Chương 69: Mười năm sau (1) (Cầu hoa - cầu đánh giá)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 69: Mười năm sau (1) (Cầu hoa - cầu đánh giá)

Chương 69: Mười năm sau (1) (Cầu hoa - cầu đánh giá)

Giữa đường phố Linh thành náo nhiệt đông đúc, một đứa trẻ khoảng mười tuổi vận Linh phục trùm kín thân cúi người chen qua đám đông, chốc chốc lại nhìn phía sau như sợ ai đó theo dõi. Đi hết con phố dài đông đúc, đứa trẻ rẽ vào một hẻm nhỏ vắng người. Quanh co đi hết mấy ngã rẽ, nó mới lại ra đến đường lớn. Đứa trẻ đứng khuất trong một gian hàng bán tranh chữ, vừa giả vờ ngắm nghía tranh, vừa quan sát xung quanh. Đoán chừng hoàn toàn không có ai đi theo mình mới thở ra một hơi. Đây là lần thứ năm nó trốn ra ngoài đi chơi, thực sự không dễ chút nào.

Thế mà không để cho đứa trẻ vui mừng được lâu, sau lưng nó đã xuất hiện một nam tử. Người này cũng cúi xuống ngắm bức tranh chữ trước mặt nó, lại mang theo ngữ khí không vui không buồn nói vào tai nó.

"Thiếu Linh chủ, công phu cắt đuôi của ngươi càng lúc càng lão luyện nhỉ?"

Nghe được lời này, đứa trẻ hoảng hốt theo quán tính quay người nhảy lùi ra sau, bảo trì khoảng cách với người phía sau. Nhưng mà lại vô tình làm đổ quầy hàng của người ta. Chủ quầy hàng thấy tranh chữ của mình và quầy hàng rơi đầy xuống đất thì nổi giận rống lên.

"Con m* nó, dám phá quầy hàng của ta, các ngươi chán sống rồi sao?"

Người xung quanh thấy có động tĩnh thì quây lại xem. Đứa trẻ, cũng chính là thiếu Linh chủ, thấy mình gây náo động lớn như vậy cũng lúng túng. Nếu để mẫu thân nó biết nó ra ngoài gây chuyện lớn nhất định sẽ bị phạt. Nam tử phía sau thiếu Linh chủ hơi nhíu mày, nhưng hắn chỉ ôn tồn nói.

"Chủ quầy, thiếu chủ nhà ta không cẩn thận. Để ta bồi thường cho ngươi." Dù sao cũng là thiếu Linh chủ nhà hắn bất cẩn.

Nhưng mà chủ quầy giống như chó điên, không những không nghe lời hắn nói, còn mở miệng lôi mười tám đời tổ tông nhà thiếu Linh chủ ra mắng. Ở bên này thiếu Linh chủ lại còn không thức thời mở miệng nói.

"Lão già, ngươi thô tục như vậy cũng đi bán tranh chữ được à?" Không phải bán tranh, đặc biệt là tranh chữ đều là những người nho nhã khí chất sao? Ở đâu ra một kẻ thô tục như vậy?

Chủ quầy bị một đứa nhóc mỉa mai lập tức đỏ mặt, quát tháo càng hăng say. Lúc này nam tử chịu không nổi những lời thô tục của chủ quầy, trực tiếp móc một túi tiền ném xuống đống tranh lộn xộn, sau đó xách thiếu Linh chủ nhà hắn đi. Mặc kệ phía sau chủ quầy như chó điên sủa nhặng. Nếu còn ở đây thêm chút nào nữa hắn sẽ đem cái gian hàng này cùng chủ quầy đánh nát. Quá thô tục.

Người xung quanh thấy không còn chuyện của mình thì nhanh chóng tản đi. Nhưng mà chủ quầy căn bản không muốn bỏ qua. Lão ta hô to hô nhỏ, cuối cùng dẫn đến một đội Linh giả Tiểu thừa thuộc Chấp Pháp Đường. Nam tử nhìn thấy đội Linh giả kia cũng không có biểu tình gì, nhưng thiếu Linh chủ trên tay hắn thì triệt để xanh mặt. Xong đời rồi.

Đội trưởng của tiểu đội này không biết đến cao tầng như nam tử chứ đừng nói biết mặt thiếu Linh chủ, cho nên nghe chủ quầy hô to gọi nhỏ, nước mắt cá sấu kể lể sự tình thì chặn đường hai người họ muốn bắt về nghiêm trị. Nam tử sắc mặt không đổi, thả thiếu Linh chủ xuống, bình thản nói.

"Ta đã bồi thường rồi."

"Chủ quầy nói ngươi ỷ giàu hiếp nghèo. Vì sự tình không được làm rõ, cho nên mời ngươi và vị tiểu công tử này cùng ta trở về làm rõ."
Nam tử không muốn ồn ào, cũng không muốn bại lộ thân phận. Thêm nữa thiếu Linh chủ ôm đùi hắn, nước mắt lưng tròng ra chiều năn nỉ. Cho nên nam tử bất đắc dĩ lấy ra một khối ngọc trắng cho đội trưởng xem.

Đội trưởng nhìn thấy khối ngọc thì biến sắc. Khối ngọc trắng này đại biểu cho cao tầng Linh tộc, lại thêm ấn khắc phía trên, chắc chắc đây là nhân vật cao cấp trong cấp cao. Đội trưởng muốn chắp tay hành lễ thì bị nam tử kín đáo ngăn lại, nhỏ giọng nói mấy câu. Đội trưởng nghe xong thì gật đầu liên tục, sau đó để cho hai người bọn họ đi. Còn về chuyện giải quyết chủ quầy thế nào hắn không quan tâm.

Đi được một đoạn, thiếu Linh chủ mới thở phào một hơi nói.

"May mắn quá. Nếu để bị đem tới Chấp Pháp Đường sẽ bị mẫu thân cho no đòn."

"Ngươi còn sợ no đòn? Sợ đòn roi thì sao lại dám trốn đi chơi hả?" Nam tử không khách khí gõ lên đầu thiếu Linh chủ một cái. Rõ ràng là đang trong giờ học, tên nhóc này lại nhân lúc hắn không chú ý chạy đi.

Thiếu Linh chủ ôm đầu, ai oán nói.

"Lâm các chủ, ta chỉ là đi ra ngoài tản bộ một chút, nhìn ngắm khói lửa nhân gian một chút thôi mà."

Lâm các chủ này không ai khác là Mộ Tư Lâm. Năm đó sau khi Tịch Nhiên vẫn lạc, nội bộ Linh tộc trải qua một lần thuế biến triệt để. Riêng phần hắn chưởng quản Thiên Cơ Các. Đây là do Tịch Nhiên vì hắn mà thành lập, vậy cho nên mặc nhiên hắn phải tiếp quản lấy. Mặc dù những người khác không hẳn là tin tưởng hắn, nhưng mà mỉa mai thay, bọn họ quyết định tin tưởng Tịch Nhiên.

Hắn thở dài, bế xốc thiếu Linh chủ lên, cấp tốc quay trở về Thiên Cơ Các. Để mẫu thân của đứa trẻ này phát hiện thì phiền phức lớn.

Thế nhưng khi cả hai về đến Thiên Cơ Các lại thấy một người một mèo đang đứng trước điện, sắc mặt bất thiện trông về phía mình. Kia không phải là Linh mẫu đương nhiệm Sơ Âm cùng với Miêu đại nhân Miêu Vô Hối đó sao. Sơ Âm vừa nhìn thấy Mộ Tư Lâm đang vác nhi tử của mình trên vai thì hiểu chuyện gì xảy ra, nàng cười lạnh.

"Tịch Chiêu, có phải lá gan của con ngày càng lớn rồi không?"

Trong lòng Tịch Chiêu rơi cái bộp, mỗi lần mẫu thân bày ra nụ cười này thì chắc chắn sau đó không có chuyện gì tốt. Mộ Tư Lâm thả Tịch Chiêu xuống, nửa câu cũng không nói, thái độ gì cũng không có. Mà Miêu Vô Hối ngồi một bên cũng là bộ dạng đang xem kịch.

Thấy không có ai nói giúp mình, Tịch Chiêu nuốt nước miếng, lựa lời nói.

"Mẫu thân, con…"

Không đợi nó nói hết, Sơ Âm đã cắt ngang.

"Để con đến chỗ Miêu đại nhân học tập con than khó, để con đến chỗ Hiên thúc luyện pháp con than khổ, lại để con đến chỗ Vũ thúc luyện võ con than đau. Vậy bây giờ ở chỗ Lâm các chủ con còn cái gì để than?"

"A, tên nhóc nhà ngươi là chê phương pháp dạy học của ta khó nuốt???" Miêu Vô Hối giống như bắt được trọng điểm, nheo mắt nhìn Tịch Chiêu, âm dương quái khí hỏi.

"Sư phụ, không có, con không có ý như vậy…" Tịch Chiêu đổ mồ hôi nói. Đánh chết nó cũng không nhận là nó chê bôi cách dạy của Miêu Vô Hối. Con mèo này nhớ lâu thù dai, tính tình chấp nhặt. Nếu để nó biết mình chê bôi, sau này ngày tháng học tập vô cùng đau khổ.

"Được, nếu đã không có ý như vậy thì theo ta về tiếp tục bài học dang dở đi." Miêu Vô Hối đứng dậy, phe phẩy cái đuôi nói.

Tịch Chiêu còn chần chừ chưa muốn cất bước, lại nhìn qua sắc mặt lạnh lùng sắp nổi bão của Sơ Âm, nhìn đến gương mặt không thay đổi của Mộ Tư Lâm, cuối cùng chỉ đành lựa chọn rời đi theo Miêu Vô Hối.

Nhìn Tịch Nhiên lững thững đi khuất bóng, Sơ Âm mới thả lỏng cơ mặt nói với Mộ Tư Lâm.

"Lâm các chủ, đứa nhỏ này làm phiền ngươi quá."

"Không có gì." Mộ Tư Lâm lắc đầu, "Chuyện này không thể trách nó được. Dù sao chuyện năm đó cũng để lại tệ nạn dù ít dù nhiều."

"Thật sự không có cách nào sao?"

"Dù là năm đó Tịch Nhiên có nhượng cho ta khả năng của hắn, cộng với thiên phú của ta. Thì cũng không thể nhìn thấy mệnh của Tịch Chiêu." Mộ Tư Lâm tiếc nuối nói.