiều chưa thể tìm được cách hóa giải.

Chuyện cũ trôi qua nhiều năm như vậy, thế nhưng hắn chưa thể nguôi ngoai. Tận sâu trong linh hồn, hắn cảm thấy trống rỗng, cảm thấy bản thân như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Bị mẫu thân và Tịch Nhiên bỏ rơi.

Minh Viễn nặng nề thở dài một hơi.

Đúng lúc hắn muốn quay trở vào thì lại cảm thấy phía ngoài Thương Dạ Sơn có một luồng khí tức rất mỏng, giống như cố tình phát ra. Minh Viễn hơi nhíu mày, sau đó trực tiếp biến mất tại chỗ.